Phí Lạc cũng thấy được, chỉ là phản ứng của Đường Diệc Sâm nhanh hơn.
Ngay lúc anh và Thuỷ Tâm Nhu còn đang không tự chủ được trừng to mắt kinh ngạc, anh đã lôi hai người bọn họ né tránh đợt tập kích ngay chính diện.
Bởi vì chạy trốn quá nhanh, lại mang giày cao gót, hơn nữa, ‘dì cả’ còn chưa đi, nhất thời, Thuỷ Tâm Nhu mất trọng tâm ngã sấp xuống, ngay cả tay Phí Lạc cũng tuột mất.
Nhưng mà, Đường Diệc Sâm vẫn nắm chặt lấy tay cô, cũng kéo cô lên bảo hộ ở sau người.
“Đi theo anh, không có việc gì.”
Ánh mắt thâm thuý dán chặt trên gương mặt cô, Đường Diệc Sâm khẽ gật đầu với Thuỷ Tâm Nhu. Ngay sau đó, anh lại lôi kéo cô chạy như điên vào lối hẹp ở phía xa.
Người lái xe quả thực giống như đã quăng mạng sống ra ngoài, mặc kệ Đường Diệc Sâm cùng Thuỷ Tâm Nhu trốn đến đâu, cho dù trốn ở phía sau xe khác, hắn ta cũng không quan tâm mà tông vào.
Lúc này chung quanh bọn họ đều để lại dấu phanh xe nhìn thấy ghê người, thật dài, kéo ra rất xa, rất xa!
Hai chiếc xe Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu trốn sau cũng bị tông hư hại khác nhau.
“Này, anh đi lái xe đến.” Đường Diệc Sâm lớn tiếng hô, ném chìa khoá xe về phía Phí Lạc.
Bọn họ cùng Phí Lạc tách ra, chiếc xe kia chỉ đuổi theo anh cùng Thuỷ Tâm Nhu, cực kỳ hiển nhiên, mục tiêu của hắn chính là một trong hai người bọn họ.
Tám phần, tư thế kia là hướng về phía Thuỷ Tâm Nhu.
Nếu Thuỷ Tâm Nhu có việc, nếu bọn họ không thể kết hôn được, hậu quả có thể nghĩ.
Chạy trốn thẳng một đường giống như bỏ mạng, vẫn là Đường Diệc Sâm lôi kéo cô chạy. Thuỷ Tâm Nhu thở hồng hộc từng hơi, cô sắp chạy hết nổi, không chỉ có chân mềm nhũn, bụng dưới cũng rất không thoải mái.
Bãi đỗ xe liên tiếp vang lên tiếng chói tai, ‘bang bang ầm ầm’…. làm chấn kinh lòng người!
Tình cảnh kinh sợ lại kịch tính như vậy, chỉ có trên TV hoặc là trong các bộ phim điện ảnh, không nghĩ tới cũng có thể khoa trương lại giả tạo xảy ra với cô.
Đầu óc trống rỗng, trong mắt cùng trong lòng Thuỷ Tâm Nhu tràn ngập sợ hãi, cô cũng chỉ có thể nắm chặt tay Đường Diệc Sâm giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Theo bản năng, cô tin tưởng anh có thể bảo vệ cô chu toàn.
Đường Diệc Sâm kéo Thuỷ Tâm Nhu chạy như điên, thỉnh thoảng, anh còn liếc về phía sau xem xem chiếc xe đoạt mệnh kia đuổi tới đâu rồi, lại vẫn nhìn xem xe Phí Lạc lái có tới chưa.
Lúc lơ đãng, Đường Diệc Sâm nhìn thấy một cánh cửa thoát hiểm. Anh dẫn theo Thuỷ Tâm Nhu chạy về hướng đó.
Nếu chạy không ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm này, bọn họ chạy trối chết lên lầu vẫn còn nhiều cơ hội.
Người lái xe tựa hồ nhìn thấu ý định của Đường Diệc Sâm, ngay tại lúc anh lôi kéo Thuỷ Tâm Nhu từ giữa đống xe dày đặc chạy đến đó, hắn liền lập tức giẫm lên chân ga.
Biết bản thân khó tránh được, Đường Diệc Sâm dùng thân thể của chính mình che chở cho Thuỷ Tâm Nhu, cũng ôm cô thật chặt.
Thuỷ Tâm Nhu cũng nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào trong lòng Đường Diệc Sâm, gắt gao ôm anh.
Cô cho rằng bọn họ chạy không thoát, nhất định sẽ thành vong hồn dưới bánh xe.
Một giây, hai giây, ba giây…
Xe không giống như trong tưởng tượng tông vào người, mà ở bên tai bọn họ vang lên một trận tiếng đinh tai nhức óc vô cùng.
