Khương Hạo bước xuống từ chiếc xe BMW, trên má vẫn còn vết sưng đỏ. Anh không biết đây là lần thứ mấy cô ta đánh anh trước mặt người khác, chỉ có điều lần này là trước mặt người con gái anh thương yêu nhất và cũng thương yêu anh nhất. Anh biết, người đó rất muốn giáng cái tát này lên mặt cô. Anh nghiến rắng, cố gắng giữ bình tĩnh, người bảo vệ ở cửa nhìn thấy anh từ xa đã chào:
- Ông Khương về rồi hả, lần này ông đi công tác lâu thật.
Anh thực sự hy vọng đây chỉ là một lần mình đi công tác, người con gái thương yêu anh nhất vẫn đang ngồi trên chiếc xích đu bằng gỗ, mỉm cười ngọt ngào, giống như một chú cáo nhỏ đáng yêu, giang hai tay về phía anh, khuôn mặt vẫn còn vương nét ngây thơ, đòi anh ôm cô vào lòng, giống như một đứa trẻ được bố mẹ chiều chuộng đã quen. Chỉ có anh là biết, cô mới là người chiều chuộng anh. Anh gật đầu với người bảo vệ, người bảo vệ nhìn thấy chiếc BMW anh đậu bên đường, trong đáy mắt ánh lên sự ngưỡng mộ:
- Ông Khương, ông lại thay xe mới hả? Chả trách không lái chiếc Chevrolet nữa.
- Không phải đâu, đây là xe của công ty. – Câu này do anh nói ra mà ngay cả anh cũng không hiểu được vì sao anh lại nói như vậy, trong lòng anh vẫn mong chờ điều gì sao? Anh nhìn chiếc xe Chevrolet màu đen đậu trong công viên gần đó đang lặng lẽ tỏa ánh sáng thu hút: Giống như ngày trước khi anh còn ở đây. Anh tò mò tới gần, sờ lên thân xe, không có một hạt bụi nào. Sao có thể như vậy được? Anh quay đầu lại cảm kích nhìn người bảo vệ. – Cảm ơn anh giúp tôi rửa xe. – Rồi thò tay vào ví, lấy ra tệ, định đưa cho người bảo vệ.
Người bảo vệ đỏ mặt lắc đầu rồi lại ra sức xua tay:
- Không phải tôi, không phải tôi, là vợ anh, ngày nào cô ấy cũng giúp anh lau rửa xe. Anh Khương, tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh, có một người vợ vừa xinh đẹp lại chu đáo như thế, đúng là có phúc.
- Cái gì? – Khương Hạo sững sờ, đôi mắt hoe đỏ, vội vàng tạm biệt người bảo vệ rồi bước chân lên cái cầu thang quen thuộc, dường như anh vẫn còn nghe thấy văng vẳng đâu đây tiếng cười đùa của cô và anh, vẫn còn nhìn thấy hình ảnh anh nắm tay cô thật ngọt ngào, hạnh phúc. Anh cười trong vô thức, rẽ vào hành lang, trước tiên anh ngửi thấy một mùi thơm, đó từng là một mùi hương rất quen thuộc. Hàng xóm của họ là một cặp vợ chồng già rất vui tính, thích bày những loại hoa cỏ nhiều màu sắc trên hành lang, nói rằng như vậy cuộc sống sẽ có thêm mùi hương của cây cỏ, tâm trạng sẽ thoải mái hơn nhiều. Anh dừng lại ở nơi quen thuộc đó, cánh cửa gỗ màu vàng với những vệt sơn bằng màu nước, ở giữa còn treo một chiếc chuông gió hình các chú gấu nhỏ đáng yêu, trên cửa vẫn còn một cái nơ bướm được thắt bằng sợi ruy băng tím. Lạc Tiểu Phàm từng nói, đây chính là cánh cửa nhà trong mơ của cô, lãng mạn, đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã thích chủ nhân của căn nhà, bởi vì đó là một người yêu cuộc sống.
