Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

chương 111: nợ máu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tay Thủy Tâm Nhu đã đỏ bừng, cũng vô cùng đau rát, nhưng cũng không bằng bi thương như đao cắt trong lòng cô.

Tất cả đều là sự thật, Đường Diệc Sâm đã thừa nhận rồi.

Ánh mắt ảm đạm, sóng mũi cay cay, hốc mắt nóng bừng, nhưng không có nước mắt chảy xuống.

Đau lòng nhìn thấy bộ dạng này của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm muốn đến gần cô, thậm chí anh muốn ôm chặt cô, nhưng mà, chỉ cần anh đi tới trước một bước, Thủy Tâm Nhu liền lui về phía sau một bước né tránh.

Cô cực kỳ không muốn anh chạm vào, cô chỉ lạnh lùng nhìn anh. Đường Diệc Sâm mím môi lắc đầu, anh bỗng dưng đứng lại.

Mi tâm nhíu chặt, anh khó khăn nặn ra từng chữ một, ngay cả khẽ rên một cái cũng giống như dùng dao đâm vào người mình yêu nhất, “Đúng, anh không phủ nhận anh có tính kế em, nhưng anh còn yêu em hơn, anh càng muốn em ở lại bên cạnh anh. Chẳng lẽ, những gì chúng ta trải qua ba năm nay, em đều không cảm nhận được chút thành tâm thành ý cùng nỗ lực nào của anh sao?”

“Anh yêu tôi? Haha… Đường Diệc Sâm, anh dối trá vừa thôi. Ba năm trước, anh gạt tôi tới nhà anh, anh biến tôi thành nửa tỉnh nửa say muốn tôi, sau đó chụp những video clip này, lại ở sau lưng đâm tôi một đao. Anh dám nói anh yêu chính là con người tôi, mà không phải tiền tài nhà tôi ư?

Nếu thật sự yêu tôi, anh sẽ không đối với tôi như vậy. Bởi vì người yêu tôi nhất định sẽ không thương tổn tôi như vậy, anh ấy sẽ đau lòng vì tôi.

Không đúng, phải nói bắt đầu từ tiệc đính hôn kia, anh đã bắt đầu tính kế tôi, sau đó để cho tôi từng bước một đi vào vở kịch mà anh đã tính toán. Ba năm, tôi vậy mà không biết người bên gối tôi tính kế tôi như vậy, anh diễn trò cũng diễn giống như thật vậy, đến cả tôi cũng đã phân không ra thật giả.

Anh diễn nhập tâm như vậy, tốt đến mức tôi cũng nhìn không ra sơ hở. Anh bảo tôi làm thế nào tin tưởng anh? Tôi chỉ tin tưởng sự thật mà mắt mình nhìn thấy, tôi không có cách nào tiếp tục với loại người khốn nạn như anh, tôi muốn ly hôn với anh! Ngay lập tức, ngay lập tức!”

Nói xong, Thủy Tâm Nhu cực kỳ kích động cởi nhẫn cưới DR trên ngón áp út ra, bởi vì quá nóng vội, cũng dùng lực nhiều, nhẫn cưới còn chưa bị cô cởi ra ngón áp út đã bị cô làm đỏ tấy, thậm chí còn bị móng tay làm trầy da, chảy ra tơ máu rất đau.

Cái gì mà tình yêu đích thực, cái gì mà duy nhất, cái gì mà vĩnh hằng, tất cả đều gạt người!

Cô nhất định phải ly hôn!

Cô muốn ly hôn với anh? Đây là lời nói ngoan độc đả thương nhất mà Đường Diệc Sâm nghe qua.

Theo phản xạ, anh tiến lên ôm chặt lấy eo Thủy Tâm Nhu, cũng bắt lấy tay cô không cho cô tháo nhẫn cưới xuống. Cô có thể đánh anh, cũng có thể mắng anh, cũng có thể phát tiết cảm xúc trên người anh, nhưng anh kiên quyết không đồng ý ly hôn.

“Bà xã, em bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện, chúng ta có thể quên hết đi và bắt đầu một lần nữa. Anh không phải muốn lợi dụng em, anh có nỗi khổ của mình. Thật sự, người anh yêu chỉ có em.”

Trước cục diện bốn phía đều là địch, anh không thể không làm như vậy. Hơn nữa, nhìn thấy cô thường xuyên ở cùng Phí Lạc, anh thât sự mất bình tĩnh, anh chỉ muốn chiếm lấy cô.