“Ầm… ầm… ầm…”
Khắp xe móp méo, lại thêm tốc độ chiếc xe không có biển hiệu kia quá nhanh, cho dù có ý tốt dừng va chạm nó cũng theo tiếng lật ngã trên mặt đất, mang theo tia lửa tóe ra một đoạn, mãi đến khi tông vào cây cột trong bãi đậu xe nó mới dừng hẳn.
Đường Diệc Sâm nhìn chiếc Porsche màu bạc do Phí Lạc điều khiển, khoé miệng anh giật giật, cười như không cười.
Chết tiệt, Phí Lạc đụng như thế, đầu xe Porsche màu bạc của anh lõm vào một mảng lớn, nắp xe trực tiếp bật lên, ngay cả nệm hơi ngay sau tay lái cũng bật ra rồi.
Xe hư là thứ yếu, may mắn người không xảy ra chuyện gì.
“Bà xã, chúng ta không sao rồi, an toàn rồi.”
Giọng nói cực kỳ ôn nhu trầm thấp lại có khuynh hướng hơi khàn khàn của Đường Diệc Sâm vang lên, lòng bàn tay ấm áp sờ sờ đầu cô, cũng mềm nhẹ vỗ vỗ sống lưng không ngừng run rẩy của cô.
Chuyện này thật sự quá mức kinh sợ, dư kinh chưa định, Thuỷ Tâm Nhu thoáng chốc xụi lơ.
Nếu không có Đường Diệc Sâm ôm cô, cô đã ngã ra nền đất rồi.
Đôi mắt đẹp như nước ngoại trừ sợ hãi, toàn thân vẫn không dừng được run rẩy, còn có chân đau, bụng dưới cũng có chút không thoải mái.
“Này, xem người kia đã chết chưa? Mau chóng báo án.”
Đường Diệc Sâm liếc nhìn Phí Lạc phân phó nói, bỗng dưng, anh bế Thuỷ Tâm Nhu lên.
Đôi tay mềm mại của cô theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh.
“Đường Diệc Sâm, chạy mau, xăng tràn ra ngoài rồi.”
Nhìn thấy xăng nhỏ giọt trên mặt đất, Phí Lạc la lớn. Theo phản xạ, anh cũng khẩn trương nhảy ra khỏi chiếc Porsche màu bạc, chạy được một khoảng cách liền nằm úp sấp xuống.
“Đùng đùng ầm….. ầm…. ầm….”
Không bao lâu, dưới hầm xe vang lên tiếng nổ tinh tai nhức óc, lại còn bốc lên một cột lửa cao ngút.
Ngay cả mấy chiếc xe lân cận, cửa kính xe gì đó đều bị cơn lửa nhiệt kia phá vỡ, chấn động, đánh bay….. cùng với lửa tóe văng khắp nơi.
Tiếng chuông báo động vang lên khắp nơi, bãi đỗ xe tràn ngập hương vị gay mũi, mùi cháy khét, mùi xăng dầu của kim loại nặng đặc biệt nồng.
Đường Diệc Sâm toàn thân ghé vào trên người Thuỷ Tâm Nhu, thân thể cao lớn rắn rỏi của anh hoàn toàn che chắn cho cô, cũng ôm chặt cô.
“Hu hu hu…”
Chưa từng trải qua tình cảnh đáng sợ như vậy, cho dù lá gan lớn, tâm lý đầy đủ cứng rắn, sống sót sau tai nạn Thuỷ Tâm Nhu vẫn thấp giọng khóc thút thít, bả vai nho nhỏ không ngừng run rẩy.
“Bà xã, có anh ở đây, đừng sợ! Anh sẽ không để cho em có việc gì!”
Đường Diệc Sâm khẽ nâng đầu đau lòng nhìn Thuỷ Tâm Nhu, bàn tay to nhẹ nhàng vén sợi tóc hỗn loạn trên mặt cô, môi mỏng mềm mại nhỏ vụn rơi vào trên mí mắt cô.
Anh hôn tới giọt nước mắt hoảng sợ của cô, trấn an lo lắng của cô.
“Này, hai người không có việc gì chứ?”
Từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, chân thấp chân cao đi đến gần Đường Diệc Sâm cùng Thuỷ Tâm Nhu, nhìn một màn như vậy trái tim liền đau, trong lòng Phí Lạc rất không có tư vị.
Cảm thụ cực kỳ khó chịu kia giống như cắm lên tim anh một cây đao, đau đến hết sức, vô lực siết chặt mày.
“Còn may, không chết được!”
Đường Diệc Sâm di chuyển một chút, nhất thời, anh nhíu mày.
