“Mộ Hạ Âu, cậu điên rồi!” Hạo Nam trừng mắt lao tới cầm tay Tiêu Linh lên, ra lệnh cho người đi theo đem đồ dùng cá nhân tới.
“Cút.”
“Sao cơ?”
Mộ Hạ Âu chai mặt lại bẻ gãy cây bút đang cầm trên tay, cả người hắn tỏa ra lượng sát khí cực lớn, răng hắn nghiến ken két vào nhau. Dám động vào người của hắn, Hạo Nam hôm nay ăn phải gan trời rồi? Những người khác ngoan ngoãn biết điều không dám can ngăn, chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện cho Tiêu Linh bình an, còn Hạo Nam lại dám lao vào cuộc chơi lo lắng cho người phụ nữ câm này, Mộ Hạ Âu nhìn hai người họ liền có cảm giác đang tình tứ với nhau.
“Tôi nói cậu cút sang một bên.” Hắn thở hồng hộc lao tới giương nắm đấm hướng thẳng vào mặt Hạo Nam, cậu ta bị hắn đấm vào má phải ngã đùng ra đất ôm mặt vẻ ngạc nhiên.
Chơi với Mộ Hạ Âu bao nhiêu năm, vừa chơi cùng nhau vừa chữa trị bệnh cho hắn, Hạo Nam và hắn cũng không phải là chưa từng xảy ra xô xát, nhưng Mộ Hạ Âu chưa bao giờ ra tay mạnh với cậu ta như thế này. Cú đấm mạnh đến nỗi Hạo Nam phụt ra dòng máu tanh.
Cậu ta kinh ngạc quay lại thì thấy Mộ Hạ Âu gân xanh đã nổi khắp mặt mũi và tay, đôi mắt đỏ au như phát điên phát dại, một cú đấm của hắn như thể đã bị dồn hết lực vào tay, tóc của hắn xõa ra che đi gần nửa cặp mắt hung ác. Mấy người phụ nữ kia không dám đến gần đỡ Hạo Nam lên, chỉ biết xúm xụm vào nhau nhìn Hạo Nam thương cảm, đâu ai muốn tự mình lao vào ngọn lửa thiêu thân, có khi lao vào chính bọn họ cũng bị Mộ Hạ Âu đánh gãy chân như Tiêu Linh, thậm chí còn bị dùng bút đâm vào tay túa máu.
Tiêu Linh ngồi trên ghế đưa tay lên miệng thổi thổi, dù chỉ là biện pháp phản khoa học nhưng cô cũng nghĩ nó sẽ hết đau nhanh hơn, nhìn xuống dưới đất thấy Hạo Nam bị Mộ Hạ Âu đánh cô liền rùng mình, muốn tới giúp đỡ cậu ta nhưng với tay và chân cô như hiện tại là điều không thể, cô chỉ biết ú ớ nhìn cậu ta.
Hạo Nam nhổ nước bọt xuống đất, cậu ta ngồi chồm dậy đưa ngón tay cái lau đi khóe miệng, lưỡi cũng hơi đưa ra liếm chỗ bị thương mà khuôn mặt vẫn không mấy là đau đớn. Mộ Hạ Âu này thật hết thuốc chữa, sao hắn lại phát điên lúc này chứ, nếu không phải vì ghen thì tại sao hắn lại đánh cậu ta một cách vô lý như vậy, lẽ nào chỉ là vì chưa được phép của hắn đã lao tới cứu Tiêu Linh?
Không khí lúng túng trong căn phòng ngày một tồi tệ, sau khi đánh Hạo Nam xong Mộ Hạ Âu mới tự nhìn vào tay mình với ánh mắt không thể tin được, hắn chưa từng động chân động tay với Hạo Nam, hôm nay bị sao vậy chứ, giờ không biết nói gì với cậu ta nữa rồi.
