“Hạ…Hạ Âu, em, em chịu hết nổi rồi.” Thẩm Nghiên nằm trên giường hai tay che mặt, mắt rơm rớm nước mắt, cơ thể run run.
“Tôi chỉ mới động vào cô một tiếng, mới vậy đã thành ra như này?” Mộ Hạ Âu hạ thấp lưng xuống cắn mạnh vào bòng đào căng mọng của Thẩm Nghiên.
“Á…”
Vết cắn sau khi được nhả ra thì sưng đỏ lên, in cả vết răng trên đó rất tệ hại. Hai bên ngực của Thẩm Nghiên đều bị Mộ Hạ Âu nghiền nát, khắp cổ là dấu hôn bầm tím. Ai mà biết được hôm nay hắn lại sung sức thế chứ, đúng là tự mình chui vào động hổ, bây giờ có cầu xin hắn cũng không chịu buông cô ta ra.
Mộ Hạ Âu vẫn xem đó là không đủ, hắn lật sấp người Thẩm Nghiên lại để lộ tấm lưng trắng bóc, dọc sống lưng là một đốt sương gợi cảm, eo cô ta thực như eo con kiến vậy, khiến người khác cảm tưởng chị cần dùng sức thêm một chút liền bẻ đôi thân cô ta thành hai khúc khác nhau.
“Hạ Âu…em…không chịu nổi, chúng ta để lần sau có được hay không?” Thẩm Nghiên muốn ngồi dậy, nước mắt rơi trên má, bên dưới hạ thân cô ta đã đau rát rồi, nếu cứ tiếp tục e là trong đêm nay phải nhập viện mất.
“Không được. Tôi còn chưa thỏa mãn.” Hắn đưa lọn tóc Thẩm Nghiên lên mũi khẽ hít lấy một hơi thật sâu rồi thở ra, giọt mồ hôi từ vai chảy dài xuống.
Đàn bà hư hỏng mà cũng có quyền đưa ra đề nghị với hắn ư, loại rẻ rách này chỉ xứng chơi vài lần rồi đạp bỏ. Cái thứ sậm màu bên dưới cô ta đã quá nới lỏng rồi, không có chút nào gọi là khít chặt, đến nỗi một tiếng trôi qua hắn chưa lên đỉnh quá ba lần, giống như cái giếng vậy. Dơ bẩn.
“A…anh cứ nhanh như vậy, a…hức…em đau lắm, nhẹ một chút được không? Tình cảm một chút.”
“Hửm?” Hắn luồn hai tay xuống ngực Thẩm Nghiên, hai đầu ngón trỏ khẽ vo ve hạt trân châu, bất giác lại bóp mạnh một cái như muốn hủy hoại nó.
Thẩm Nghiên bị bàn tay Mộ Hạ Âu làm cho trở nên điên dại, hai mắt trợn lên, eo lưng cũng cong thêm một chút. Cô ta quan hệ với Mộ Hạ Âu mới chỉ một lần nhưng không hề biết hắn có sở thích SM như này, lần trước quan hệ là do cô ta chủ động, hắn chỉ việc ngồi một chỗ, lần này sao hắn lại tàn bạo vậy chứ, như này cô ta sao có thể đi tiếp khách đây, ít nhiều cũng phải nghỉ một tháng mới hồi phục mất.
“Ư…đau quá!”
Thẩm Nghiên càng rêи ɾỉ Mộ Hạ Âu càng thúc sâu, căn phòng lộ lên những âm thanh da thịt va đập vô cùng đen tối, hai còn người cùng hưởng thụ khoái lạc mây xanh, còn Tiêu Linh thì dưới gầm giường ôm uất ức.