Anh vẫn cho rằng bản thân có thể đi vào lòng cô, anh có thể sưởi ấm trái tim kia của cô!

Cho dù cô đã là bà Đường, anh vẫn luôn thật cẩn thận, anh tuyệt đối không dễ chịu hơn so với cô.

“Đường Diệc Sâm, anh cút ngay, cho dù anh nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng anh nữa. Ba năm trước đây tôi đã từng nói với anh rồi, nếu để cho tôi biết là anh tính kế tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Người tổn thương tôi như vậy, anh bảo tôi làm thế nào tiếp tục với anh? Tôi làm không được!”

Thủy Tâm Nhu liều mạng vùng vẫy, một phút cô cũng không thể tỉnh táo lại, ngoại trừ trái tim tan nát, trong đầu cô cũng toàn là ý nghĩ muốn ly hôn.

“Bà xã, ngoại trừ ly hôn, em nói ra điều kiện gì anh đều đồng ý với em. Anh có thể cho em thời gian bình tĩnh lại, anh cũng có thể biến mất trong tầm mắt em một thời gian, nhưng không thể ly hôn.”

“Không được, một giây tôi cũng không muốn dây dưa với anh, tôi chán ghét tên anh viết trên giấy kết hôn của tôi.”

Thấy Đường Diệc Sâm chết cũng không buông tay, Thủy Tâm Nhu hung hăng cắn xuống. Mặc dù anh đau đến cau chặt mày, anh cũng không kêu một tiếng.

“Đường Diệc Sâm, anh mau buông tay?” Khoang miệng Thủy Tâm Nhu đã nếm được mùi máu tươi, Đường Diệc Sâm vẫn ôm chặt cô.

Cô cũng thấy được, ngón tay cái cùng ngón trỏ tay phải anh có một dấu răng sâu tới chảy máu, cắn rất sâu. Nếu cô không nhìn thấy email nặc danh kia, nhìn thấy anh bị thương như vậy, cô khẳng định sẽ hết sức đau lòng. Nhưng mà, hiện tại lòng của cô đau muốn chết, cô còn lâu mới quan tâm anh.

Lúc lơ đãng, Thủy Tâm Nhu liếc thấy trên mâm trái cây trên bàn trà có một con dao gọt trái cây, cô vừa vùng vẫy vừa hướng về phía nơi đó. Sau khi chạm vào được con dao, cô kề lên trên cổ mình.

“Đường Diệc Sâm, anh không buông tay phải không? Được lắm, vậy thì để tôi lưu thi thể lại cho anh đi.”

Nói xong, Thủy Tâm Nhu nhắm hai mắt lại, không quan tâm dùng lực nhấn xuống.

“Bà xã, đừng…” Nhất thời Đường Diệc Sâm buông lỏng Thủy Tâm Nhu ra, tay trái anh cầm lưỡi dao ngăn cản nó chạm vào cổ cô. Không tự chủ được trừng lớn mắt kinh ngạc, trong nháy mắt như thế Thuỷ Tâm Nhu bị doạ đến hồ đồ.

Tay trái Đường Diệc Sâm đang ồ ạt chảy máu tươi, nhuộm đỏ ngón tay, nhuộm đỏ lưỡi dao, cũng nhỏ giọt rơi trên đất.

“Đường Diệc Sâm, là anh xứng đáng, tôi sẽ không thương xót anh. Anh đừng tưởng rằng anh như vậy tôi sẽ cảm kích, tôi sẽ quên hết mọi chuyện anh làm, tôi nói cho anh biết, còn lâu! Tôi sẽ không tha thứ cho anh!”

Đôi môi cánh hoa không tự giác run run, ngay cả lời nói ngoan độc nhất rít qua kẽ răng cũng mang theo âm run, Thủy Tâm Nhu gắt gao cau mày, ánh mắt cô lặng lẽ mờ đi.

Không thể khống chế, hốc mắt cô đã ươn ướt, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt nhanh chóng rơi xuống đất. Cảm giác đau lòng thật sự khiến người khó chịu, ánh mắt Đường Diệc Sâm ngoại trừ thống khổ chính là đau lòng, anh đau lòng vì cô đang tự hành hạ mình.

Anh không nỡ để cô tự làm mình bị thương.

Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, trơ mắt nhìn cô cường bạo tháo đi nhẫn cưới DR quăng lên người anh. Xoay người, cô túm lấy túi xách, một tay lấy di động liền rời đi.