“Đường Diệc Sâm, anh bị thương sao?”
Phí Lạc tinh mắt nhìn thấy một bàn tay của anh máu theo ngón tay nhỏ giọt tí tách.
Mặc dù anh nhìn Đường Diệc Sâm cực kỳ không vừa mắt, nhìn anh bảo hộ Thuỷ Tâm Nhu, anh tạm thời không so đo với anh.
Nếu không, giống bộ dáng tên du côn vừa rồi cùng anh tranh giành Thuỷ Tâm Nhu, anh hận không thể đánh chết anh.
Đường Diệc Sâm ngọ nguậy đứng lên, anh cũng kéo Thuỷ Tâm Nhu dậy.
Cô nghe câu hỏi của Phí Lạc, theo bản năng, cô cũng nhìn xem Đường Diệc Sâm bị thương ở đâu.
“Đường Diệc Sâm…” Máu kia nhỏ giọt trên đất, mắt cô không mù, cô nhìn thấy, mà anh lại không hề rên một tiếng.
“Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi, đội cứu hoả rất nhanh sẽ tới.”
“Xe của anh… thật ngại quá. Cám ơn!” Liếc mắt một cái nhìn chiếc Porsche màu bạc bị lửa lớn nuốt chửng, lần đầu tiên, Thuỷ Tâm Nhu chủ động giải thích với Đường Diệc Sâm, lại còn nói tiếng cám ơn.
“Xe hư rồi có thể mua lại, nhưng mà, Thuỷ Tâm Nhu em là độc nhất vô nhị, bao nhiêu tiền cũng mua không được. Anh chỉ muốn em bình an, anh chỉ muốn tương lai anh còn có thể gặp em.”
Nghe vậy, Phí Lạc thật sự muốn che cái miệng vô sỉ kia của Đường Diệc Sâm lại, tốt nhất độc anh thành câm điếc, nhìn anh về sau làm sao có thể cướp đoạt lời kịch của anh.
Hàng mi thật dài của Thuỷ Tâm Nhu khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi giương lên, cô bình tĩnh nhìn Đường Diệc Sâm.
Bỗng dưng cô cầm lấy bàn tay chảy máu kia của anh nhìn.
Anh bị thuỷ tinh cắt trúng, có một miệng vết thương rất dài.
Vậy mà anh còn nói không có việc gì, tuyệt không kêu đau.
Kìm lòng không đậu, cái mũi Thuỷ Tâm Nhu cay cay, hốc mắt cũng nóng.
Cô vậy mà thay anh khổ sở rồi!
Trong lòng cảm xúc phức tạp, mặc dù cô vẫn chưa xác định được rõ ràng, nhưng mà giờ phút này cô không thể không nhìn thẳng vào.
“Nhu Nhu, anh ta có thể nói chứng minh anh ta không chết được, nếu không phải anh ta, chúng ta hiện tại đã sớm ăn cơm ở Thù Ký Hải Tiên Phạn rồi. Bị một chút như vậy là anh ta đáng đời, em không cần áy náy.”
Nói xong, Phí Lạc kéo Thuỷ Tâm Nhu về phía anh.
Anh khó chịu khi nhìn thấy Thuỷ Tâm Nhu đau lòng nhìn bàn tay đổ máu kia của Đường Diệc Sâm. Anh thật sự hận vì sao không phải đầu của anh bị đụng, lưu chút máu cũng được nha, ít nhất như vậy sự chú ý của Nhu Nhu sẽ dành cho anh, nhìn anh nhiều hơn chút.
Mà không phải bị Đường Diệc Sâm đoạt đi sự nổi trội của anh.
Chết tiệt, vì sao chiếc xe kia của Đường Diệc Sâm lại có độ an toàn cao như vậy!
“Phí Lạc…. đã lúc nào rồi còn nói như vậy.”
Thuỷ Tâm Nhu có phần không vui, kìm nén liếc anh một cái.
Đội cứu hoả chạy tới hiện trường dập tắt lửa, lại loại đi những thứ dễ cháy dễ nổ, phòng ngừa phát sinh tai hoạ thứ yếu khác.
Đường Diệc Sâm được đưa lên xe cứu thương đi kiểm tra thương thế, Thuỷ Tâm Nhu cùng Phí Lạc bị thanh tra cao cấp của Tổ trọng án – Lâm Mục dẫn về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.
—————————-
Cơm chiều còn chưa ăn xong lại nghe được tin tức Đường Diệc Sâm bị thương, Đường Dụ cùng Yến Thục Phân lập tức bỏ chén đũa, dẫn đầu cả nhà đến bệnh viện thăm anh.
Đường Thiên Hào cũng đi theo.
