Dường như là một đêm không ngủ, Đường Diệc Sâm không chút cảm xúc thăng trầm tiếp tục đi làm.
Buổi sáng hôm nay, anh có một hội nghị cực kỳ quan trọng.
Tài xế dừng xe, cửa xe vừa mở ra, tây trang thẳng thớm, khí thế bức người, anh duỗi chân ra, xuống xe, cũng đi vào sảnh lớn chuẩn bị bắt thang máy.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng!”
Trên đường đi, không ít nhân viên Liên Khải hướng anh chào buổi sáng, Đường Diệc Sâm chỉ khẽ gật đầu.
Đôi môi mỏng nhạt của anh giờ phút này hơi nhếch lên, thâm trầm, băng lãnh, chỉ cần đối diện với nó liền sẽ bị hấp dẫn thật sâu, không thể quay đầu lại được.
“Đường Diệc Sâm…”
Đột nhiên, một tiếng gọi cả họ lẫn tên khí thế hung thần ác sát từ sau lưng anh đánh úp lại.
Ở tập đoàn Liên Khải, người dám kêu anh như vậy quả thực không nhiều lắm, theo phản xạ, Đường Diệc Sâm dừng bước xoay người ngoái đầu lại.
Anh vẫn chưa kịp thấy rõ ràng khí thế lạnh buốt kia đến từ người nào, đối phương sớm có chuẩn bị, một quả đấm thình lình vung về phía anh.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, quả đấm hung tợn của Phí Lạc rơi vào bên mắt trái Đường Diệc Sâm.
Thừa dịp Đường Diệc Sâm còn chưa rõ tình hình, cũng bởi vì bị ngoại lực đánh nghiêm trọng, anh có chút đứng không vững. Phí Lạc lòng đầy oán giận lại vung quả đấm hung hăng kia từ phía dưới cằm phải của anh.
Nhất thời, khoé miệng Đường Diệc Sâm chảy ra chút máu tươi.
Tổng giám đốc vô duyên vô cớ bị trúng hai quyền, thấy thế nhân viên bảo vệ lập tức xông lên kéo Phí Lạc ra, cũng chế phục anh trên đất.
“Đường Diệc Sâm, khốn kiếp! Có can đảm anh để bảo vệ buông tôi ra, có can đảm thì anh một mình đấu với tôi, dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ như thế khi dễ người khác, anh còn là đàn ông sao, tôi khinh bỉ anh.”
Đúng vậy, anh là tới giúp Thuỷ Tâm Nhu hả giận. Anh không thể nào nhìn Đường Diệc Sâm khi dễ cô như vậy.
Anh muốn thay cô giáo huấn tên này thật tốt.
Mặc dù bị bảo vệ kiềm chế áp trên đất, Phí Lạc vẫn giận đến không thể kiềm nén được, quả đấm nắm chặt lại không cách nào đấm ra trở nên trắng lại mơ hồ run run.
Đường Diệc Sâm sửa sang lại tây trang, anh chậm rãi đi đến trước mặt Phí Lạc. Anh tinh tường nhìn thấy hai đóm lửa giận trong đôi mắt kia của anh ta.
“Đường Diệc Sâm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi cũng sẽ không để anh thực hiện được.” Mắt đen của Phí Lạc lộ hung quang, anh hung tợn trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vết thương nơi khoé miệng, lông mày cau chặt, ánh mắt sắc bén hiện lên vài tia hứng thú, Đường Diệc Sâm ngồi chồm hổm trước mặt Phí Lạc.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí, anh coi như không có đôi mắt đen đầy lửa giận của anh.
So về khí thế, toàn thân Đường Diệc Sâm tỏa ra khí thế vương giả lợi hại hơn, trong lúc giơ tay nhấc chân, không có chỗ nào không tản ra sự u lãnh tao nhã.
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ không để cho Thuỷ Tâm Nhu mất mặt. Cũng nhắc lại cho anh biết, cô ấy là vợ tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội, thức thời thì cách xa cô ấy ra một chút.
Có tôi ở đây, anh nhất định là bị ép đến mất cái kia rồi. Còn nữa, hành động của anh nhìn như cực kỳ đàn ông, nhưng trên thực tế cực kỳ ngu xuẩn. Anh nên học tập anh rể anh nhiều hơn.”
“Đường Diệc Sâm, tên vô sỉ! Nhu Nhu sẽ không gả cho anh, tôi biết cô ấy, anh cũng không thể miễn cưỡng cô ấy.”
“Chuyện của chúng tôi không nhọc anh lo lắng.” Có thâm ý khác liếc Phí Lạc một cái, Đường Diệc Sâm đứng dậy, cũng phân phó nói: “Gọi cho Cung Trạch Hách, em vợ của anh ta uống rượu say, bảo anh ta tới đón về đi.”