Cô không liếc anh lấy một cái, nhưng mà, anh thấy rất rõ ràng, trong đôi mắt ngập nước kia chứa đầy hận ý không tan.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh ngóng nhìn cô đều tràn ngập thâm tình cùng dịu dàng, cô lại cho rằng đó là giả. Cô nhìn không thấy mắt anh cũng đã ướt rồi!

——————————

Thủy Tâm Nhu vội vàng xuống lầu, cô gặp phải Đường Diệc Tấn, Ngự Ảnh Vũ cùng Yến Thục Phân đang chuẩn bị lên lầu. Cô ngay cả chào cũng không chào, đi vô cùng gấp.

“Chị dâu, chị làm sao vậy? Chị cãi nhau với anh cả rồi hả?”

Đường Diệc Tấn hiện lên một tia hồ nghi trong đầu, anh híp mắt nhìn bóng dáng lãnh tuyệt của Thủy Tâm Nhu, gọi cô. Anh thấy rất rõ ràng, Thủy Tâm Nhu khóc rời đi, hốc mắt cô cực kỳ đỏ, thân thể cũng không tự giác run rẩy.

Bọn họ đều không ở nhà, đặc biệt tạo bầu không khí lãng mạn cho hai người, theo lý sẽ không như vậy, hẳn là ngọt ngào mới đúng chứ!

Thủy Tâm Nhu không ngoái đầu nhìn lại, vội vã rời khỏi nhà họ Đường.

“Tâm Nhu rốt cuộc bị sao vậy, đứa nhỏ này bình thường sẽ không như vậy đâu.” Yến Thục Phân cũng thấy không đúng, bà và Đường Diệc Tấn nhìn nhau một cái, bỗng dưng, Đường Diệc Tấn chạy nhanh lên lầu.

Yến Thục Phân cùng Ngự Ảnh Vũ còn chưa đi hết cầu thang liền nghe thấy Đường Diệc Tấn lớn giọng: “Mẹ, mẹ mau gọi Tề Duệ tới nhà chúng ta một chuyến, tay anh bị thương rồi, chắc phải khâu lại.”

“Hả? Đang êm đẹp sao lại như vậy? Thật sự là tạo nghiệt a!” Yến Thục Phân lòng nóng như lửa đốt, cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, bà khẩn trương chạy xuống, vội vàng gọi điện thoại.

Vô cùng lo lắng không yên, Ngự Ảnh Vũ chạy lên lầu, xem có thể giúp được gì hay không.

Cô vừa vào phòng ngủ Đường Diệc Sâm, tầm mắt đụng phải vũng máu kia, lại nhìn thấy con dao còn cắm trên tay anh, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi. Cô theo bản năng bụm miệng lại, lông mi thật dài cũng đọng lại nước mắt.

Cô đã gặp qua bọn họ, trực giác thấy tình cảm của anh cả cùng chị dâu rất tốt, bọn họ đều cực kỳ quan tâm nhau, làm sao có thể đột nhiên liền biến thành bộ dạng anh chết tôi sống rồi hả?

Quá kinh ngạc!

“Ảnh Vũ, em còn đứng đơ ở đó làm gì, nhanh đi lấy hộp cứu thương.”

Nhìn thấy máu, hai chân Ngự Ảnh Vũ nhũn ra, cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngay cả linh hồn cũng không có. Đường Diệc Tấn nói chuyện với cô, một hồi sau cô mới phản ứng.

“À… Em em em.. lập tức đi lấy.” Cô ngây ngốc chạy đi tìm hộp cứu thương dự phòng trong nhà.

Những người khác đều cuống cuồng cả lên, biểu tình Đường Diệc Sâm vẫn chất phác thất thần tại chỗ, ánh mắt anh trống rỗng, một chút ánh sáng cũng không có, cũng không kêu đau, cũng không kêu cứu.

“Anh, anh với chị dâu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, tụi em trở về thấy chị ấy khóc chạy đi, gọi chị ấy cũng không để ý.”

Một tờ khăn giấy cũng không có, tay Đường Diệc Sâm vẫn không được cầm máu, Đường Diệc Tấn hít sâu gãi đầu, gấp đến độ đi tới đi lui trước mặt anh.

Thật lâu sau, Đường Diệc Sâm mới khẽ nói, “Cô ấy biết hết rồi, cô ấy muốn ly hôn với anh.”