Khương Hạo lật tấm thảm hoa trước cửa lên, một chùm chìa khóa vẫn như trước kia, yên lặng nằm ở đó, chờ đợi sự trở về của chủ nhân, tất cả đều không thay đổi. Khương Hạo dùng chìa khóa mở cửa, một mùi thơm thoang thoảng của hoa lan quấn quít lấy mũi anh, chiếc xích đu với những dây leo xanh ngắt vẫn ở giữa bụi trúc, thoáng lay động trước cơn gió ở ban công, một cái áo sơ mi màu trắng đặt trên đó. Khi ở nhà, Lạc Tiểu Phàm thường thích mặc áo sơ mi của anh, để lộ ra đôi chân thon dài, vạt dưới của chiếc áo sơ mi vừa vặn che đi đôi mông săn chắc và gợi cảm của cô. Lần nào nhìn thấy cô trong hình dáng này, anh đều không nhịn được, ôm cô vào lòng mà hôn, cô sẽ cười thật lớn, hít hà mùi hương trên áo anh rồi nhắm mắt lại:
- Hạo, em thích mùi hương trên quần áo anh, thật dễ chịu.
Anh sẽ ra sức ngửi quần áo mình, nhưng không ngửi thấy mùi gì, lúc này Lạc Tiểu Phàm thường cười rất vui vẻ và nói:
- Trên đời này chỉ có em ngửi thấy mùi của anh thôi, bởi vì anh là của em, là vật sở hữu riêng của em. Bởi vậy, cả đời này anh không được rời xa em, phải yêu em, thương em, chiều chuộng em, bởi vì em là người yêu anh nhất trên đời.
Nước mắt của Khương Hạo không nhịn được lại trào ra, anh đã làm cái gì? Đã làm việc gì? Làm tổn thương tới người con gái yêu thương anh nhất, chỉ vì một chức vụ, chỉ vì một tòa biệt thự lạnh lẽo. Anh thực sự hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà anh sẽ tỉnh ngay giây tiếp theo, khi anh mở mắt ra, Lạc Tiểu Phàm mà anh yêu thương nhất đang nằm bên cạnh anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, dùng bàn tay nhỏ ấm áp của mình sờ lên mặt anh, lên môi anh, cằm anh, rồi cô hôn anh, nói rằng như vậy vẫn chưa đủ, nói rằng chỉ cần có anh, cô có thể nằm cả đời bên cạnh anh như thế này, không bao giờ thấy cô đơn.
Khương Hạo nằm ngửa trên chiếc giường có mắc một cái màn màu xanh khói, nhắm mắt lại, anh ngửi thấy một mùi thơm rất ngọt ngào, trên đầu anh có treo chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu vàng của Lạc Tiểu Phàm. Đây là chiếc áo mà anh mua cho cô nhân một chuyến công tác ở Hàng Châu, cô rất yêu quí nó, bởi vì đó là do anh tặng cho cô. Khương Hạo cầm chiếc áo trong tay, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, đó là mùi hương của Lạc Tiểu Phàm, ngọt ngào và quyến rũ, khiến anh lại cảm thấy ham muốn cô. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này, trong đầu anh nhớ lại vô số lần anh cùng cô ân ái. Anh nắm chặt chiếc áo, nước mắt lại trào dâng, nói lớn:
- Lạc Tiểu Phàm, anh yêu em, em có thể trở về không?
- Hừ, vẫn còn nhớ người tình cũ, lại còn dám chạy đến đây, có phải anh lén gặp lại cô ta không hả? – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu anh. Khương Hạo kinh ngạc ngồi bật dậy, không biết từ lúc nào, Đương Ái Hân đã đứng ở cửa, đang lạnh lùng nhìn anh bằng con mắt khinh bỉ. Khương Hạo giận dữ nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như băng:
- Ra ngoài.
Đường Ái Hân thấy thái độ Khương Hạo như vậy, cũng lập tức nổi máu:
- Anh điên rồi, dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Anh không biết anh ăn của ai, uống của ai sao? Cẩn thận tôi đá anh thì anh sẽ thực sự biến thành đồ vô dụng đấy.
- Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, cô có coi tôi là chồng cô không? Nếu không chửi tôi trước mặt người khác thì cũng đánh tôi, cô có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Cô muốn thế nào thì cứ như thế đó hả?
Đương Ái Hân nghe anh nói câu đó bèn nhào đến, cào cấu lên người Khương Hạo. Khương Hạo nắm chặt tay cô ta, không hề tỏ vẻ thương xót, kéo Đường Ái Hân ra cửa, mở cửa ra, đẩy cô ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Đương Ái Hân ở ngoài ra sức gõ cửa, hét lớn:
- Anh mau mở cửa cho tôi, tôi sẽ nói với ba tôi, bảo ông ấy cách chức anh! Anh là cái thứ gì chứ, nếu không phải tôi, anh vẫn còn là thằng nghèo kiết xác, anh còn dám đối xử với tôi như vậy sao! Anh mau mở cửa cho tôi, mau về nhà ngay, nếu không anh hãy chờ mà xem!
