Edit + Beta: Vịt
Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn trinh sát Diệp Triêu, đã từng là đội trưởng của Trung đội Liệp Ưng. Thiệu Phi năm ngoái lúc vừa tới Liệp Ưng tham gia huấn luyện tuyển chọn, từng từ xa nhìn thấy Diệp Triêu một lần, sau đó chính thức vào đội, Diệp Triêu đã rời đi. Lúc ấy nghe nói là chuyển nghề, sau mới nghe nói điều tới chiến khu trực thuộc tiểu đoàn trinh sát đảm nhiệm tiểu đoàn trưởng.
Lạc Phong có lần trong lúc vô tình nhắc tới Diệp Triêu, nói Diệp đội trước kia từng cầm giải nhất toàn đội đánh úp, hơn nữa vị trí gì cũng có thể đảm nhiệm. Đội viên mới như Thiệu Phi rất kinh ngạc, vụng trộm còn từng thảo luận một vấn đề — Diệp đội lợi hại như thế, tại sao quân hàm không cao, chỉ là thiếu tá, tại sao một mực ở Trung đội ?
Vấn đề này thảo luận không ra đáp án, đội viên mới cũng không dám tìm Lạc Phong hỏi. Huấn luyện tuyển chọn cực khổ, mọi người thảo luận xong liền quăng ra sau não, tới mấy tháng sau biết được Diệp Triêu rời khỏi đơn vị, mới lại nghĩ tới. Khi đó thuyết pháp về việc Diệp Triêu rời đi là bị vết thương giày vò, đã không cách nào thi hành nhiệm vụ đặc chủng, Lạc Phong cũng xác nhận điểm này.
Lúc huấn luyện tuyển chọn, Thiệu Phi vốn định sau khi vào đội cùng vị đội trưởng thành tích chói lọi này của Liệp Ưng so chiêu, xem có lợi hại như Lạc Phong nói hay không, sau khi để vụt mất khá tiếc nuối, cũng vì vết thương của Diệp Triêu cảm thấy thương tiếc, nhưng dù sao chưa từng tiếp xúc với Diệp Triêu, thời gian dài, cũng liền quên mất.
Nếu không phải Tiêu Mục Đình đột nhiên nói đến "Diệp tiểu đoàn trưởng", cậu cũng không ý thức được tiểu đoàn trinh sát sắp cùng Trung đội cùng nhau thi hành nhiệm vụ gìn giữ hòa bình chính là tiểu đoàn trinh sát Diệp Triêu ở.
Tiêu Mục Đình vừa nhìn biểu tình Thiệu Phi, liền biết cậu cùng Diệp Triêu không quen, cộng thêm vừa rồi đột nhiên hỏi như thế cũng chỉ là vì chuyển đề tài nói chuyện, cho dù không có tiếp tục nói phần sau.
Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh, Thiệu Phi nuốt ngụm nước miếng, nhớ tới hình ảnh khẩn trương kinh hãi ở phòng tắm, cổ đều cứng lại, sợ Tiêu Mục Đình cũng nhớ tới, lập tức nói tiếp: "Vậy ngài? Ngài quen với Diệp tiểu đoàn trưởng sao?"
"Quen đã không cần nghe ngóng từ cậu." Tiêu Mục Đình ung dung cười cười, "Tôi chưa từng gặp hắn, chỉ biết là lúc hắn ở Liệp Ưng là lính đặc chủng rất toàn diện, những cái khác một mực không biết, cho nên mới thuận miệng hỏi một chút."
Thiệu Phi lắc đầu: "Tôi chỉ gặp qua hắn một lần." Dừng một chút lại nói: "Đội trưởng, Diệp tiểu đoàn trưởng có phải lính đặc chủng toàn năng hay không tôi không biết, nhưng ngài nhất định phải!"
Tiêu Mục Đình mỉm cười, Thiệu Phi nói tiếp: "Ngài cái gì cũng biết, ngài là Thiếu tướng."
