“Thương mại điện tử Hoàn Vũ?” Đường Diệc Sâm giật giật khóe miệng, nháy mắt đôi mắt đen cũng trầm xuống, dậy sóng mãnh liệt.
“Đã điều tra rõ ràng rồi chứ, cậu xác định là email được gửi ra từ phòng thư ký Thương mại điện tử Hoàn Vũ?”
“Anh Sâm, em để cho hacker xâm nhập tra được kết quả như vậy, địa chỉ IP này quả thật không sai. Nhưng mà, rốt cuộc có phải Phí Lạc hoặc anh ta cho người ta gửi ra ngoài hay không, điều này trái lại không có chứng cứ rõ ràng.”
Lời nói của Đoạn Vô Ngân trái lại rất đúng trọng tâm, anh ngửi ra được sự lạnh lùng bất thường tản ra trên người Đường Diệc Sâm. Hôm nay anh cũng không hăng hái như mấy ngày trước, ngược lại có phần suy sút. Nói vậy, giữa vợ chồng bọn họ thật xảy ra việc lớn rồi.
“…”
Đường Diệc Sâm khẽ nhướng đầu mày, tròng mắt hoạt bát chuyển động, tay phải sờ sờ chiếc cằm râu ria. Thình lình, điện thoại nội bộ đổ chuông quấy rầy thời khắc yên tĩnh này, sau đó Đường Diệc Sâm cầm lấy ống nghe.
“Chuyện gì?”
“Sam, em là Alice, em nhận được tin tức Thương mại điện tử Hoàn Vũ vừa mới tuyên bố mở họp báo, trợ lý Ngụy Lai của Phí tổng lại tuyên bố hủy bỏ hợp đồng với Liên Khải chúng ta. Nghe nói đây là ý của đại tổng giám đốc Phí, anh ta đồng ý bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Nhất thời, đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm nheo lại, giữa trán cũng tản ra vẻ âm u.
“Từ chối nhận bồi thường, để cho luật sư gửi cho bên Thương mại điện tử Hoàn Vũ thư khiếu cáo bọn họ tự tiện vi phạm hợp đồng. Còn nữa, lập tức mời họp báo tuyên bố với giới truyền thông lập trường của Liên Khải.”
“Ừm, em biết rõ, để em sắp xếp.”
Cúp điện thoại, biểu tình Đường Diệc Sâm như sương lạnh ngàn năm, ngay cả Đoạn Vô Ngân ngồi đối diện anh cũng cảm nhận được hàn ý thấu xương.
“Vô Ngân, chuyện tôi bảo cậu bí mật làm thế nào rồi?” Rũ mắt, Đường Diệc Sâm xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Đều ở trong dự liệu, % cổ quyền chúng ta cần có còn một khoảng cách, có mấy cổ đông cắn rất chặt, không chịu bán.”
Ánh mắt sắc bén như báo săn tức giận, Đường Diệc Sâm bỗng dưng nâng mắt nhìn Đoạn Vô Ngân, “Trong vòng một năm chúng ta nhất định phải lấy được % cổ quyền. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Nguyễn Hàm biết.”
“Anh Sâm, anh sợ cô ấy…”
“Khoảng thời gian chúng ta không có ở đây, Ôn Nghi đã đi tìm cô ấy.” Biểu tình Đường Diệc Sâm nghiêm túc hơn, ánh mắt cũng lạnh hơn. “Tôi không có ý tứ gì khác, tôi cũng không phải nghi ngờ cô ấy, tôi chỉ không hy vọng kinh động bất kỳ ai, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.”
“Em hiểu rõ băn khoăn của anh, em sẽ hết sức cẩn thận.”
“Báo cáo đầu tư của tập đoàn Vạn Huy đã được % rồi chứ, % kia giữ đó cho tôi, không cần phải đưa cho Thủy Mộ Hàn gấp.”
“Được!”
Hơi hơi nhíu mày, Đoạn Vô Ngân tiếp tục nói: “Anh Sâm, anh đừng trách em lắm miệng, có đôi khi anh cũng đừng quá liều mạng, cái gì cũng tự gánh vác hết, nên giành chút thời gian đi đâu đó, chỗ này có em thay anh. Tim người đều là máu là thịt, sẽ đau, anh cũng nên suy nghĩ vì bản thân một chút. Em ra ngoài trước, anh em sẽ chống đỡ cho anh.”
Đoạn Vô Ngân đã đi ra ngoài, Đường Diệc Sâm vẫn sững sờ với lời anh nói.
