“Bà xã, có còn đau không? Sau này anh sẽ thật nhẹ nhàng.”
Nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình di động của mình, đôi mắt đẹp của Thuỷ Tâm Nhu toát ra lửa, khoé miệng giật giật một phen.
Chân mày đẹp nhíu cao lên, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt bị mây đen giăng đầy.
Khốn kiếp, lại còn hỏi cô có đau hay không, tối hôm qua đau như thế nào đến bây giờ cô chết tiệt vẫn còn nhớ rõ như in.
‘Bà xã’, hiện tại lại gọi thân thiết như thế, ai là bà xã của anh, là ai báo án khiến cô phải đến cục cảnh sát?
Ánh mắt lóe ra tia lửa lưu chuyển, Thuỷ Tâm Nhu tức giận ném điện thoại ở một bên, chậm rãi giơ tay xoa xoa mi tâm.
Đời trước nhất định cô đào mộ tổ tông mười tám đời nhà anh, bằng không, đời này sao anh có thể không biết xấu hổ như thế mà quấn lấy cô.
Hơn nữa lại còn làm chuyện vô sỉ như thế với cô.
Ngẫm lại chuyện hoang đường tối hôm qua, Thuỷ Tâm Nhu đau đầu nhắm hai mắt lại.
Đường Diệc Sâm gây khó dễ như thế với cô, cô sớm phiền chết, huống hồ, cô không nghĩ tới anh sẽ đê tiện như thế.
———————
Thuỷ Tâm Nhu không có hồi âm gì, Đường Diệc Sâm cũng dự liệu được, anh vô vị cười cười, đứng dậy động thủ dọn dẹp phòng ngủ chính.
Chuyện mà anh đã nhận định sẽ không thay đổi, vợ của anh nhất định là cô.
Cái ‘hôn’ này, bọn họ nhất định phải ‘kết’, hơn nữa càng nhanh càng tốt.
Thuỷ Tâm Nhu về đến nhà, cô không thấy Thuỷ Mộ Hàn trở về, chỉ nhận được điện thoại Phí Lạc gọi tới.
Do đó biết được Đường Diệc Sâm đã huỷ bỏ bản án, thậm chí, nghe Phí Lạc đề cập, cô vội vàng mở máy tính bảng. Cô từ trên một trang web nổi tiếng nào đó thấy được đoạn lời tâm huyết lúc Đường Diệc Sâm từ cục cảnh sát đi ra đối diện với phóng viên.
“Nhu Nhu… em có khoẻ không?”
Thuỷ Tâm Nhu trầm mặc rất lâu, Phí Lạc lo lắng hỏi.
Anh không hỏi cặn kẽ ngọn nguồn nhưng mà trong lòng đã hiểu rõ, theo như lời Đường Diệc Sâm có vài phần là thật, có lẽ tối hôm qua bọn họ đã…
Cho dù bản thân không muốn đi ngờ vực vô căn cứ, tâm Phí Lạc vẫn không tự chủ được đau đớn.
“Nhu Nhu, nếu em không muốn thấy Đường Diệc Sâm, chúng ta cùng nhau ra nước ngoài, có được hay không? Anh đi cùng em.”
Một cơn đè nén đi qua, Thuỷ Tâm Nhu rốt cục trả lời, “Phí Lạc, cảm ơn anh, em sẽ suy nghĩ.”
Đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, Thủy Tâm Nhu giật mình ngoái đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Là Thuỷ Mộ Hàn trở về, anh lạnh mặt, cằm cũng căng thẳng, ánh mắt sắc bén thâm trầm nhìn thẳng vào cô.
“Phí Lạc, hôm nào chúng ta nói tiếp nhé, anh em trở về, em đi ăn cơm trước.”
Để điện thoại xuống, Thuỷ Tâm Nhu gọi Thuỷ Mộ Hàn đang muốn lên lầu lại.
“Anh, cơm đã xong xuôi, chúng ta ăn trước đi, có một số chuyện em muốn tâm sự với anh. Vì sao anh không nói cho em biết tin tức Đường Diệc Sâm huỷ bỏ bản án, có phải anh cùng anh ta nói chuyện gì rồi không?”
Khẽ nhíu mày, Thuỷ Mộ Hàn liếc Thuỷ Tâm Nhu một cái, anh không nói lời nào đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Thuỷ Tâm Nhu theo sát sau lưng anh, nhấc từng cái nắp lên, cũng ngồi đối diện Thuỷ Mộ Hàn.
Anh hôm nay làm sao vậy, biểu tình lạnh băng chết người kia của anh cực kỳ giống thời điểm anh ly hôn với Hoa Thiên Tầm.
Mấp máy môi, Thuỷ Tâm Nhu thu hồi tầm mắt, cô chậm rãi từ tốn ăn từng miếng cơm trắng trong chén.
“Ngày kia mẹ sẽ về, em tính giải thích với bà như thế nào?”