Edit + Beta: Vịt
Quân cơ hạ xuống, tổ quốc và mùa đông lạnh lẽo đều đã ở phía sau. Toffmanka mặc dù cũng ở Bắc bán cầu, nhưng nhiệt độ tháng cao hơn Tây Nam Trung Quốc rất nhiều. Các chiến sĩ đội mũ xanh da trời tượng trưng cho hòa bình, chuyển ngồi chiến xa bộ binh đi tới tiểu đoàn Trung Quốc.
Thiệu Phi cùng các đồng đội chen chúc ở bên cửa sổ xe, tò mò nhìn cảnh tượng đổ nát hoang vu dọc đường.
Toffmanka nội chiến mấy năm, phần lớn thành phố, thị trấn đã là một mảnh đổ nát. Nội chiến quy mô lớn sau khi kết thúc, chính phủ tạm thời thành lập, nhưng võ trang các nơi cắt cứ cực kỳ nghiêm trọng, súng ống, ma túy tràn lan, người người có súng, tình huống người một nhà phân vào phái phản chính phủ khác nhau chỗ nào cũng có, diễu hành thị uy quy mô khác nhau mỗi ngày đều tiến hành, tạm thời chính phủ vô lực tự vệ, cho dù có bộ đội gìn giữ hòa bình các quốc gia hỗ trợ, cũng không cách nào bảo vệ quan chức không bị thương tổn.
Thiệu Phi sinh ở nội thành, hồi bé trong nhà mặc dù nghèo, nhưng không nghèo tới mức ngay cả quần áo cũng không được mặc, cho nên lúc nhìn thấy rất nhiều trẻ con trần truồng đứng ven đường, không khỏi sinh ra mấy phần đồng tình.
Nhưng dặn dò của tiền bối gìn giữ hòa bình một tuần này cũng quanh quẩn trong đầu — không nên mất đi lòng đồng tình, cũng không thể dễ dàng đồng tình người nhìn như đáng thương. Bởi vì người đã quen hòa bình, rất khó nhìn thấu lòng người khu chiến loạn. Đồng tình mà bạn cho, biết đâu chính là viên đạn bắn về phía bạn.
Thiệu Phi thở dài, từ bên cửa sổ lui ra. Trở lại bên cạnh Tiêu Mục Đình ngồi, nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, ngài trước kia đi qua bao nhiêu quốc gia rồi?"
"Cái này không thể nói cho cậu biết." Tiêu Mục Đình giúp cậu kéo cái mũ màu xanh da trời xiêu vẹo.
"Tại sao?"
"Bởi vì phần lớn nhiệm vụ tôi thi hành đều là nhiệm vụ bí mật a." Tiêu Mục Đình cười: "Sao, lại muốn làm trinh thám?"
Thiệu Phi rụt cổ, cậu làm "trinh thám" cũng không vẻ vang, không chỉ gây ra chê cười "Tiêu đội là gián điệp", còn nhốt vào phòng tối. Bây giờ hồi tưởng lại, thế nhưng đã là chuyện lúng túng nửa năm trước.
"Không muốn làm trinh thám." Thiệu Phi cúi đầu, thanh âm ép tới rất thấp: "Muốn làm bạn trai của ngài."
Cho rằng Tiêu Mục Đình không nghe thấy, nhưng cách gần như vậy, Tiêu Mục Đình từng chữ đều nghe rõ, đang muốn làm bộ như không nghe thấy, lại nghe cậu dùng thanh âm càng thấp nói: "Bạn trai nhỏ cũng được."
Tiêu Mục Đình híp nửa mắt, mặc niệm "bạn trai nhỏ", đầu tim theo đó mềm nhũn, lúc lại lần nữa nhìn về phía Thiệu Phi, trong mắt đã nhiều hơn mấy phần ôn nhu trầm lắng.
Cái từ "Bạn trai nhỏ" này, tựa hồ hết sức phù hợp với hình tượng của Thiệu Phi.
Đoàn xe trước khi tới tiểu đoàn Trung Quốc, trải qua một nơi đóng quân cảnh giới nghiêm ngặt. Từ trong chiến xa của bộ binh nhìn tới, có thể nhìn thấy trên tường viện rải đầy lưới sắt đứng người bịt mặt cầm súng trong tay. Những người đó mặc cũng không thống nhất, ngay cả súng trong tay cũng đa dạng, phần lớn là kiểu Mĩ và kiểu Nga, còn có một ít súng Trung Quốc, cũng không biết là từ con đường nào lấy tới. Làm cho người ta không biết nói gì nhất chính là, mấy người bịt mặt không có súng cầm dao phay dài như cánh tay, nhìn chằm chằm chiến xa bộ binh, một người trong đó còn cùng Thiệu Phi nhìn đối mắt.