Cô dường như đã quen tai, nước mắt cũng khô lại trên má, bây giờ cô đang rơi vào trạng thái mông lung như kẻ mất hồn, trên đầu cô sao giường cứ rung lắc mãi, cô muốn lao ra ngoài, cô muốn chạy khỏi căn phòng này, thì ra ngoài Hi Vân thì không biết căn phòng này đã chứa biết bao nhiêu phụ nữ mà Mộ Hạ Âu đã đem về. Cô đã nghĩ dù hắn có ghét bỏ cô, có đối xử với cô không ra gì thì trong mắt hắn Hi Vân vẫn là người phụ nữ duy nhất.
“Mẹ kiếp! Thứ gì đây? Cô đến tháng à?” Mộ Hạ Âu đột nhiên hét lớn, hắn nhìn xuống hạ thân mình, từ sâu trong huyệt nguyên cô ta đang rướm ra dòng máu, của hắn đương nhiên cũng bị nhuộm màu.
Tiêu Linh phía dưới đưa tay lên bịt miệng, cô trừng mắt nhìn lên trên nhưng không thể thấy gì ngoài khung giường kín mít, Mộ Hạ Âu vừa nói gì vậy? Đến tháng…là sao chứ?
“Hạ…Hạ Âu, em xin lỗi, em đau quá, giống như bị rách ra rồi.” Thẩm Nghiên nức nở đến run người, gương mặt đỏ bừng lên, cô ta đang gắng chịu cơn từng cơn nhói như dao bén đâm vào thịt mình.
Mộ Hạ Âu tức giận rút vật nam tính ra, hắn hung hăng nhổ nước bọt vào người Thẩm Nghiên. “Người đàn bà dơ bẩn, cô đúng là kém cỏi!”
Bị Mộ Hạ Âu làm hành động như đang sỉ nhục mình, Thẩm Nghiên không tin nổi vào mắt mình, cả người cô ta đầm đìa mồ hôi, mắt cũng dần mờ đi, cô ta đã cố làm hắn vui vẻ và giờ nhận lại là khuôn mặt tráo trợn này sao? Hắn như người điên vậy.
Ném nửa con mắt khinh bỉ vào cô ta, Mộ Hạ Âu siết chặt tay thành quyền, muốn đánh cô ta xong không thể để thân thể mình nhuốm màu rác rưởi, hắn lập tức đi vào nhà tắm xả nước lên rửa sạch cơ thể mình.
Khốn nạn, ai mà biết Thẩm Nghiên lại không thể thỏa mãn hắn chứ, cô ta vậy mà lại yếu đến nỗi bị hắn làm cho đến rách bên trong, đúng là vô dụng, đợi khi tắm xong đi ra nhất định phải dạy cho cô ta một bài học và cho biến mất khỏi thành phố này.
Tắm xong Mộ Hạ Âu chỉ quấn tấm khăn trắng quanh phần hông rồi đi ra. Vừa ra khỏi phòng tắm hắn liền bắt gặp Thẩm Nghiên đang nằm co trên giường thở hổn hển, máu từ nơi đó vẫn chảy ra không ngừng, ngấm thẫm màu đỏ xuống ga giường trắng.
“Chết tiệt, còn dám làm bẩn giường tôi, Cút!” Hắn lao đến kéo mạnh tóc Thẩm Nghiên rồi quăng cô ta xuống dưới đất.
Sau khi vụ Mộ Hạ Âu quăng xuống như đồ bỏ, Thẩm Nghiên ôm lấy bụng mình chảy nước mắt, dẫu sao cũng vì đồng tiền mà cô ta mới tìm đến Mộ Hạ Âu, thật sai lầm khi không nghe lời khuyên của các chị em trong hộp đêm, hắn ta vốn dĩ không giống mắc bệnh nhưng bây giờ trong mắt cô ta, Mộ Hạ Âu như con chó điên vậy.
“Mộ Hạ Âu, anh đúng là đồ cẩu nhân!” Dứt lời Thẩm Nghiên loạng choạng đứng dậy định bụng ra cửa chạy đi mặc dù trên người vẫn đang không có một mảnh vải che thân.