Vẻ mặt kia giọng nói kia, kiêu ngạo giống như mình là Thiếu tướng.
Tiêu Mục Đình ở trên trán cậu gõ gõ, không biết cậu còn chừa lại một câu không nói: Mà tôi, là bạn trai của ngài!
Thiệu Phi một mình thưởng thức câu "Bạn trai" này, thưởng ra đầy lòng vui vẻ, duy nhất buồn rầu chính là không biết còn bao lâu mới có thể để cho đội trưởng biết cái xưng hô "Bạn trai" này. Tới lúc đó hi vọng đội trưởng có thể gọi một tiếng "Bạn trai", thật sự không được, gọi "Bạn trai nhỏ" cũng không phải không thể.
Là tiểu đội trưởng của đội trưởng, cũng là bạn trai của đội trưởng!
Ngày kế, Trung đội lên đường.
Tiểu đoàn trinh sát và đại doanh Liệp Ưng mặc dù đều ở chiến khu Tây Bộ, nhưng cách tỉnh, các lính đặc chủng lúc tới tiểu đoàn trinh sát đã là buổi trưa, đúng lúc thời gian các binh trinh sát kết thúc huấn luyện đi tới phòng ăn.
Cảnh náo nhiệt này, lính đặc chủng từ trên trời giáng xuống, binh trinh sát kéo tới vây xem. Thiệu Phi chân còn chưa chạm đất, đã nghe thấy tiếng ồn ào sóng sau cao hơn sóng trước.
Lính trinh sát tốt nhất thường thường sẽ trở thành lính đặc chủng, trong tiểu đoàn trinh sát rất nhiều chiến sĩ đều mong đợi một ngày kia cũng có thể mặc vào quân phục đặc chiến. Lúc này ở địa bàn nhà mình nhìn thấy Liệp Ưng tinh anh, đối với không ít tiểu binh trẻ tuổi mà nói, chả khác nào nhìn thấy "Thần tượng bằng xương bằng thịt".
Trước khi còn chưa được Liệp Ưng tuyển chọn, Thiệu Phi là chiến sĩ của đơn vị dã chiến thông thường, khá hiểu tâm tình mọi người sùng bái lính đặc chủng. Lúc ấy nghe nói sĩ quan của Liệp Ưng sẽ đến lựa chọn mũi nhọn, kích động tới mấy ngày ngủ không ngon, lần đầu lúc nhìn thấy người đeo băng tay chim ưng oai hùng giương cánh, phản ứng còn kịch liệt hơn lính trinh sát hiện tại.
Chiến sĩ thích mạnh, lời này một chút cũng không giả.
Bây giờ từ tiểu binh vây xem cường giả đã trở thành cường giả được vây xem, Thiệu Phi vẫn là cảm thấy có mấy phần đắc ý, bày ra khuôn mặt tự cho là lãnh khốc, kỳ thực khóe miệng đều sắp nghẹn co rút.
Chiến sĩ Trung đội phần lớn cùng một biểu tình với cậu, ngay cả Trần Tuyết Phong tương đối trầm ổn cũng nhịn không được giả bộ khốc, Ngải Tâm thì càng khoa trương, lãnh thì lãnh, nhưng không khốc, người bên cạnh vừa nhìn liền đau lòng hắn tuổi còn trẻ đã mắc bệnh mặt liệt......
Tiêu Mục Đình là hành động bình thường nhất trong đám "Chiến sĩ mặt liệt", cười chào hỏi với lính trinh sát tới gần, người khác nếu hướng anh chào, khẩn trương hề hề mà hô một tiếng "Chào thủ trưởng", anh cũng sẽ ôn hòa mà đáp lại.
Không giống Thiệu Phi, bị một chiến sĩ nhỏ không cẩn thận nhào lên xô một cái, liền bày ra một bộ biểu tình cổ quái "Quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ" (), dọa người chạy không nói, cơ mặt mình cũng rút gân.
(() Quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ: Ví với thái độ phẫn nộ và khinh miệt kẻđịch)
Ban cấp dưỡng chuẩn bị bữa trưa cho các lính đặc chủng, cầm hành lý tới ký túc xá, sau khi thu xếp xong là có thể hưởng dụng.
Thiệu Phi ở ký túc xá lại lần nữa gặp Diệp Triêu, quân hàm không thay đổi, vẫn là thiếu tá, nội liễm khách khí, lại không mất đi cường ngạnh, sắc sảo trên người, nhưng cũng không hiện rõ, không có gì khác biệt với hơn một năm trước lúc ở Liệp Ưng.
Tiêu Mục Đình cùng Diệp Triêu bắt tay, chưa từng gặp mặt, nhưng thưởng thức lẫn nhau.
Người nhận được khẳng định của Tiêu Mục Đình, tất nhiên là cường giả trong cường giả, Thiệu Phi lại nhìn chằm chằm Diệp Triêu một chút, chợt phát hiện "Bé con" đi theo bên cạnh Diệp Triêu.
Thiệu Phi nửa híp mắt, đánh giá Lăng Yến một phen, tâm niệm vừa động, cảm giác sâu sắc đối phương là đồng loại.
Thích Nam Tự từng nói mình có radar của gay, nhìn người sẽ không sai, nhìn người sẽ không sai, Thiệu Phi lúc ấy còn không tin, lúc này nhìn thấy Lăng Yến đột nhiên tin.
Hóa ra mình cũng có radar của gay?
Bởi vì gìn giữ hòa bình không lấy tác chiến làm mục đích, nhân số bộ binh các quốc gia phái ra có chút hạn chế, tiểu đoàn trinh sát mặc dù là lấy danh nghĩa cả tiểu đoàn ra trận, nhưng trên thực tế chỉ có chiến sĩ tham gia. Sau khi ăn xong, hai đơn vị bộ đội mở hội gặp mặt ngắn ngủi, cấp trên giới hiệu tình hình lẫn nhau. Thiệu Phi mới biết được người tổng phụ trách nhóm bộ đội gìn giữ hòa bình này — tức là "Tiểu đoàn Trung Quốc", tiểu đoàn trưởng là Diệp Triêu, phân công quản lý phân đội bộ binh cũng là Diệp Triêu.
Vậy mà không phải đội trưởng của mình?
Thiệu Phi nhìn về phía Tiêu Mục Đình, không ở trên mặt Tiêu Mục Đình tìm thấy một tia bất mãn và kinh ngạc nào. Tiếp tục nhìn các đồng đội khác, đám Ngải Tâm lại rõ ràng có chút không cam lòng.
Ý tứ biểu tình kia chắc là — Tiêu đội của bọn tôi là Thiếu tướng, người tổng phụ trách tại sao không phải Tiêu đội của bọn tôi?
Sau đó Thiệu Phi mới biết được, quốc tế không có tiền lệ để cho đội trưởng của lính đặc chủng đảm nhiện người phụ trách tiểu đoàn gìn giữ hòa bình, phái lính đặc chủng ra trận trên lý thuyết cũng là không thích hợp. Nếu Tiêu Mục Đình làm tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn Trung Quốc, vậy ắt gia tăng mấy phần ý tứ hàm xúc khiêu khích, nước khác sẽ nói: Quân đội Trung Quốc chỗ nào là tới gìn giữ hòa bình? Rõ ràng là tới xâm lược!
Vì thế, băng tay của lính đặc chủng cũng phải tạm thời lấy xuống, cùng lính trinh sát trà trộn ở chung một chỗ.
Lão Đại Thiệu Phi không vui, bịt băng tay không chịu động, các chiến sĩ khác cũng lề mề, lấy băng tay xuống giống như lấy đầu xuống vậy.
