Vào thời khắc sếp Trình phủ tấm áo lên chiếc còng cho mình, Thuỷ Tâm Nhu đưa mắt nhìn Thuỷ Mộ Hàn, khuôn mặt băng lãnh đen thui kia cũng không có bất cứ biểu tình gì.
Đến giờ anh cũng không có nói qua một câu, chỉ là ánh mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Trừng mắt nhìn, Thuỷ Tâm Nhu thu hồi tầm mắt, cô mang theo phủ đầu đi theo sếp Trình rời khỏi tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo.
——————–
Trở lại cục cảnh sát Cửu Long, ngay sau đó, Thuỷ Tâm Nhu bị dẫn đi thẩm vấn. Người thẩm vấn cô cũng chính là người áp giải cô về khi đó, thanh tra Trình Triển Bằng.
“Cô Thuỷ, cô bị tình nghi có dính líu tới vụ án trộm xe lúc giờ sáng nay, người báo án là anh Đường Diệc Sâm đã mất chiếc Porsche . Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành thẩm vấn cô theo thông lệ, cô hiện tại có thể lựa chọn không trả lời bất cứ vấn đề gì của chúng tôi, nhưng mà, mỗi câu cô nói đều có thể được dùng làm bằng chứng.”
Nghe vậy, Thuỷ Tâm Nhu cảm thấy vô cùng buồn cười, hừ cười một tiếng, cô lắc lắc đầu.
Người báo án là Đường Diệc Sâm, anh nói cô trộm xe của anh, tên lưu manh trời đánh!
Cô đời trước khẳng định là thiếu nợ anh, bằng không, đời này sao anh lại không biết xấu hổ là gì cứ quấn lấy cô, âm hồn không tan.
“Cô Thuỷ, buổi sáng nay lúc giờ cô ở đâu?”
“Cô Thuỷ, theo điều tra của chúng tôi, chiếc Porsche của anh Đường Diệc Sâm vào lúc giờ phút sáng chạy vào nhà lớn nhà họ Thuỷ, sau đó liền không thấy trở ra, cô giải thích như thế nào? Chúng tôi đã xin lệnh khám xét, mong cô phối hợp trả lời thẩm vấn của chúng tôi.”
Đôi mắt sắc bén bình tĩnh nhìn Thuỷ Tâm Nhu, biểu tình của Trình Triển Bằng tương đối bình tĩnh, anh tuyệt không vội vàng xao động.
Tròng mắt chuyển động, Thuỷ Tâm Nhu vẫn trầm mặc không nói.
“Cô Thuỷ, mời cô phối hợp điều tra. Cô có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, có điều, chúng tôi cũng có tiếng đồng hồ chờ cô nguyện ý mở miệng.”
Chỉ khẽ hí mắt nhìn thanh tra Trình Triển Bằng, Thuỷ Tâm Nhu cũng không bị những trình tự thông lệ này doạ, cô vẫn như cũ lựa chọn im lặng.
Không khí giằng co trong vài phút, đột nhiên cửa phòng thẩm vấn mở ra, một nhân viên cảnh sát đi vào.
“Sếp Trình, Đại luật sư Dạ đến đây, anh ấy yêu cầu gặp mặt cô Thuỷ một lần, cũng đề nghị nộp tiền bảo lãnh.”
“Được, trước tắt camera theo dõi, để cho bọn họ nói chuyện một chút. Còn về thủ tục nộp tiền bảo lãnh, đợi lấy xong khẩu cung hãy nói.” Đặt bút xuống, đóng hồ sơ lại, Trình Triển Bằng cùng đồng nghiệp phụ trách việc thẩm vấn đi ra ngoài.
Sau đó, Dạ Vũ Dực mang theo cặp công văn đi vào, cũng ngồi xuống trước mặt Thuỷ Tâm Nhu.
“Đại luật sư Dạ, anh tới chậm hơn so với tôi tưởng, là anh tôi cố ý bảo anh tới trễ như vậy à?” Khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sáng loé ra tia ranh mãnh không chớp mắt liếc Dạ Vũ Dực, sống lưng Thuỷ Tâm Nhu dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực.
“Không phải! Không gạt cô, trước khi tới tôi cùng Đường Diệc Sâm nói chuyện điện thoại, cho nên mới chậm trễ, thật có lỗi.”
Cực kỳ không vui hừ một tiếng, ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu liếc Dạ Vũ Dực tự nhiên lộ ra một tia khinh thường.
“Cô Thuỷ, phiền cô đem sự việc nói rõ từ đầu tới cuối trước, nói rõ tất cả chuyện tình, tôi mới có thể hỗ trợ cô tốt nhất.”