Nụ hôn của Đường Diệc Sâm bá đạo lại không mất ôn nhu, xúc cảm vô cùng ướt át lưu luyến trên làn môi cô.
Sau đó, nhẹ nhàng đẩy ra, dò xét vào trong miệng, điên cuồng mà nhấm nháp vẻ đẹp ngọt ngào của cô, tham lam hấp thu mùi hương của cô.
Sự tuyệt mỹ không cách nào nói rõ kia nhảy vào não anh, lay động linh hồn anh, rung động mỗi sợi dây thần kinh của anh, để cho anh không cách nào tự kiềm chế càng muốn thêm.
Không biết từ lúc nào, quả táo còn chưa ăn xong trong tay Thủy Tâm Nhu rơi xuống đất, một đôi tay mềm mại không điều khiển được vòng lên cổ Đường Diệc Sâm.
Chỉ cảm thấy một luồng nhiệt tán loạn trong người, để cho lòng cô cũng tỏa nhiệt theo anh.
Thủy Tâm Nhu hồn nhiên không biết đã bị đặt lên giường, thân thể cường kiện rắn chắc đè sát vào cô.
Anh một bên lưu luyến trên đôi gò mềm mại của cô, bàn tay tà tứ len vào lườn giữa hai bên chân cô.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chậm chạp, dịu dàng mơn trớn trên cánh hoa, ngắt lấy suối ngọt lửa tình.
Nghĩ đến cả hai người đều không mặc gì, không có ẩn nhẫn, Đường Diệc Sâm dồn dập gắt gao ôm Thủy Tâm Nhu trầm xuống.
Môi trái tim của Thủy Tâm Nhu khẽ mở, ánh mắt sương mù, hai gò má hồng nhuận, quyến rũ vô cùng, đẹp, thật sự rất đẹp…
Đường Diệc Sâm mạnh mẽ mà có lực động, bá đạo lại không mất sự dịu dàng, yêu quý cô tựa như một món trân phẩm quý trọng nhất.
Một cơn khoái cảm khó nói nên lời lan tràn trong máu, xâm nhập vào xương cốt tứ chi.
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn ngày càng mãnh liệt cũng không chút nào ảnh hưởng tới khúc nhạc tấu vang động lòng người trong phòng.
Nặng nề thở dốc, mồ hôi dung hợp, mở ra một trang lại một trang hạnh phúc.
——————–
Sáng hôm sau, gió mạnh đã từ từ giảm dần, mưa cũng nhẹ hơn không ít.
Thủy Tâm Nhu đang vì bản thân hôm nay phải mặc gì mà phát rầu, bỗng nhiên cô thấy trên ghế sofa đặt quần áo của cô.
Mắt to ngập nước không tự chủ được trừng lớn, sững sờ nhìn Đường Diệc Sâm.
“Là anh nói Vô Ngân đưa qua, tối hôm qua quần áo của anh và em đều bị mưa ướt, chúng ta không thể không đổi.”
“Ông xã, anh thật tốt.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu hoàn toàn không để ý chăn mỏng trên người lặng yên chảy xuống, cô ôm cổ Đường Diệc Sâm hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm.
“Bà xã, em nhiệt tình như vậy, anh có thể xem như là im lặng mời gọi nha…”
Khóe miệng chứa ý cười có thâm ý khác, bàn tay to của Đường Diệc Sâm xoa bờ vai như tơ lụa hảo hạng kia của Thuỷ Tâm Nhu, nhẹ nhàng mà xoa xoa.
Nhìn đến dấu vết thuộc về mình che kín nơi ngực cô, Đường Diệc Sâm kiêu ngạo mà trừng mắt nhìn.
Món điểm tâm ngọt tối hôm qua thật sự là rất ngon, vị giác ban đầu vẫn còn nguyên.
Ặc…cô ngốc tới vậy sao?
Theo ánh mắt nóng cháy của Đường Diệc Sâm nhìn lại, Thủy Tâm Nhu theo bản năng kéo cao chăn mỏng.
“Ha ha ha.. ông xã, em đói bụng, em muốn ăn sáng…”
Xem như cái cớ đúng lý hợp tình, ai bảo anh tối hôm qua không biết kiềm chế, nơi đó của cô vừa ê ẩm vừa đau, nếu tiếp tục, chỉ sợ cô chịu không nổi nhiệt tình của anh.
Hơn nữa, tối hôm qua cô chỉ ăn mì cùng táo, hiện tại thật sự đói bụng.