Kỳ thực nếu như ở bộ đội đặc chủng lâu, vì làm nhiệm vụ mà lấy băng tay xuống ngược lại cũng không có gì, chỉ có lúc giải ngũ lấy băng tay xuống mới sẽ lưu luyến, nhưng Trung đội cơ hồ tất cả đều là tân binh, liều sống liều chết mới đeo lên được cái mảnh chim ưng oai hùng giương cánh kia lên, vốn định mang theo phong quang đi gìn giữ hòa bình, đâu nghĩ tới quân còn chưa xuất, đã bị ra lệnh lấy xuống, còn phải cùng ăn cùng ở cùng huấn luyện với lính trinh sát, gần giống như là "Tới từ chỗ nào, về lại chỗ đó".
Cộng thêm nhiệm vụ gìn giữ hòa bình dài đến tháng, trong vòng ba tháng chỉ có thể giả vờ mình là lính trinh sát, đối với lính đặc chủng trẻ tuổi mà nói, đây thật đúng là binh ca trong lòng khổ, nhưng binh ca nói không ra lời.
(ca ởđây có nghĩa là anh trai)
Tiêu Mục Đình biết bọn họ đang buồn bực cái gì, trong lòng buồn cười, lại nghĩ một chút vẻ hí hửng của mình năm đó lúc vừa đeo lên băng Chiến Long, lại cảm thấy có thể hiểu. Thế là cười đi tới bên cạnh Thiệu Phi, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: "Không nỡ hả?"
Thiệu Phi trừng mắt, mở bàn tay ra hướng bên trong nhìn nhìn: "Con mình a, nói bỏ liền bỏ được hả?"
Tiêu Mục Đình càng muốn cười, Thiệu Phi bình thường thích cùng anh giả bộ ngoan, nhưng lúc ở chung một chỗ với đồng đội lại rất hung, chửi thô tục nhưng cũng kể chuyện cười, bị anh tóm được liền chối, rất ít tự do phát huy như hôm nay, lộ ra không ngoan như vậy, thậm chí có một mặt gây cười.
Lại còn con của mình, lời này để cho Lạc Phong nghe thấy, chắc chắn phải phạt việt dã km.
Thiệu Phi còn bịt băng tay, tiểu đội trưởng không dẫn đầu lấy xuống, các đội viên khác cũng không lấy xuống. Tiêu Mục Đình bất đắc dĩ, đành phải một tay túm lấy cổ tay Thiệu Phi, một tay khác thò tới lấy xuống.
Thiệu Phi đau khổ mà nhìn: "Lấy thật hả?"
"Vậy nếu không?"
"Con của tôi a!"
"Tạm thời do tôi nuôi."
"A?"
Tiêu Mục Đình chỉ là tâm tình tốt, muốn trêu chọc Thiệu Phi, bồi cậu diễn xong vở kịch "Ném con" này, lời ra khỏi miệng mới ý thức được hết sức không ổn, còn muốn sửa, đã muộn rồi.
Dù sao Thiệu Phi cũng là thông minh hơn người, phản ứng cực nhanh mà nhìn anh, biểu tình trên mặt trở nên sắc bén, hai nhãn cầu lóe sáng, đều sắp vượt qua mặt trời trên bầu trời.
Tiêu Mục Đình phi thường xác định thằng nhóc này trong lòng nghĩ là cái gì.
Thiệu Phi ngoan ngoãn để cho Tiêu Mục Đình lấy băng tay xuống, còn giục mọi người lấy xuống, đừng buồn bực, đừng để cho đội trưởng khó xử. Cá biệt vẫn là không chịu lấy xuống, cậu liền tự mình ra trận uốn nắn.
Không lâu lắm, các lính đặc chủng thay băng tay bộ đội thường quy thì không các gì lính trinh sát.