Con mẹ nó, con người sắt đá từ khi nào lại nói lời cảm tính như vậy!
Khoé miệng nở nụ cười khổ, Đường Diệc Sâm bình tĩnh nhìn dấu răng sâu nơi tay phải mình kia, anh bỗng dưng cầm điện thoại goi cho Thuỷ Tâm Nhu. Đầu kia điện thoại chỉ truyền tới tiếng hộp thư thoại. Ngay sau đó, anh lại gọi điện tới văn phòng cô, thư ký nói Tổng giám đã nghỉ phép rồi.
———————–
Bị ảnh hưởng bởi tuyên bố của tập đoàn Liên Khải, giá cổ phiếu của Thương mại điện tử Hoàn Vũ bị dao động, tại phiên báo cáo cuối ngày đã thấp hơn so với khởi điểm hồi đầu năm nay.
Biết được Phí Lạc tự tiện ra quyết định như vậy, Phí Đằng tức giận nổi trận lôi đình, “Thằng nhóc thối quả thực làm ẩu, giáo huấn ba năm trước đây cũng không nhớ kỹ chút nào, lại còn ngây thơ như thế, hành động theo cảm tính.”
Thì ra anh đây là muốn đối nghịch với Đường Diệc Sâm rồi ư?
Dù nói thế nào đi nữa, Thủy Tâm Nhu cũng đã là vợ người ta, người ta là vợ chồng, anh đi xem náo nhiệt gì chứ.
Trên dốc núi nơi nào chẳng có cỏ thơm, hà tất đơn phương yêu một nhành hoa ở nhà!
Thật là tức chết ông, ông làm sao lại có đứa con trai vô dụng, không ra gì thế này nha!
Cho dù Thương mại điện tử Hoàn Vũ của ông không thiếu tiền bạc, cũng không thể phí phạm tiền bạc như vậy. Chạy về Thương mại điện tử Hoàn Vũ, Phí Đằng cũng không thấy Phí Lạc ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc.
“Tổng giám đốc của các người lăn đi đâu vậy?” Ông lạnh lùng chất vấn Ngụy Lai thân là trợ lý.
“Chủ tịch, Tổng giám đốc nói hôm nay có việc muốn xử lý, anh ấy tới trễ.”
Gân xanh trên trán Phí Đằng giựt mạnh, giọng nói lạnh lùng rít ra từ kẽ răng, đôi mắt nâu nhìn về phía Nguỵ Lai, “Tới trễ, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ, thị trường chứng khoán đã có báo cáo cuối ngày, Hoàn Vũ chúng ta từ lúc thành lập tới nay có bao giờ thấp như vậy. Lúc tôi còn ở đây, khi nào thì thấp tới như vậy? Lập tức gọi điện cho nó, bảo nó qua đây gặp tôi.”
Có chút run rẩy thoáng qua, Ngụy Lai gọi điện cho Phí Lạc, điện thoại vậy mà tắt máy.
“Chủ tịch, Tổng giám đốc tắt điện thoại, điện thoại không kết nối được.”
“Hiện tại lập tức phái người qua giải hoà với tập đoàn Liên Khải, sáng mai mời dự họp báo giải thích với Liên Khải.”
“Nhưng mà… Tổng giám đốc anh ấy…”
“Chủ tịch có quyền nói chuyện hay là Tổng giám đốc có quyền nói chuyện?” Đôi mắt loé ra tia lửa hung tợn trừng mắt Nguỵ Lai.
“Chủ tịch quyết định, tôi lập tức đi làm ngay.”
Trốn vào toilet, Ngụy Lai lén bấm số điện thoại cá nhân của Phí Lạc, hai tay che miệng, thật cẩn thận nói nhỏ, “Anh Lạc, chủ tịch nổi giận, ông ấy bảo tôi phái người đi tới Liên khải hòa giải, sáng mai còn mời dự họp báo giải thích. Cần nói tôi cũng đã nói rồi, anh tự mình xem mà làm đi.”
“Tiểu Ngụy, cảm ơn, tôi sẽ nhớ rõ đại ơn của cậu.”
“Không cần khách khí!” Tổng giám đốc nếu bị chìm, bát cơm của anh cũng không bảo vệ được, bọn họ chính là người trên một thuyền, anh không giúp anh thì giúp ai nha.
Ngồi trên ghế da, vẻ mặt Phí Đằng ngưng trọng gõ từng nhịp lên mặt bàn, Đường Diệc Sâm không phải dễ dàng thuyết phục như vậy, vì thận trọng, ông lập tức gọi điện thoại cho Cung Trạch Hách.