Đoạn Vô Ngân đã ở bệnh viện chuẩn bị, rửa sạch miệng vết thương xong khâu lại, Đường Diệc Sâm đang ở trong phòng VIP truyền thuốc tiêu viêm, vừa đồng ý cung cấp khẩu cung cho nhân viên Tổ trọng án.
Mãi đến khi Tổ trọng án lấy xong khẩu cung, bọn họ mới cho phép người nhà vào thăm Đường Diệc Sâm.
“Diệc Sâm, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Có bị thương nặng không?”
Yến Thục Phân là người đầu tiên chạy vào phòng bệnh xem con trai mình, nghe Đoạn Vô Ngân thông báo, tim bà lập tức dựng lên, không biết bà đã lo lắng cho anh đến thế nào.
Mãi đến khi nhìn thấy Đường Diệc Sâm không có trở ngại gì, anh còn có thể rõ ràng xuất hiện ở trước mặt bà, bà mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Mẹ, con không sao, tay bị miếng thuỷ tinh cắt bị thương. Vì để đảm bảo an toàn, bác sĩ đề nghị truyền thuốc tiêu viêm, quan sát một chút mà thôi.”
Hơi hơi ngẩng đầu, cặp mắt sâu xa khó hiểu kia của Đường Diệc Sâm sắc bén đảo qua mọi người.
“Không có việc gì thì tốt, thật không biết là người nào làm, dám đụng đến con trai Đường Dụ tôi.” Thần sắc ngưng trọng, Đường Dụ cũng bình tĩnh liếc Đường Diệc Sâm.
Bỏ qua một bên chuyện khác không nói, tới cùng vẫn là cốt nhục của chính mình, ông rốt cuộc không thể nhìn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ông từng nghĩ tới muốn giáo huấn con trai, nhưng chưa từng nghĩ tới muốn đưa anh vào chỗ chết.
“Tổ trọng án bên kia nói thế nào, tra được ai làm chưa?” Khuôn mặt nghiêm túc căng thẳng, ánh mắt Đường Dụ liếc nhìn về phía Đoạn Vô Ngân.
“Vẫn chưa. Nhưng mà, tư liệu về người tài xế kia Tổ trọng án đã có xác thực. Đối phương là phạm nhân mấy hôm trước mới được thả ra từ nhà tù Xích Trụ, tra qua bối cảnh cùng hồ sơ gây án của hắn ta, không có cừu oán gì với anh Sâm. Hơn nữa, hắn ta ở hiện trường đã bị ngạt khí chết tại chỗ rồi, tổ trọng án cũng chính thức nhận án triển khai điều tra toàn bộ.”
“Có thể nào là do Vũ Văn Huyễn tìm người làm không? Không phải ông ta vẫn còn ghi hận trong lòng về vụ tai nạn xe cộ của Vũ Văn Thác sao? Mặc dù ông ta không tính kiện Khả Tâm nữa, Vũ Văn Thác cũng thành người sống đời sống thực vật, cho nên, ông ta tuỳ tiện tìm người của nhà họ Đường làm đệm lót cũng không phải không có khả năng. Trước mắt ông ta đột nhiên rứt đơn kiện, nói vậy liền để cho chúng ta lơ là cảnh giác, để cho ông ta động thủ, chúng ta khó lòng phòng bị.”
Đôi mắt di chuyển hiện lên một tia quỷ dị, Đường Thiên Hào lớn mật nói ra phán đoán của chính mình.
Nghe vậy, đường nét khuôn mặt Đường Dụ trong nháy mắt lạnh băng, cũng bắt đầu trở nên tối đen.
“Nếu như thật sự là ông ta làm, tôi tuyệt không tha cho ông ta.” Môi mỏng vô tình không thể không mấp máy, lời nói mang theo cơn nóng giận.
Trước kia để cho Vũ Văn Huyễn chèn ép Liên Khải như vậy, ông đã nhịn xuống, nếu ông ta còn dám động trên đầu người nhà họ Đường, ông nhiều lắm là liều mạng với ông ta.
Vũ Văn Huyễn có thế lực, ông cũng có!
Đường Diệc Tấn hoàn toàn không đồng ý với quan điểm của Đường Thiên Hào, “Chú hai, là chú nghĩ nhiều rồi. Nếu Vũ Văn Huyễn có thể rút đơn kiện, ông ta khẳng định sẽ không dùng loại thủ đoạn hạ lưu này để hại anh cả. Muốn chỉnh, ông ta khẳng định chỉnh vô cùng đẹp, làm cho người ta không cách nào trở mình, lại sẽ không lưu lại chút dấu vết để người có thể đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.”
Đường Khả Tâm đứng ở bên cạnh Yến Thục Phân, hai tay cô gắt gao nắm chặt.
Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng mà cô vẫn lo lắng cho an nguy của anh cả.
Theo suy đoán, thật là ông Vũ Văn muốn đẩy anh cả vào chỗ chết sao?
Không phải ông đã đáp ứng cô buông tha cho Liên Khải sao? Bao gồm phải giúp anh, ông há có thể nói không giữ lời!
“Con cũng nghĩ không phải là Vũ Văn Huyễn làm. Kỳ thật, mục tiêu chân chính của hung thủ không phải con, hắn nhằm vào Thuỷ Tâm Nhu. Là do con cứu cô ấy nên mới bị thương.”
Đường Diệc Sâm đột nhiên mở miệng nói giống như một viên đạn phát nổ trong đầu từng người. Mọi người ở đây đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Cô ấy? Nhà họ Thuỷ có kết thù kết oán với ai sao? Chuyện Vạn Huy Châu Bảo làm đều là làm ăn chính đáng, có ít chuyện tai tiếng nhất trong số tất cả các gia đình có tiếng ở Hongkong, bình thường sẽ không liên quan đến băng nhóm này nọ.”
Yến Thục Phân nhăn mày, bà giống như nghĩ tới cái gì, con ngươi mạnh mẽ co rụt lại.
Theo bản năng, ánh mắt của bà rơi trên người Đường Dụ.
Bà vậy mà hoài nghi ông. Ánh mắt Đường Dụ lộ ra sự hung dữ, tức giận trừng mắt nhìn Yến Thục Phân, cực kỳ không vui nói: “Cho dù tôi bất mãn với việc Thuỷ Tâm Nhu làm con dâu lớn, nhưng mà tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn giết nó.
Huống hồ, cô ta chết có gì tốt với tôi chứ? Đúng vậy, tôi luôn luôn nghiêm khắc với Diệc Sâm, mặc kệ nó làm cái gì tôi cũng muốn nó làm được tốt nhất, bởi vì nó là con trai trưởng của Đường Dụ tôi, nó không thể làm mất mặt nhà họ Đường. Tôi dạy nó, cũng là để cho nó hiểu không nên khoe khoang, tài năng để lộ quá không phải chuyện tốt, phải cầm lên được bỏ xuống được.”
“Ba, mẹ, hai người cùng Diệc Tấn và Khả Tâm trước trở về đi, nơi này có Vô Ngân giúp con là được. Nếu vụ án có tiến triển, Tổ trọng án sẽ thông báo. Con biết chúng ta là người một nhà, hoà hoà khí khí mới là quan trọng nhất, con tin tưởng ba sẽ không đối xử với con như vậy. Con nghĩ mẹ cũng không hy vọng cha con chúng ta có khoảng cách mà thôi.”
Vẫn lại không vui giật giật khoé miệng, Đường Dụ thu hồi tầm mắt trừng Yến Thục Phân.
“Chúng ta đây đi về trước, con nghỉ ngơi cho thật tốt. Vô Ngân, phiền cậu chăm sóc cho Diệc Sâm.”
“Chủ tịch yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”
“Diệc Sâm, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mẹ.” Yến Thục Phân vẫn không yên lòng Đường Diệc Sâm, ánh mắt mẹ hiền mềm mại bình tĩnh nhìn anh.
“Diệc Tấn, Khả Tâm, anh giao mẹ cho hai đứa, chăm sóc bà cho thật tốt.”
“Anh cả, bảo trọng thân thể, làm chú rể cũng không thể mang bộ dáng này a…”
Đã lúc nào rồi lại còn đùa giỡn như vậy, ha ha… Đường Diệc Sâm cười cười.
———————
Về đến nhà, trong lòng vẫn bất an không yên, Đường Khả Tâm cầm di động đi vào phòng tắm, vừa mở vòi nước chảy ào ào vừa gọi điện thoại.
“Ông Vũ Văn, thật ngại quá đã trễ thế này còn quấy rầy ông.” Vốn dĩ là giọng nói mềm nhỏ, Đường Khả Tâm lại cố ý ép thấp âm lượng.
“Cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, không cần khách sáo với tôi.”
Tựa hồ là đoán được ý đồ của Đường Khả Tâm, Vũ Văn Huyễn trái lại không kinh ngạc, giọng nói ông phi thường bình hoà, không căng thẳng không chậm.
Hàm răng cắn cắn môi dưới, Đường Khả Tâm trực tiếp hỏi: “Vụ án kia có liên quan gì với ông hay không?”
Hừ một tiếng, Vũ Văn Huyễn cực kỳ bình tĩnh hồi đáp: “Không phải! Nếu tôi muốn động thủ liền không đơn giản như vậy, ba người kia cùng tên tài xế sẽ mất mạng ngay tại hiện trường, chỉ có người chết mới không nói.