Thiệu Phi khóe miệng co quắp, hỏi Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng đó là doanh gì a?"
"Một chi cứ điểm võ trang phản chính phủ." Tiêu Mục Đình nói: "Vừa vặn trên đường phải qua để tới khu vực phòng thủ của tiểu đoàn gìn giữ hòa bình chúng ta liên lạc."
Thiệu Phi nhìn thấy quốc kỳ phía trước, doanh trại Trung Quốc gần trong gang tấc, "Cứ điểm kia cũng quá gần nơi đóng quân của chúng ta đi?"
"Ừ, bất quá mấy lực lượng vũ trang này sẽ không dễ dàng ra tay với bộ đội gìn giữ hòa bình." Tiêu Mục Đình nói: "Không cần lo lắng, sau này nên tuần tra thì tuần tra, nên đứng gác thì đứng gác, tùy cơ ứng biến."
Mặc dù đã ở trong ảnh, video các tiền bối quay lại xem tình huống doanh trại Trung Quốc ở Toffmanka, nhưng chân chính bước lên mảnh đất này, đứng ở cửa đại doanh gió khô từng trận, hết thảy nhận thức thuộc về chiến trường mới có cảm giác chân thực.
Nơi này gió cuốn cát, trong cát có khói thuốc súng và mùi máu tươi, thỉnh thoảng có tiếng súng từ đằng xa truyền đến, hoàn toàn khác với tiếng súng ở trường bắn nghe thấy.
Đó là kèn lệnh tử vong.
Nơi đóng quân công sự phòng ngự một tầng chồng một tầng nhìn đến mọi người hoa cả mắt, từng binh sĩ công sự che chắn, tiểu đội công sự che chắn, các loại chướng ngại vật trên đường, những thứ kia lúc ở quân diễn thường xuyên nhìn thấy, nhưng sẽ không đồng thời xuất hiện công sự phòng ngự giống như mở hội triển lãm, chi chít vây trọn nơi đóng quân lại. Trên các vị trí trạm gác đều có chiến sĩ đóng giữ, phía dưới là bao cát chống đạn, phía trên là thủy tinh chống đạn, súng bắn tỉa gác ở trên thủy tinh chống đạn, tay súng bắn tỉa thời khắc đợi lệnh. Thiệu Phi trong bụng cảm thán, tư thế này chuyên nghiệp hơn cứ điểm võ trang cách đó không xa nhiều.
Bởi vì còn chưa có chính thức tiếp quản công việc gìn giữ hòa bình, các đội viên tạm thời không có nhiệm vụ, sau khi chỉnh đốn đội ngũ hoàn tất liền được các chiến sĩ gìn giữ hòa bình sắp về nước dẫn tới ký túc xá thu xếp.
Chỗ ở nói là ký túc xá, kỳ thực là thùng đựng hàng một cái kề sát một cái, phân đội chữa bệnh một hàng, phân đội công binh một hàng, phân đội bộ binh một hàng, lính đặc chủng và lính trinh sát ở lẫn.
Thiệu Phi đợt này đã thân quen với Lăng Yến, ở sân bay đã bắt chuyện với đối phương, muốn ngủ cùng một ký túc xá. Lăng Yến đáp ứng thì đáp ứng, lúc này lại rất vui vẻ đi theo Diệp Triêu tới thùng đựng hàng của các thủ trưởng. Thiệu Phi đuổi một đường, chạy theo gọi "Lăng Yến cậu ngủ phòng nào?"
Cậu thật sự thích Lăng Yến, trước kia tiếp cận đối phương chỉ là cảm thấy đối phương là đồng loại. Tạm thời không thể cùng Thích Nam Tự hỗn chung một chỗ, có một Lăng Tiểu Yến không tồi. Nhưng ở chung, nhất là sau khi hoàn thành không ít huấn luyện khảo nghiệm phối hợp, cậu đơn phương đối với Lăng Yến sinh ra cảm giá yêu thích, cảm thấy tiểu hỏa này không tệ, đáng để lui tới, mà Tuân Diệc Ca thường xuyên nổi bong bóng bên cạnh Lăng Yến không tồi. Thiệu Phi thường xuyên bày ra tư thái tiền bối, ôm vai hai người nói: "Sang năm tới tham gia huấn luyện tuyển chọn, anh tặng đùi gà cho các cậu."