Tối hôm qua tiêu hao nhiều thể lực cùng mồ hôi như vậy, cô dù sao cũng phải bồi bổ chút gì đó.
Ngón tay thon dài nâng cằm Thủy Tâm Nhu lên, Đường Diệc Sâm lưu luyến si mê nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu nở nụ cười với anh, anh cực kỳ dịu dàng hôn lên môi cô, “Được, nhanh tắm đi, ông xã dẫn em đi ăn sáng.”
Nói xong, chóp mũi của anh còn ma sát một hồi với chóp mũi của cô.
“Uhm…”
“A….”
Thủy Tâm Nhu còn chưa đứng lên, Đường Diệc Sâm đã bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt, cho dù là đổ mưa, đều giống như có tia nắng mặt trời chiếu rọi rạng ngời.
Anh không ngại cùng cô tắm uyên ương.
Bão táp đi qua, khu nhà máy lại khôi phục náo nhiệt, tại phòng ăn cao cấp, Thủy Tâm Nhu liếc mắt một cái liền thấy Đoạn Vô Ngân cùng Nguyễn Hàm.
Cô lôi kéo Đường Diệc Sâm đi về hướng bọn họ.
“Chào buổi sáng! Vô Ngân, cảm ơn cậu nha…, hại cậu phải đi một chuyến, quay về tôi sẽ nói Diệc Sâm tăng thêm tiền thưởng cho cậu” Khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu hiện lên ý cười dịu dàng, cô chào hỏi với Đoạn Vô Ngân, lực chụp vai anh cũng không hề nhẹ…
“Sam, chị dâu, chào buổi sáng, không ngủ nhiều thêm một chút sao.” Từ xa, Nguyễn Hàm liền nhìn thấy tay bọn họ nắm cùng một chỗ, con ngươi co rụt lại, tươi cười trên mặt nhưng là ngoài cười nhưng trong không cười.
“Chị dâu, chị nói quá lời, em chỉ là sẵn tiện mà thôi. Anh Sâm, em vừa rồi đã quan sát nhà ăn một lần, cũng không tệ, điểm tâm sáng nơi này cực kỳ phong phú, chúng ta hai người đàn ông nên chạy chân phục vụ là được, phụ nữ phụ trách ngồi ăn.”
Nói xong, Đoạn Vô Ngân cực kỳ thức thời khoát tay lên vai Đường Diệc Sâm, ôm anh rời khỏi, đem chiến trường giao lại trên tay Thủy Tâm Nhu.
Được đó, coi như Đoạn Vô Ngân rất thức thời.
Trừng mắt nhìn, Thủy Tâm Nhu bắt đầu lén bắn tên, “Ai ui…”
Cùng với tiếng rên ái muội biểu thị rõ ràng tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, cô ngồi đối diện với Nguyễn Hàm, “Ha ha ha… đừng trách nha, tôi cũng cực kỳ không thoải mái, giữa hai chân đau ê ẩm, đều do Đường Diệc Sâm a, anh ấy chỉ biết hưởng lạc, tuyệt không biết chút kiềm chế.
Nói đi thì nói lại, anh ấy biết đau lòng tôi, cũng rất dịu dàng, chỉ là không biết khống chế chút nào muốn tôi hết.
Ai nha nha, chậc chậc…. Nguyễn phó tổng, tối hôm qua cô ngủ không ngon sao? Oa, vành mắt đen kia cực sâu nha. Tôi nói cho cô biết, phụ nữ từ tuổi trở đi nên đặc biệt chú ý bảo dưỡng, huống hồ, cô đã , càng không thể không chú ý nghỉ ngơi cùng bảo dưỡng.
Phụ nữ kỳ thật rất dễ già nha…, đặc biệt không có đàn ông cùng tình yêu thấm nhuận phụ nữ đặc biệt dễ tiều tụy. Vô Ngân cũng không tệ đi, trước mắt cậu ấy vẫn là người độc thân, lại có tài, nếu cô có ý tứ kia cô có thể nắm chặt cơ hội a….. Không phải tôi muốn nói cô đó, phụ nữ quá cường cũng không tốt, ở trước mặt đàn ông thỉnh thoảng phải giả dạng kẻ yếu, nhưng mà, cũng cần phải sắm vai xuất thần nhập hoá, lộ ra nhân bánh chỉ biết khéo quá hoá vụng.