Mộ Hạ Âu lóe lên trong mắt hàng nghìn khẩu súng, người bùng ra sát khí âm u, chân sải vài bước bóp chặt cổ Thẩm Nghiên lại. “Dám nói tôi là chó sao, Thẩm Nghiên, cô đúng là chán sống.”
Tay Mộ Hạ Âu ngày một đưa tay lên cao kéo theo cả đôi chân Thẩm Nghiên cũng bị nhấc, mắt Thẩm Nghiên trợn ngược, hai tay đưa lên ôm lấy cổ mình, cố gỡ những ngón tay lạnh buốt đang ngăn chặn sự hô hấp của cô ta, không được, hắn quá mạnh, cô ta sẽ chết nếu như cứ bóp cổ như này.
“Ặc…Ộ, Mộ Hạ…ư” Thẩm Nghiên tím mặt tím tai lại, cử động cũng dần yếu ớt.
Lúc này hắn mới buông cổ Thẩm Nghiên ra, một hơi đạp cô ta ngã vào góc tường. “Cô dám gọi cả họ tên tôi, cũng to gan lắm.”
Thẩm Nghiên ho sặc sụa, cố gắng hít lấy mùi hương đang lan tỏa trong không khí, đây chính là mùi của tự nhiên, cô ta đã biết trân trọng nó rồi.
Được ngày tự thân vận động đến đây, không những bị Mộ Hạ Âu vắt sức đến héo úa, lại còn bị hắn đánh đập như vậy, đúng là rất hối hận, cô ta phải chạy khỏi đây trước khi hắn chuẩn bị làm điều gì biếи ŧɦái.
“Định chạy đi đâu?” Thấy Thẩm Nghiên định mở cửa chạy đi, Mộ Hạ Âu lập tức túm tóc kéo lại phía sau khiến Thẩm Nghiên tiếp tục ngã xuống đất thật mạnh.
“Em sai rồi, thả em đi được không? Nể tình chúng ta từng…”
“Ý cô là cái nơi dâʍ ɭσạи kia à? Tôi phải nể tình cái thứ bẩn thỉu này sao?” Hắn nhếch mép đưa tay chỉ thẳng vào hạ thân Thẩm Nghiên, nơi vẫn còn run rẩy lợi hại.
Thẩm Nghiên lập tức chụm chân lại, đưa tay lên lau nước mắt. “Em sẽ không lấy tiền ngày hôm nay, buông tha cho em…”
“Tiền? Cô nghĩ rằng thân thể của mình đáng tiền sao? Nó giống như viên kẹo nhai dở bị vứt xuống ống cống vậy, thật tởm chết đi được.” Mộ Hạ Âu bước chân đến, dùng chân dí sát vào huyệt nguyệt Thẩm Nghiên mà chà đạp mạnh mẽ.
Cô ta đau đến nỗi khóc không ra hơi, chỉ biết ôm chân Mộ Hạ Âu cầu xin. “Em sai rồi, đừng đối xử với em như vậy.”
Hắn nhìn cô ta không chớp mắt, gương mặt lạnh tanh không một tia cảm xúc. “Ngồi im đây.” Nói xong Mộ Hạ Âu lập tức quay trở vào trong như đang lục lọi thứ gì đó mờ ám.
Nhân cơ hội Mộ Hạ Âu không chú ý đến mình Thẩm Nghiên nghiến răng cố chịu cơn đau đứng bật dậy mở cửa phòng nhẹ nhàng rồi chạy ra, nơi đây là rừng, chắc chắn không có người. Chỉ cần chạy ra được đến đường lớn cô ta sẽ gọi đồng nghiệp đem quần áo đến giúp đỡ giờ phải lo thoát thân trước khi quá muộn.
Tiêu Linh trong gầm giường âm thầm chứng khiến mọi sự việc, lòng cầu mong cho cô gái kia an toàn trở về nhà chứ không bị Mộ Hạ Âu bắt lại, như vậy đúng là tận kiếp xui xẻo. Xem ra Thẩm Nghiên cũng chỉ là một món đồ chơi không đáng giá của Mộ Hạ Âu.