Cậu lớn hơn hai người Lăng, Tuân non nửa tuổi, Tuân Diệc Ca không phục, luôn tìm cậu đánh nhau, Lăng Yến ngược lại phản ứng không quá lớn, chỉ nói muốn đi theo Diệp Triêu, sẽ không tham gia huấn luyện tuyển chọn của Liệp Ưng.
Thiệu Phi cảm thấy ý nghĩ này của Lăng Yến rất nguy hiểm, muốn sửa đúng chút — chiến sĩ ưu tú nên tới Liệp Ưng, thích Diệp doanh chẳng lẽ không nên tới đơn vị cũ mà Diệp doanh hiến dâng năm xem một chút? Có thể thông qua huấn luyện tuyển chọn là một chuyện, có muốn tham gia hay không là một chuyện khác, người trẻ tuổi không thể không có chí tiến thủ.
Những lời này cậu còn chưa kịp nói với Lăng Yến.
Mà Tuân Diệc Ca đã cả ngày muốn thuyết phục Lăng Yến tới Liệp Ưng, cùng Thiệu Phi ăn nhịp với nhau. Hai người thương lượng thừa dịp ba tháng gìn giữ hòa bình này hảo hảo khuyên Lăng Yến một chút, chờ đầu mùa xuân năm sau về nước, liền ghi danh tham gia cuộc thi tuyển chọn của Liệp Ưng.
Thiệu Phi trở lại trước thùng đựng hàng của phân đội bộ binh, cùng Tuân Diệc Ca cùng nhau đặt ngay ngắn hành lý của Lăng Yến. Trong thùng đựng hàng là giường chung, hai người thảo luận, quyết định để cho Lăng Yến ngủ ở giữa, trái phải giáp công khuyên Lăng Yến cải tà quy chính.
Vậy mà một lát sau, Lăng Yến trở lại, không chỉ không có lên giường chung nằm, còn cầm lấy hành lý muốn đi.
Thiệu Phi la: "Cậu đi đâu thế?"
"Đổi phòng." Lăng Yến cũng không quay đầu lại: "Thủ trưởng bảo tôi ở chỗ anh ấy thêm một cái giường!"
Thiệu Phi lật mắt trắng nói: "Tiền đồ kìa!"
Tuân Diệc Ca phụ họa: "Tiền đồ kìa!"
Một phút sau, Thiệu Phi như không có việc gì mò tới cửa. Tuân Diệc Ca nói: "Sao lại đi a?"
Thiệu Phi nói: "Đi ra ngoài chút, làm quen nơi đóng quân, xem xem có chỗ nào có thể giúp hay không."
Tuân Diệc Ca lập tức cùng đi tới: "Vậy tôi cũng đi."
Thái dương Thiệu Phi nhảy một cái, đi ra thùng đựng hàng liền rẽ: "Kỳ thực tôi là đi tìm đội trưởng của tôi."
Tuân Diệc Ca: "ĐM!"
Thiệu Phi xoay người bỏ chạy, khóe miệng toét ra ý cười, trong lòng nổi bong bóng: Mình cmn cũng không tiền đồ!
Tiêu Mục Đình đang cùng mấy sĩ quan cấp tá giao nhận công việc, Thiệu Phi không biết thùng đựng hàng của anh ở đâu, đành phải một bên đá sỏi một bên đợi. Lúc chưa đợi được duỗi cổ nhìn xung quanh, chờ được lập tức chạy lên. Có lẽ là mới tới nước ngoài quá hưng phấn, có lẽ là trong lòng có tính toán quá kích động, câu đầu tiên ra khỏi miệng không phải là "Đội trưởng tôi lại tới" đã sớm nói thuận miệng, mà là "Hì hì" có chút ngu.
Cậu cứ như vậy đứng trước mặt Tiêu Mục Đình, chào có chút nghịch ngợm, "Hì hì" xong rồi chính mình cũng cảm thấy buồn cười.
Tiêu Mục Đình cùng các sĩ quan cấp tá nói chuyện chủ yếu là thế cục trước mắt, biết được náo động của Toffmanka gần đây lại lên một bậc, chỗ nào cũng có võ trang xung đột, bộ phận thế lực võ trang phản chính phủ công khai coi bộ đội gìn giữ hòa bình là "đồng lõa" tạm thời của chính phủ, rêu rao muốn tắm máu mũ xanh da trời, để cho mũ xanh da trời đổi thành mũ đỏ. Làm người ta bất an nhất chính là, những người này không chỉ nói. Hôm trước, nơi đóng quân của gìn giữ hòa bình Pakistan bị đạn hỏa tiễn tập kích, bởi vì chuẩn bị chưa đủ, chiến sĩ hi sinh, hơn người bị thương.