Cô cảm thấy chồng tôi có phải bộ dáng rất tuấn tú, lại có mị lực, lại có khí phách đúng không? Ôi, không phải tôi đặc biệt muốn khen anh ấy đâu, không chỉ có mình tôi hoa si cho là như vậy, ở Hong Kong, rất nhiều phụ nữ ái mộ anh ấy. Có điều không tồi, trong mắt anh ấy cũng chỉ có một mình tôi, mỗi lần chuyện kia mà tới, thật giống như….. giống như ăn xuân dược vậy, hoàn toàn không thể kiềm chế được.”
Mắt to loé sáng thoáng qua một tia giảo hoạt, Thủy Tâm Nhu áy náy giang tay, “Xem tôi này, thực không nên nói những lời này với cô, nhưng mà, con người tôi lại không giấu được, có gì nói đó à. Thật ngại quá, thông cảm nhé. Nếu cô cảm thấy không hợp lý, cứ xem như chưa nghe tôi nói, tôi không ngại.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu lại còn làm ra biểu tình đặc biệt vô tội.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Nguyễn Hàm lúc trắng lúc xanh lại không ngừng giật giật, Thủy Tâm Nhu thấy rất sảng khoái.
Đường Diệc Sâm là chồng cô, cũng là người đàn ông của cô, dám cướp đoạt, nhìn cô chết như thế nào!
“Chị dâu, nói thật, em thật sự không rõ ý tứ của chị, nghe đến cả đầu mờ mịt. Kỳ thật mà nói, có đàn ông không cần cướp đoạt, không có tình cảm chính là không có, cưỡng cầu cũng không có tác dụng. Hơn nữa, quản được bụng đàn ông, còn phải quản cả người anh ta, còn có trái tim anh ta nữa…
Trái tim a, nếu không ở trên người mình, chị có liều mạng nắm chặt anh ta cũng vô dụng, em cảm thấy loại phụ nữ này đặc biệt ngu xuẩn. Phụ nữ mạnh mẽ chút cũng không có gì không tốt, vật mình cần mình đi tranh lấy, đây cũng không phải phạm pháp. Mấu chốt… còn phải xem người đàn ông kia suy nghĩ gì, anh ta muốn cái gì, người khác thật đúng là không thể thay anh ta lo lắng.”
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Hàm tóe lửa, cô khinh thường trừng mắt cho Thủy Tâm Nhu biết tay, bên môi nở ra nụ cười trào phúng.
Vẻ mặt của cô kiêu căng, giống như chính thức tuyên chiến với Thủy Tâm Nhu.
Hừ… muốn cướp chồng của người ta, lại còn đặc biệt không biết xấu hổ, người phụ nữ không tự trọng.
Nếu Đường Diệc Sâm dám quay lưng phản bội cô, cô sẽ bóp chết anh!
“Bà xã, ăn bò nạm có được không?”
Ngay tại lúc Thủy Tâm Nhu trừng mắt nhìn Nguyễn Hàm chuẩn bị nã pháo lần thứ hai, Đường Diệc Sâm bưng một món ăn hết sức thơm đến trước mặt cô.
“Cảm ơn ông xã, em thích ăn, rất thơm a…” Ngay lập tức, khuôn mặt đông lạnh của Thuỷ Tâm Nhu hiện lên ý cười nhu hoà.
Liếc Đường Diệc Sâm, theo bản năng, Nguyễn Hàm sờ sờ túi xách của mình.
Bên trong cô thật sự có thuốc kích dục, nếu không phải Thủy Tâm Nhu vừa lúc đến đây, cô thật sự không loại trừ dùng thủ đoạn hèn hạ để giữ lấy Đường Diệc Sâm.
Cô thích anh ngay cả Đoạn Vô Ngân cũng đã nhìn ra, anh không có lý do gì nhìn không ra.
Trái tim kia của cô đã sớm hứa cho anh, không lấy lại được, cô chỉ có thể đi về phía trước, tranh thủ hạnh phúc cho bản thân.
—————————–
Nhiệm vụ khảo sát hoàn tất, Đường Diệc Sâm cũng chuẩn bị quay trở về.
“Vô Ngân, phiền cậu trước đưa Alice trở về, tôi cùng Tâm Nhu vào trung tâm thành phố đi dạo.”
“Được, không thành vấn đề.”
Anh lại đẩy cô cho Đoạn Vô Ngân, Nguyễn Hàm cực kỳ u oán nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, cô lại đem cảm xúc phẫn nộ của bản thân giấu thật sâu, không dễ dàng để lộ.
Thuỷ Tâm Nhu thậm chí cảm nhận được, người phụ nữ kia thực không phải dễ đối phó, cô ta có thể vừa cười vừa đâm người khác một dao, lại còn làm như không có việc gì.