Rút từ trong tủ ra một vật nhọn giống như chiếc đũa, Mộ Hạ Âu cười phá lên rồi quay lại, nhận ra cửa đang mở và con mồi đã biến mất, sắc mặt hắn không mấy là vui vẻ. Coi như hôm nay không chú ý để vụt mất con mồi, chắc giờ này cô ta rất hạnh phúc vì hắn đã không dùng thứ này đâm vào nơi dâʍ đãиɠ kia, nhất định sẽ rất thú vị.
“Hù!”
Đang trong gầm giường im bặt tự nhiên Mộ Hạ Âu thò mặt xuống dưới hù Tiêu Linh khiến cô như hồn bay phách lạc.
Hắn bị điên sao…
“Ra đây, đến giờ ăn rồi cô gái.” Hắn lại đứng thẳng người lên, từ bên dưới chỉ thấy đôi chân dài như nam thần của hắn. Đứng lên rồi hắn còn không quên dùng chân đá đá vào thành giường nhắc nhở Tiêu Linh một lần nữa.
Cô sụt sịt lết cái chân bó bột ra khỏi gầm giường, chui ra được nửa người cô liền bị Mộ Hạ Âu kéo tay kéo thật mạnh.
“Bò cũng chậm, cô không bằng con ốc sên. Đợi khi khỏe lại tôi tính sổ với cô.” Phát ra từ hắn là hương sữa tắm nam tính quyến rũ, tóc hắn vẫn chưa khô, thi thoảng nhỏ giọt xuống một giọt nước trong suốt. Hắn đưa tay lên vuốt tóc rồi lạnh lùng nhìn cô một cách miệt thị.
Một lúc sau có người bê vào phòng một tô cháo còn nghi ngút khói, tô cháo được đặt lên bàn ở giữa căn phòng, Tiêu Linh cũng ngồi ở đó.
“Ăn.” Mộ Hạ Âu cất giọng sắc lạnh nhìn Tiêu Linh.
Cô giật nảy mình, đưa tay lên cầm thìa cháo, bị hắn dọa cho đến nỗi không thể cầm vững thứ gì, tay cô cứ run rẩy rơi hết cháo xuống tô chứ không thể giữ nguyên để đưa lên miệng.
“Đừng làm tôi ngứa mắt.” Hắn cười, nụ cười của hắn lạnh lùng như có thể xuyên thấu trái tim người khác.
Hắn cứ kè kè bên cạnh cô như vậy, cô ăn bằng cách nào đây? Cô thật sự quá hãi hùng chuyện vừa rồi của người phụ nữ tên Nghiên, đến nỗi bây giờ mỗi lần nhìn hắn cô lại tưởng tượng ra vô vàn cảnh bạo lực.
Lần này Mộ Hạ Âu có vẻ tức giận, hắn hừ lạnh, cầm tô cháo lên. Tô cháo được hắn đặt giữa không trung, ngay trên đỉnh đầu Tiêu Linh.
“Cô không ăn phải không? Tôi cho chó ăn!”
Từng giọt cháo nóng bỏng lần lượt đổ xuống đầu Tiêu Linh chảy xuống, cháo lăn qua da thịt cô vừa rát vừa ngứa ngáy, lần lượt cháo đi theo khuôn mặt cô chảy xuống áo rồi rơi xuống đất.
Con chó nãy giờ nằm yên góc phòng thấy mùi thơm lại còn bị đổ dưới đất liền lao tới liếm sạch chỗ cháo Mộ Hạ Âu đổ ra, đuôi của nó không ngừng vẫy vui vẻ.
“Cô nên cảm thấy mình may mắn khi tôi không bắt cô cúi xuống liếm chỗ cháo này cùng con chó.” Dứt lời cay nghiệt Mộ Hạ Âu liền úp thẳng tô cháo lên đầu Tiêu Linh khiến cô bỏng da thịt kêu lên thảm thiết.