Tại bất luận một quốc gia chiến loạn nào, tập kích khởi xướng nhằm vào bộ đội gìn giữ hòa bình đều là cực ít, đủ để thấy thế cục lúc này của Toffmanka đã dần dần mất kiểm soát. Tiêu Mục Đình biết rõ trách nhiệm trên vai, lúc trở về thần sắc anh có chút ngưng trọng.
Nhưng nghe được tiếng "Hì hì" kia của Thiệu Phi, nhìn thấy nụ cười của Thiệu Phi, mặt mày anh nhíu lại nhất thời giãn ra, không tự chủ mà vẽ ra một nụ cười, ôn thanh nói: "Sao thế? Thu xếp xong chưa?"
"Vẫn chưa." Thiệu Phi hỏi: "Đội trưởng, ngài ở phòng nào?"
Tiêu Mục Đình chỉ chỉ thùng đựng hàng một bên: "Phòng này."
"Tôi tới giúp ngài thu dọn." Thiệu Phi chạy tới, vừa nhận lấy nước vừa thu dọn hành lý, bận rộn tới vui vẻ. Tiêu Mục Đình cũng không ngăn cản, thấy trên trán cậu ra mấy giọt mồ hôi, mới nói: "Ổ của mình còn chưa thu dọn xong, lại còn tìm tới chỗ tôi làm nghĩa vụ lao động."
"Đây là ổ của ngài, cũng là ổ của tôi." Thiệu Phi nói tới một chút cũng không ngượng, một tay chổi một tay hót rác, mới quét một lát, bên trong hót rác đã đựng hơn nửa cát, "Ổ vàng ổ bạc, cũng không bằng ngài chó...... Không bằng ngài......"
Thiệu Phi chính là nói trơn miệng, lúc này căn bản không tìm được từ khác để thay thế "ổ chó". "Ngài" hồi lâu, dứt khoát ném chữ "chó" đi, "Không bằng ổ của ngài!"
Đây nhưng là lời xuất phát từ nội tâm.
Tiêu Mục Đình buồn cười, cũng đoán được cậu muốn nói yêu cầu gì.
"Tôi có thể thêm ở chỗ này một cái giường không?" Quả nhiên, Thiệu Phi rèn sắt khi còn nóng, mặt tràn đầy mong đợi mà nhìn Tiêu Mục Đình: "Tôi là lính cần vụ của ngài, tôi nên cùng một phòng với ngài."
Tiêu Mục Đình cười nói: "Không được."
Thiệu Phi hơi mở miệng, không nghĩ tới Tiêu Mục Đình cự tuyệt tới dứt khoát như thế.
"Sao ạ?"
"Lúc chúng ta ở đại doanh, tôi là Trung đội trưởng, cậu là lính cần vụ của tôi, cậu ở trong phòng tôi, cái này không thành vấn đề. Nhưng ở nơi này, trách nhiệm chủ yếu của cậu là gìn giữ hòa bình." Tiêu Mục Đình nửa nghiêm túc nửa ôn hòa: "Mọi việc phải phân rõ chủ thứ, hiểu chưa?"
Thiệu Phi bĩu môi, "Ờ."
Tiêu Mục Đình cười lên: "Hơn nữa tôi thêm cái giường vào chỗ nào cho cậu a?"
"Diệp doanh đều thêm giường cho Lăng Tiểu Yến." Thiệu Phi buột miệng nói ra, nói xong muốn cắn rớt lưỡi.
Tiêu Mục Đình lại không có ý tứ truy hỏi, chỉ nói: "Bổn chức của Lăng Yến chính là thông tín viên của Diệp doanh, bổn chức của cậu là lính đặc chủng."
Thiệu Phi hừ một tiếng, thầm nói: "Dù sao ngài cái gì cũng đúng."
Tiêu Mục Đình: "Hửm?"
"Tôi nói ngài dạy phải!" Thiệu Phi một bên cúi chào một bên nói: "Lính đặc chủng Thiệu Phi nhất định không bôi nhọ sứ mệnh!"
Tiêu Mục Đình vui vẻ, đáp lễ nói: "Tiểu đội trưởng uy vũ."
Dây dưa một lát, Thiệu Phi về thùng đựng hàng của mình. Tuân Diệc Ca đã nói chuyện cậu dọn tới ký túc xá của Tiêu Mục Đình cho Ngải Tâm, Ngải Tâm rống: "Ê, sao đã về rồi?"
Tuân Diệc Ca "Xí" mấy tiếng, "Này không có tiền đồ!"
"Tôi có tiền đồ!" Thiệu Phi hướng trên giường chung nằm một cái, một mình chiếm vị trí hai người, "Có tiền đồ cực kỳ!"