Đôi mắt to như nước kinh ngạc trừng lớn, một đôi tay mềm theo bản năng giãy giụa phản kháng, cô sẽ không ngốc đến nỗi lần thứ mặc cho anh khống chế.
Phát hiện cử động của Thuỷ Tâm Nhu, nửa người trên của Đường Diệc Sâm đã áp lại, đem cô trực tiếp đặt ở trên lưng tựa của ghế trước, một bàn tay to giữ chặt sau gáy của cô, một bàn tay to khác ôm lấy eo nhỏ của cô kéo về phía anh.
Coi nhẹ phản kháng của cô, anh từ từ càng làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Hương vị sô cô la đen trong miệng cô vẫn còn, tư vị kia thật sự rất mỹ diệu, anh không muốn buông ra.
Đáng giận! Đường Diệc Sâm lại nhân cơ hội ăn đậu hủ của cô. Lão hổ không phát uy coi cô như mèo bệnh ư, cô cũng không phải dễ khi dễ.
Đôi mắt giảo hoạt của cô chớp loé chuyển động, đột nhiên Thuỷ Tâm Nhu dùng lực cắn vào môi dưới của Đường Diệc Sâm.
Hơi thở Đường Diệc Sâm càng ngày càng nóng, không khí trong xe cũng nóng dần lên, suy nghĩ của Thuỷ Tâm Nhu hỗn độn, tim đập loạn.
Không chỉ có khuôn mặt đỏ hồng, cô cảm thấy chính mình toàn thân vừa nóng vừa khẩn trương.
Đang lúc không biết làm sao, chân cô không cẩn thận đá trúng vào giữa tay lái, tiếng kèn xe không biết điều vang lên chói tai, đánh thức Đường Diệc Sâm đang say mê.
Lưu luyến rời khỏi cánh môi mỏng, hô hấp Đường Diệc Sâm vẫn như cũ dồn dập, đôi mắt đào hoa đen thui nhìn chằm chặp vào Thuỷ Tâm Nhu hô hấp cũng dồn dập giống vậy.
Cánh môi của cô bị anh hôn có chút sưng đỏ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt như nước say mê mông muội, quyến rũ vô cùng.
Nếu không phải tiếng kèn đánh thức anh, anh không dám cam đoan anh không mất khống chế ở trong xe.
Luôn luôn kiêu ngạo về sự tự chủ của bản thân, anh vậy mà lại không khống chế được, kìm lòng không đậu mà đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô.
Tim Thuỷ Tâm Nhu vẫn thình thịch đập loạn, ánh mắt tràn ngập khủng hoảng. Tên khốn kiếp này quá nguy hiểm, thiếu chút nữa, cô liền ngay cả mảnh vụn cũng không còn rồi.
Hàm răng không tự giác cắn cánh môi thoáng run rẩy, khi liếc nhìn ánh mắt tràn ngập tình dục của Đường Diệc Sâm, cô khẩn trương mở cửa xe chạy ra.
An toàn vào trong nhà, cô dựa vào chỗ cổng vòm, ngón tay mềm nhẵn không tự chủ giơ lên, nhẹ nhàng mà mơn trớn cánh môi bị Đường Diệc Sâm hôn đến có chút sưng đỏ.
Anh… khốn kiếp! Chiếm tiện nghi của cô nhiều như vậy!
Hồi tưởng lại hình ảnh bị Đường Diệc Sâm khinh bạc, mặt Thuỷ Tâm Nhu vừa đỏ vừa nóng, nóng đến mang tai.
Thình lình một giọng nói lớn truyền vào trong tai cô, “Thuỷ Tâm Nhu, em chịu trở về rồi à? Em có nên ngồi xuống giải thích với anh một chút chuyện tối ngày hôm qua không?”