Yến Thục Phân mới vừa tới cửa nghe thấy lời này thì đi vào, lòng của bà cũng lập tức quặn đau. Kỳ thật bà cũng lý giải được cách làm của Đường Diệc Sâm, bà biết ba năm trước đây anh cũng rất bất đắc dĩ, anh cũng do rơi vào thế bị ép buộc.

Bà cũng nhìn ra được anh thật sự có tình cảm, anh yêu nghiêm túc.

“Để cho con bé bình tĩnh một chút đi, cho đôi bên chút thời gian, việc này cũng không dễ chịu gì.”

Đúng vậy, là ai cũng đều không dễ chịu!

“Mẹ, cô ấy thật sự tức giận, cô ấy không phải tùy tiện nói, cô ấy cực kỳ để ý.”

“Đêm nay cứ như vậy trước đi, chờ con bé bớt giận lại đi dỗ dành, nhìn ra được, con bé cũng quan tâm con.”

Đường Diệc Sâm tự giễu cười cười, đau khổ chua chát từng chút một cọ xát trái tim anh, xâm nhập cốt tủy, xâm nhập mỗi một tế bào.

Hiện tại, cho dù anh nói gì cô cũng không nghe lọt tai, cô cũng sẽ không tin anh, anh có thể làm gì?

Cô đi, anh chỉ có thể để cho cô đi!

Anh càng sợ cô tự tổn thương bản thân!

————–

Nước mắt khổ sở thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Thủy Tâm Nhu, cô khóc đến hai mắt có chút sưng đỏ, ánh mắt lại càng đau. Hai tay mặc dù siết chặt nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi nhà họ Đường, một chiếc xe taxi cũng không có.

Cho dù là đi bộ về nhà, cô cũng sẽ không quay lại nhà họ Đường. Cô chán ghét Đường Diệc Sâm.

Trong lúc cảm xúc sụp đổ hoàn toàn, Thủy Tâm Nhu đi rất vội, đồng hành với cô chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt.

Giữa lưng chừng núi, vùng này cũng thật yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ nghe được vài tiếng chó sủa.

Nếu là bình thường, không khí như vậy cô nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng đêm nay cô chẳng quan tâm nhiều như vậy, người theo bản năng liền tuỳ hứng.

Phía sau lưng Thủy Tâm Nhu thình lình vang lên một trận tiếng xe máy dồn dập, cô chỉ lo đi đường cùng thương tâm nên từ đầu liền không đề cao cảnh giác ngoái đầu lại nhìn, hơn nữa một chút ý thức phòng bị cũng không có.

Tiếng xe máy cách cô càng lúc càng gần, chậm rãi tới gần cô, một trận huyên náo, sau đó tăng tốc chạy trốn rất nhanh.

Cả người Thủy Tâm Nhu bị một lực lớn theo quán tính kéo lôi đi cả mét, cô mới ý thức được cô bị chiếc xe máy đen tăng tốc chạy tới giựt mất chiếc túi xách Channel bản giới hạn của mình.

Điện thoại theo bàn tay nắm chặt ở bên phải, lúc cô ngã sấp xuống cũng rơi xuống bên cạnh cô, may mắn không bị vỡ.

“A… ui…”

Hàm răng cắn chặt môi dưới, Thủy Tâm Nhu nhíu mi tâm lại. Cú ngã này tuyệt không nhẹ, cô khó khăn gắng gượng vài cái cũng không bò dậy nổi.

Tay cùng đầu gối đều truyền đến cảm giác đau đớn, ngay cả chỗ bụng dưới của cô cũng đau dữ dội giống như kỳ sinh lý, đau đến thật khó chịu.

Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt kia trắng bệch, trên trán lặng yên đổ mồ hôi lạnh tinh mịn.

Ngồi dậy không nổi, Thủy Tâm Nhu vùng vẫy người với lấy di động bên cạnh. Run rẩy ấn vài cái, cô mới bấm số điện thoại Phí Lạc.

“Phí… Phí Lạc, anh… anh tới đón em nhanh đi, em ở phía trước nhà Đường Diệc Sâm khoảng một km…”

Mỗi một chữ, hơi thở mong manh, Thủy Tâm Nhu cũng cực kỳ gắng gượng, bụng dưới cũng càng lúc càng đau.

“Được được… anh lập tức tới. Em chờ anh!” Trái tim Phí Lạc đã quặn lại, điện thoại còn chưa nghe xong, áo khoác tây trang cũng không thèm mặc bỏ chạy ra khỏi quán bar, nhanh chóng chạy qua.

Truyện Chữ Hay