Thiệu Phi giao băng tay thu lại cho Tiêu Mục Đình, lại tìm ra cái của mình, mím khóe môi cười hồi lâu, lúc hùng hục chạy đi, trong lòng còn vui vẻ.
Huấn luyện chung kéo dài một tuần, ở tiểu đoàn trinh sát trải qua một đêm đầu, Thiệu Phi đã quen đủ chiến sĩ trong tiểu đoàn lựa chọn ra.
Lợi hại nhất chính là cái người gọi là Tuân Diệc Ca, lời cực kỳ nhiều, quyết chí sang năm tới Liệp Ưng, cả đêm đuổi theo cậu so chiêu. Cậu sợ ra tay là bị thương Tuân Diệc Ca, lúc đối kháng bày ra tư thái tiền bối dùng tay làm tấn công, mấy lần ở chung còn dạy Tuân Diệc Ca làm người.
Tuân Diệc Ca cũng không nổi giận, đặc biệt sẽ tìm cho mình bậc thang xuống, cười tới đĩnh đạc: "Tôi hiện tại không bằng cậu, bình thường. Nếu như tôi bây giờ đã quật ngược được cậu, vậy Liệp Ưng cũng không phải bộ đội tôi hướng tới nhất."
Nói xong nhìn nhìn xung quanh, độc thoại: "Lăng Yến sao lại không thấy đâu? Các anh em so chiêu, cũng không tới góp vui, suốt ngày chạy theo sau mông Diệp doanh, sau này còn làm lính đặc chủng hay không......"
Thiệu Phi cả kinh: "Lăng Yến không phải thông tín viên sao?"
Chưa từng nghe nói qua thông tín viên cũng có thể thông qua khảo hạch lính đặc chủng.
"Thông tín viên thì không thể làm lính đặc chủng sao? Lăng Yến rất lợi hại, trước đây tiểu đoàn chúng tôi thi đấu, cho tới giờ đều là tôi như nhất, cậu ấy thứ ." Tuân Diệc Ca nói xong thở dài, "Bất quá cậu ấy á, aizz, không nói nữa."
Thiệu Phi hứng thú: "Cậu ấy sao thế?"
"Cậu ta không tiền đồ!" Tuân Diệc Ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lính trinh sát ngon nghẻ không làm, nhất định muốn làm cái đuôi của Diệp doanh!"
Thiệu Phi thiếu chút nữa phun nước vừa mới rót vào trong miệng ra, "Cái đuôi? Cái đuôi gì?"
"Chính là thông tín viên a!" Tuân Diệc Ca nói: "Trước đây bọn tôi đã nói cùng tới Liệp Ưng, hiện tại cậu ấy không muốn đi nữa, đi theo bên cạnh Diệp doanh làm thông tín viên. Nè cậu nói chút, thông tín viên với lính cần vụ có gì khác nhau? Không phải đều là việc chăm sóc người sao?"
Thiệu Phi mặt tối sầm, "Ờ."
Tuân Diệc Ca tiếp tục nói: "Diệp doanh tiếc tài, đợt trước triệu hồi cậu ấy tới một lần, cậu ấy lại đi. Thôi không nói nữa, nói cậu cũng không hiểu, tôi đau lòng anh em nhà tôi, đi."
Thiệu Phi nghiêng cổ nghĩ, tôi cũng không phải nhất định muốn làm cái đuôi của đội trưởng sao? Tôi cũng không tiền đồ như vậy?
Phi, trẻ con biết cái gì!
Đêm nay, cậu càng thêm tin tưởng mình có radar của gay, cái người tên là Lăng Yến kia, tuyệt đối là gay, hơn nữa thích Diệp tiểu đoàn trưởng.
Thiệu Phi đột nhiên cao hứng, liên lạc không được Thích Nam Tự, vậy không phải còn có một Lăng Tiểu Yến sao!
Cậu nghĩ, phải cùng Lăng Yến hỗn thành anh em.