——————–
Đường Diệc Sâm chuẩn bị tới bệnh viện thay thuốc, lúc anh rời khỏi Liên Khải trùng hợp gặp Nguyễn Hàm, cô kiên trì muốn đưa anh đi. Cô còn ở bệnh viện đợi anh truyền dịch.
Lúc Tề Duệ đổi thuốc cho Đường Diệc Sâm, cô thấy vết thương ghê người trong lòng bàn tay trái anh khâu không ít mũi.
Lúc chích thuốc khử viêm, anh chỉ khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có cảm xúc gì, cũng làm cho người ta đọc không ra bất kỳ tâm tư gì của anh.
Đường Diệc Sâm giữ vết kim mới vừa truyền dịch xong, anh cùng Nguyễn Hàm đi tới bãi đậu xe, ở nơi đó, anh không hẹn mà gặp Qua Nhã.
“Mẹ, mẹ không khỏe sao?” Dừng bước, Đường Diệc Sâm chủ động chào hỏi Qua Nhã.
Quan sát đánh giá kỹ Nguyễn Hàm bên cạnh Đường Diệc Sâm vài lần, Qua Nhã tức giận hừ lạnh: “Cậu gọi tôi là mẹ tôi thực nhận không nổi a. Đường Diệc Sâm, thật không biết cậu là người thế nào, con gái tôi, vợ cậu còn đang nằm viện, cậu biết không? Con bé nói với tôi, nó chuẩn bị ly hôn với cậu, tôi không có ý kiến, bởi vì con bé xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn.” Lạnh lùng lườm Đường Diệc Sâm một cái, Qua Nhã mở cửa lên xe.
Cứ như vậy, xe chạy đi, Đường Diệc Sâm vẫn giật mình tại chỗ.
“Sam, lên xe đi.” Nguyễn Hàm mừng thầm, cô giữ chìa khoá xe, mở cửa xe chờ anh.
“Em về trước đi.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm bỏ đi, Nguyễn Hàm thấy anh là chạy trở về bệnh viện.
“Đường Diệc Sâm…”
Anh không quay đầu lại nhìn, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của cô.
‘Ầm’ một tiếng, Nguyễn Hàm chưa kịp cao hứng bao lâu liền tức giận đóng sầm cửa xe, cô cũng đi theo hướng Đường Diệc Sâm biến mất chạy trở về.
Đi tới quầy tiếp tân khu nội trú kiểm tra số phòng bệnh VIP của Thuỷ Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm vội vã chạy tới nhấn thang máy. Lúc cô đi còn rất tốt, sao lại nằm viện rồi hả? Anh đã sốt ruột muốn gặp cô rồi.
Cho dù cô vẫn còn chưa chịu tha thứ cho anh, anh vẫn rất muốn thấy cô, anh thật sự rất nhớ cô.
Đường Diệc Sâm đi rất vội, anh một lòng nhớ về Thủy Tâm Nhu, không chút nào phát hiện Nguyễn Hàm cũng đi theo, cũng nhìn lén từng cử động của anh.
“Phí Lạc, em cảm thấy rất lạnh…”
Thuỷ Tâm Nhu cuộn người nằm trên giường bệnh, mặc dù đã đắp hai cái chăn nhưng toàn thân cô vẫn không ngừng run rẩy. Bây giờ vẫn còn là mùa thu, cô đã cảm thấy ngày đông giá rét, thật sự rất lạnh.
Lòng của cô giống như ngâm trong nước đá, hoàn toàn lạnh thấu, hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Chỗ đó nơi bụng dưới vẫn còn không thoải mái, đau từng cơn, mi tâm của cô nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng phờ phạc.
Mẹ mang canh gà cho cô, cô không muốn uống, cô cũng không muốn ăn gì.
Cho dù là nuốt vào, cô cũng nhả ra.
Theo phản xạ, Phí Lạc sờ sờ trán cùng bàn tay nhỏ của Thủy Tâm Nhu, thật sự lạnh như băng.
Anh đã tắt điều hòa trong phòng bệnh, chăn cũng đắp cho cô hai cái, tình huống của cô anh có hỏi qua bác sỹ, bác sỹ nói cô cực kỳ bình thường, không loại trừ là do bóng ma trong lòng tạo thành.
Cởi áo khoác tây trang, Phí Lạc chui vào ổ chăn, thân thể nóng bỏng gắt gao ôm Thuỷ Tâm Nhu run rẩy không ngừng, “Ngủ đi, anh ở đây, đừng sợ.”