Cô hoài nghi tôi cực kỳ bình thường, tôi cũng là một người nói là làm, nếu đã đáp ứng cô, tôi làm sao có thể đổi ý. Trái lại cô, chuẩn bị có tốt chưa, hết năm nay, cô sẽ khởi hành đi Anh du học. Trường học tôi đã giúp cô tìm rồi, chuyện khác tôi cũng đã giúp cô sắp xếp ổn thoả.”
“Chuyện tôi đáp ứng ông cũng sẽ không đổi ý, tìm được thời gian tôi sẽ nói với người nhà tôi.”
“Nhớ kỹ, ngoại trừ chúng ta, tôi không muốn có người thứ biết về thoả thuận giữa chúng ta, ngay cả anh cả của cô cũng không thể để cậu ta biết. Nếu cô không tuân thủ lời hứa, đừng trách tôi không khách khí, hậu quả nhất định sẽ cực kỳ nghiêm trọng.” Giọng nói lãnh trầm lộ ra cảnh cáo chắc nịch, còn có uy nghiêm không cho phép kháng cự.
“Tôi có thể làm được, nếu không ông cũng sẽ không phải hao tốn nhiều tâm tư như vậy để cho tôi thoả hiệp.”
Bị cắn lại một phát như vậy, bên đầu kia điện thoại Vũ Văn Huyễn có phần không vui nhíu mày, “Uhm, cứ như vậy đi, tôi cúp điện thoại đây.”
“Được, ông Vũ Văn, ngủ ngon.”
Cô nhóc kia lại vẫn đâm ông một nhát sâu, a… ngủ ngon, từ sau khi Vũ Văn Thác xảy ra tai nạn xe cộ tới nay, ông làm sao có thể an gối không lo!
Người khác tính kế ông, ông cũng cần phải nghĩ xem nên tính kế người khác như thế nào, hơn nữa lại còn phải đề phòng khắp nơi.
Đêm dần dần sâu, sóng ngầm lại tuỳ ý gợn.
Đêm đông rét lạnh, cũng bởi vì một hồi tai nạn xe cộ có mưu tính trước mà nhấc lên tấm rèm u mê.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Thiên Hào cũng không nóng lòng về nhà, mà ông lái xe tới phòng làm việc của ông ở Liên Khải.
Đèn sáng, nhưng lại chiếu không rõ trái tim u mê lạc lối của ông.
Thất thần ngồi một hồi, ông gọi điện cho Ôn Nghi.
“Anh đã xử lý sạch sẽ hết mọi dấu vết, hẳn sẽ không tra ra đến trên đầu chúng ta. Tạm thời chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, Diệc Sâm đã có cảnh giác rồi.”
Bỏ qua cơ hội đánh hổ lần này thật sự là quá đáng tiếc, vẻ mặt Ôn Nghi có chút ngưng trọng.
“Ừ, xem tình hình trước rồi tiếp tục nghĩ biện pháp.”
Nhìn tin tức nói Đường Diệc Sâm cùng Thuỷ Tâm Nhu không hề hấn gì, nhất thời lòng bà căng thẳng, trong lòng cũng nén hờn dỗi, cảm giác bức bí.
Bà không thể dễ dàng tức giận, tim bà vốn không tốt.
Không tự giác, mặc dù bà ngăn chặn cảm xúc, ngón tay thon dài vẫn khảm sâu vào trong da thịt.
“Em nghỉ sớm một chút đi, mọi chuyện còn có anh.”
“Được, anh cũng nghỉ sớm chút.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng ‘tút tút’, Đường Thiên Hào sửng sốt vài giây sau đó mới đặt điện thoại xuống.
Từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, ông mở ra tuỳ ý cầm một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, lấy hộp quẹt ra châm lửa.
—————————
Sau khi Thuỷ Tâm Nhu cùng Phí Lạc bị dẫn về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, không bao lâu, Thuỷ Mộ Hàn cũng dẫn theo Dạ Vũ Dực đến cục cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Tại cục cảnh sát, bọn họ gặp mặt Cung Trạch Hách cùng Phí Đằng.
Vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng, chỉ liếc nhau, trao đổi chút chuyện.
Lấy khẩu cung xong, Thuỷ Mộ Hàn dẫn Thuỷ Tâm Nhu đi trước. Dạ Vũ Dực vẫn ở lại cục cảnh sát chờ đợi luật sư Hắc Mộc Đồng do Phí Lạc uỷ nhiệm ra để tham khảo vụ án.
Thuỷ Mộ Hàn chở Thuỷ Tâm Nhu, không ai nói gì, không khí trong xe ngưng trệ.