Đôi vợ chồng già ở nhà đối diện mở cửa ra, tò mò nhìn Đường Ái Hân:
- Cô ơi, cô tìm ai?
- Đồ già điên, không liên quan tới hai người!
Ông già giận dữ tới phát run khi nghe Đường Ái Hân nói vậy:
- Bà nó, mau gọi điện cho bảo vệ, bảo là có người làm phiền chúng ta nghỉ ngơi, mau đuổi cái người vô học này đi.
Đường Ái Hân chống nạnh:
- Bà già chết tiệt, bà dám hả! Đừng có nhiều chuyện, cẩn thận kẻo chết sớm đấy.
Hai vợ chồng giận quá không nói được lời nào:
- Tôi là bộ đội, tôi sợ cái gì, quỷ Nhật tôi còn không sợ, lẽ nào lại sợ cô sao! Cô đi mau, nếu không tôi gọi bảo vệ lên đấy!
Đường Ái Hân lại đập mạnh cửa, thấy Khương Hạo không mở cửa, cô ta bèn chửi vài tiếng rồi đi. Hai vợ chồng nhìn nhau, lắc đầu. Xã hội bây giờ lạ thật, có vài đồng tiền là đã ra vẻ ta đây, coi thường người khác. Con trai ông bà cũng là tỷ phú, có tiền cũng có như thế đâu? Làm người cho tốt mới là quan trọng nhất.
Lạc Tiểu Phàm gục mặt trên bàn một lúc rất lâu, khi cô ngẩng đầu lên thì trời đã tối, mọi người trong phòng làm việc đều đã ra về. Lạc Tiểu Phàm đứng lên, từ sau khi Khương Hạo đi, tan làm rồi cô không biết đi đâu cả, nhà đối với cô mà nói, đã không còn là nhà nữa. Vô số lần cô tự hỏi, mình đi đâu bây giờ, nơi nào mới không còn cô đơn, nơi nào mới có sự vui vẻ.
Khi đã ngồi lên xe, Lạc Tiểu Phàm vẫn không biết mình phải đi đâu. Lái xe không mục đích, bất giác cô lại đi tới nơi quen thuộc nhất với mình, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, chỉ có chủ nhân của nó là đã không còn.
Xuống xe, cô leo cầu thang lên lầu, đã hai ngày cô không đến đây, không biết những chậu hoa đã nở hay chưa? Cô dừng lại trước cánh cửa quen thuộc, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, chỉ có chủ nhân của nó là đã khác. Lạc Tiểu Phàm vô thức nhoẻn cười, nụ cười có gì đó đắng chát, bất lực và đau thương. Đây chính là cuộc đời – hiện thực, tàn khốc, lạnh lùng, cô thực sự muốn biết trên thế giới này đã không còn tình yêu chân chính rồi hay sao? Không dám tin, thực sự là không dám tin, nhưng cô vẫn phải kiên cường nhìn thẳng vào cái sự thực tàn khốc này. Cảm giác thất bại cứ quấn lấy cô không tha, khiến cô không thể nào bình yên trong tâm hồn.
Nhấc cái thảm lên, Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, không thấy chìa khóa đâu. Giây phút đó, thời gian như ngừng chảy, Lạc Tiểu Phàm thẫn thờ đứng ở cửa, như một người gỗ, không có tư tưởng, không có cảm giác, thậm chí còn không suy nghĩ gì. Cô âm thẩm ngửi thấy mùi hương của người đó, đó là mùi hương mà cô quen thuộc nhất và yêu thích nhất, mùi hương hòa lẫn với hơi thở của anh. Một giọt nước mắt, rồi hai giọt nước mắt lăn xuống, ngay sau đó là một hàng nước mắt nối nhau chảy tràn trên khuôn mặt cô, mũi cô tắc nghẹn khiến cô có cảm giác như không thở được. Cả người cô run rẩy, không thể khống chế được bản thân, những ấm ức trong lòng hóa thành nước mắt, cứ nối đuôi nhau chảy ra như một dòng suối nhỏ.