“Ông Vũ Văn sảng khoái như vậy, tôi cũng không có thói quen úp mở. Về hôn sự của Khả Tâm cùng Vũ Văn Thác, ông Vũ Văn vẫn còn kiên trì sao? Ông đã gửi đơn kiện cho luật sư, ý của ông không phải là muốn đẩy sự tình tới mức không còn đường lui. Ông muốn điều kiện gì?”
Đôi mắt đào hoa âm lệ nhìn thẳng mặt Vũ Văn Huyễn, tầm mắt hai người đối diện nhau, đều không có ý tứ thoái nhượng.
Vũ Văn Huyễn phì cười ra tiếng, “Đã qua nửa tháng, Vũ Văn Thác còn không có dấu hiệu tỉnh dậy, bác sĩ đã kết luận, nó thật là cả đời đều phải thành người sống đời sống thực vật. Cậu nói, tôi còn có thể như thế nào?”
“Trọng điểm!”
“Ngoại trừ gả cho Vũ Văn Thác, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho Đường Khả Tâm.”
Mày kiếm nhếch lên, đôi môi mỏng mím chặt, Đường Diệc Sâm mỉa mai nói, “Ông Vũ Văn, tôi biết ông cũng không phải người không nói đạo lý, trong này có uẩn khuất. Ông muốn bảo vệ người đẩy Vũ Văn Thác vào chỗ chết kia ư? Có lẽ, ông muốn bảo toàn một chút bí mật của nhà Vũ Văn không muốn người khác biết?
Nhưng mà, ông như vậy là không công bằng với Khả Tâm, hơn nữa, người quá đáng là Vũ Văn Thác. Tôi đã xem qua báo cáo kiểm định xe của anh ta, thắng xe của Vũ Văn Thác thật sự có vấn đề. Chỉ bằng điều này, đến chỗ toà án, ông muốn tố cáo tội cho Khả Tâm cũng không dễ dàng a…, hiện tại bây giờ thấy tốt mà muốn thành không tốt sao?”
“Đường Diệc Sâm, tôi cũng không nhìn lầm cậu, tập đoàn Liên Khải để cho cậu điều hành là chuyện khôn ngoan nhất Đường Dụ làm được. Tôi tạo áp lực cho Liên Khải, vậy mà cậu vẫn chống đỡ được. Đừng tưởng rằng cậu cùng Thuỷ Tâm Nhu đính hôn liền có lợi thế đàm phán với tôi, đó là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa, nhà họ Đường và nhà họ Thuỷ có thể thuận lợi kết thân hay không bây giờ còn quá sớm để nói, cậu không nhất định là rể hiền của Vạn Huy Châu Bảo. Vẫn nên để dành nhiều tinh lực để làm thế nào phản cáo trên toà án đi, ngày lên tòa không còn xa nữa đâu. Kết quả tôi muốn, không có chuyện làm không được.”
Ánh mắt giảo hoạt loé ra sự thâm trầm, vẻ mặt Vũ Văn Huyễn trở nên càng ngày càng nghiêm túc.
Mày kiếm anh tuấn từ từ siết chặt lại, đáy mắt sắc bén loé ra vẻ lạnh lùng, biểu tình Đường Diệc Sâm cứng đờ, giọng nói lãnh trầm nhẹ nhàng truyền ra.
“Ông Vũ Văn, lui một bước trời cao biển rộng. Huống hồ, bức người cũng không giống tác phong của ông, vì sao nhất định phải giữ Khả Tâm không buông? Không thể phủ nhận, con bé phạm sai, cũng đã nhận lỗi, nhưng tội không đến mức như thế đi. Nếu hai nhà Vũ Văn và Đường trở mặt, đối với đôi bên đều không có lợi.
Hơn nữa, tập đoàn Liên Khải cùng tập đoàn Vũ Văn đích thị không đồng quan điểm, về mặt làm ăn cũng không xâm phạm, ông dùng số tiền lớn như vậy chèn ép, thật sự là quá đề cao Liên Khải, cũng quá coi trọng tôi rồi.”
“Đường Khả Tâm có sai, để cho con bé gả cho Vũ Văn Thác là phương pháp bù đắp lại sai lầm tốt nhất. Vũ Văn và Đường kết thân, bất kể là phương diện nào, hai nhà chúng ta đều có lợi, bằng không Đường Dụ làm sao có thể tán thành mối hôn sự này. Suy nghĩ của cậu chỉ do cậu suy đoán, tôi không phản đối.”
Đường Diệc Sâm đang tính mở miệng cãi lại, chuông điện thoại di động cực kỳ không đúng lúc vang lên, “Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút.”
Vũ Văn Huyễn bình tĩnh gật đầu, ánh sáng chập chờn trong mắt ông.
Nghe xong điện thoại của Đoạn Vô Ngân, mặt Đường Diệc Sâm giật giật một phen, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Vũ Văn Huyễn.