“Anh, anh cảm thấy là ai muốn đưa em vào chỗ chết?” Thình lình Thuỷ Tâm Nhu mở miệng phá vỡ không khí yên lặng trong xe, đôi mắt đẹp như nước chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Thuỷ Mộ Hàn.
“Người kia tuyệt đối không phải Đường Diệc Sâm!”
Giọng nói lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ.
Thuỷ Tâm Nhu không khỏi nhíu mày, đây không phải vô nghĩa sao?
“Anh không thể nghĩ ra sao? Hay là có đối tượng hoài nghi?”
“Anh không thể nghĩ ra, em có thể đi hỏi Đường Diệc Sâm, có thể anh ta biết nhiều hơn so với anh.”
Xì… Thuỷ Tâm Nhu bĩu môi, cô cực kỳ thức thời im miệng.
Đôi mắt đẹp như nước sững sờ nhìn bóng đêm bay vút ngoài kính cửa sổ.
Đột nhiên, cô bảo Thuỷ Mộ Hàn dừng xe.
“Anh, em nhớ ra em còn có chút việc, anh về trước đi, chờ chút em tự mình trở về là được. Anh nói mẹ đừng lo lắng cho em, em ổn rồi, không có việc gì.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu đẩy mở cửa xuống xe.
Đôi mắt thâm thuý đưa mắt nhìn bóng lưng Thuỷ Tâm Nhu, Thuỷ Mộ Hàn giẫm chân lên chân ga, Lamborghini màu vàng lao đi.
Mang theo bao lớn bao nhỏ, Thuỷ Tâm Nhu chậm rãi đi về phía phòng bệnh VIP khu nội trú.
Trước khi tới, cô có hỏi qua Đoạn Vô Ngân, cô biết Đường Diệc Sâm ở phòng bệnh nào.
Lên thẳng thang máy, Thuỷ Tâm Nhu cúi đầu nhìn bao lớn bao nhỏ mình mang, cảm thấy vô cùng châm biếm.
Người ta là Đường Diệc Sâm nha, có cái gì không có, hơn nữa, hiện tại đã khi nào, cơm chiều hẳn là anh đã sớm ăn rồi.
Cô tới như vậy, giống như rất buồn cười.
Cắn cắn môi dưới, nhất thời, cô cảm thấy chính mình đến nhầm rồi.
Lúc đi ra thang máy, cô tính rút lui.
Cô thình lình vươn tay muốn giữ cửa thang máy, sau lưng lại vang lên giọng nam hùng hậu.
“Cô Thuỷ, cô tới thăm anh Sâm à? Anh ấy còn chưa ngủ, ở trong phòng truyền nước tiêu viêm á.” Đôi mắt sắc bén vô cùng hưng trí nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu.
Ha ha…. Đoạn Vô Ngân anh hoá ra là đặc biệt đứng ở hành lang chờ cô à?
Ánh mắt của anh thật nhạy bén nha, xa như vậy mà lại có thể tinh mắt nhìn thấy cô.
Ha ha, lúc này cô nói không phải đặc biệt đến thăm Đường Diệc Sâm, vậy cô mang theo này nọ nhiều như vậy để làm gì hả?
Mua sắm, cực kỳ hiển nhiên lý do này không được. Huống hồ nơi này là bệnh viện, không có cô con dâu sắp cưới nào lại chạy đi mua những thứ điểm tâm ở tiệm trà cho vợ cho chồng thế này.
“Ha ha ha… tôi tưởng rằng anh ấy nghỉ rồi.”
Tiếng cười ngây ngô cất lên, ngay cả Thuỷ Tâm Nhu cũng thấy được chính mình cười đến cực kỳ giả tạo, cực kỳ dối trá.
“Không có a! Cô đến vừa đúng lúc, tôi có việc phải ra ngoài một chút, phiền cô giúp tôi chăm sóc anh ấy chút.”
Đôi mắt lóng lánh như sao kia của Đoạn Vô Ngân không chớp nhìn chằm chằm chính mình, khoé miệng Thuỷ Tâm Nhu cứng ngắc, biến thành ngoài cười nhưng trong không cười.
Haiz…. vốn là như thế này thôi.
Anh cũng thật biết chọn thời gian, cô vừa tới, anh liền muốn đi, còn đem củ khoai sọ nóng phỏng tay quăng cho cô.
“Ờ…. Anh nhanh trở về nha…!”
Giọng nói mềm nhỏ cơ hồ rít ra từ kẽ răng, lúc Đoạn Vô Ngân vượt qua cô, đưa lưng về phía cô, khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu lập tức đen thùi.
Cô le lưỡi.
Tên lưu manh, sớm biết cô sẽ không tới.
..
Đến cũng đã đến rồi, thôi, coi như là cảm tạ ân nhân cứu mạng mình đi, dù sao anh vì cô mới bị thương.
———
Xoắn xuýt một hồi, Thuỷ Tâm Nhu đẩy cửa đi vào.
“Ha ha ha… anh còn chưa ngủ hả?” Lời dạo đầu giả lả, tiếng nói vừa ngừng, Thuỷ Tâm Nhu mấp máy môi.
“Đã trễ thế này… tôi mang theo chút thức ăn khuya qua, không biết có hợp khẩu vị của anh không?”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu để hết đồ lên chỗ đầu giường.
Theo phản xạ, đôi mắt đẹp như nước nhìn chằm chằm cái tay bị thương kia của Đường Diệc Sâm, dùng gạc trắng bọc lại rất kỹ.
Tay bên kia vẫn đang truyền nước tiêu viêm.
“Sao cũng được, anh không kén chọn.” Ánh mắt triền miên ôn tồn chăm chú nhìn Thuỷ Tâm Nhu, giống như nó chỉ xoay tròn xung quanh cô.
Vẻ nhợt nhạt trên ngũ quan cũng không làm vơi bớt đi sự tuấn tú đẹp trai của anh, hơn nữa, đôi môi mỏng khêu gợi của anh vẫn vô cùng mê người.
Tên lưu manh chết tiệt, ông trời sao có thể cho anh bộ dáng đẹp trai như vậy, hơn nữa lại còn mê người như thế.
Phát hiện chính mình có phần ngây ngốc thất thố, Thuỷ Tâm Nhu thô ráp giật giật khoé miệng.
“Ha ha ha… anh đói bụng hay không, có muốn ăn chút gì đó?”
Ô, cô từ cục cảnh sát đi ra tới giờ còn chưa ăn cái gì a, bụng cũng sắp đói đến đau rồi.
Nhớ tới hộp sủi cảo duy nhất trong bịch, Thuỷ Tâm Nhu không tự giác vươn đầu lưỡi liếm liếm môi hồng.
“Được, em cũng ăn chút gì đi.” Môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm hơi hơi gợi lên, lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt cực nóng của anh vẫn dán trên khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu, không chút nào buông tha bất luận biểu tình gì của cô.
Kỳ thật, anh đã ăn qua cơm chiều, Đoạn Vô Ngân vừa nãy cũng nói qua với anh. Lúc cô đẩy cửa vào, anh tuyệt không kinh ngạc, trong lòng vẫn thầm mừng thầm.
Thuỷ Tâm Nhu tuyệt không khách khí, cô cầm lấy chiếc đũa duy nhất liền bắt đầu ăn.
Uhm… cô thật sự rất đói!
“Vụ án thế nào, thanh tra Lâm không làm khó hai người chứ?”
Nghe vậy, Thuỷ Tâm Nhu thần tốc ăn vào một miệng sủi cảo tôm, nuốt nuốt, uống nước xong mới nói: “Tôi không sao, chỉ là lấy khẩu cung theo lệ thường. Nhưng mà Phí Lạc có khả năng gặp phiền toái, dù sao cũng là anh ấy lái xe của anh đụng phải xe của tên côn đồ kia khiến cho xe hắn lật ngã, sau đó lại là liên tiếp những chuyện ngoài ý muốn.
Vụ án sau đó sẽ nộp lên công tố, có đủ chứng cứ khởi tội anh ấy không còn phải đợi. Dạ Vũ Dực nói, lỡ như lên toà, bọn họ sẽ đứng về phương diện tự vệ, có phần thắng. Mặc kệ anh ấy có sao không, tôi đều cảm thấy tôi có lỗi với anh ấy, là tôi gây phiền toái cho anh ấy.”
Hàm răng cắn môi dưới, Thuỷ Tâm Nhu cũng cúi thấp đầu rũ mí mắt.
Con ngươi cực nóng nheo lại, thâm sâu ngóng nhìn cô. Bỗng dưng Đường Diệc Sâm mang theo một tia chờ mong tiếp sát cô, ngón tay thon dài không nhịn được nâng cằm nhỏ xinh của cô lên, để cho cô nhìn thẳng anh.
“Không cần lo lắng, án kiện của Phí Lạc anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Anh sẽ không để cho anh ta có việc. Em… đêm nay ở lại với anh đi, anh nhớ em…”
Thuỷ Tâm Nhu không tự chủ được trừng lớn hai tròng mắt tối đen như đêm, môi đỏ mọng khẽ nhếch. Cô còn không có ra tiếng, trong phút chốc, Đường Diệc Sâm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy cánh môi cô, tham lam hấp thu ngọt ngào của cô…….