“Cậu…thích cô ta?” Mộ Hạ Âu thu lại dáng vẻ hung dữ, thay vào đó là lời nói đầy những sự hăm dọa. Hạo Nam lẽ nào bị trúng sét ái tình với người phụ nữ câm vô dụng này? Cô ta chỉ là một người dơ bẩn, Hạo Nam chắc chắn cậu ta không để tâm chứ? Cậu ta từng có mắt thẩm mỹ rất cao.
“Tôi ái mộ cô ấy, chứ không cướp đoạt cô ấy.” Hạo Nam nuốt một ngụm nước bọt, lạnh nhạt nhìn Tiêu Linh rồi nhìn Mộ Hạ Âu như đang thách thức.
“Ái mộ sao? Ý của cậu là cô ta?” Hắn ngạc nhiên, đáy mắt xuất hiện vài tia nạt nộ chỉ thẳng tay vào mặt Tiêu Linh.
Chính Tiêu Linh cũng hốt hoảng trước câu trả lời của Hạo Nam, cậu ta bị điên sao, rồi cậu ta cũng sẽ bị Mộ Hạ Âu hành hạ đến chết, người như cô thì có gì mà ái mộ? Nhất định là trò đùa, huống hồ hai người mới gặp nhau không được bao lâu.
Thấy Hạo Nam không nói gì, Mộ Hạ Âu lại tiếp tục. “Cô ta câm đã đành, nhìn cô ta là kinh tởm, cậu không thấy buồn nôn à?”
Nghe được những lời này trực tiếp từ miệng Mộ Hạ Âu, Tiêu Linh chớp mắt lăn trên má giọt nước, cô nhìn vào tay mình, tay chảy máu lại còn rất xót, giống như trái tim cô bây giờ, vừa rỉ máu vừa chua chát…
“Hình như cậu hiểu lầm rồi.” Hạo Nam phủi phủi hai lòng bàn tay. “Ái mộ ở đây chính là tôn trọng, Tiêu Linh là cháu dâu nhà họ Mộ, là vợ của cậu, là nhị thiếu phu nhân của Mộ thị.” Ban đầu khi mới đặt chân vào căn phòng này, bắt gặp Tiêu Linh nằm trên giường thoi thóp sợ hãi, gương mặt không có chút thỏa mãn hay vui vẻ nào, gương mặt và cơ thể dù đã bị che giấu đi nỗi lòng nhưng cậu ta đều hay biết Tiêu Linh là người rất đa cảm, đôi mắt buồn rượi, hàng mi cong nhưng cay đắng giọt nước, Hạo Nam là bác sĩ chuyên về khoa tâm lý sao có thể không nhìn được ra Tiêu Linh đang mắc bệnh trầm cảm chứ? Hơn nữa là trầm cảm rất nặng, có thể nói cô ấy rất nhiều suy nghĩ tiêu cực trong đầu, cứ ở bên Mộ Hạ Âu mà không được chăm sóc nhất định có một ngày nghĩ linh tinh mà tự sát!
“Ha? Cô ta chưa từng được tôi chấp nhận làm vợ.” Mộ Hạ Âu cười khan, hắn bẻ đốt ngón tay nói bằng giọng điệu khinh miệt. “Người tôi muốn cưới làm vợ chỉ có Hi Vân.”
“Tỉnh lại đi Mộ Hạ Âu! Dù cậu muốn hay không muốn thì hiện tại cô ấy cũng là vợ cậu, cô ấy chỉ có duy nhất cậu là chồng, còn cậu lại coi người phụ nữ khác là vợ sao? Hi Vân lẽ ra nên là người qua đường của cậu!” Bất đắc dĩ bị Mộ Hạ Âu làm cho tức giận, Hạo Nam lao đến túm cổ áo Mộ Hạ Âu cao giọng với mục đích khiến hắn ta ngộ ra, nhưng xem ra cách này không có tác dụng, bởi mặt hắn vẫn trơ ra như không có gì làm hắn bị lung lay ý chí và tinh thần vậy.
“Cô ta được tôi nuôi, vậy thì cô ta chính là vật nuôi của tôi. Cô ta nên cảm thấy may mắn vì con chó sau nhà tôi còn biết sủa và làm nũng, cô ta đã câm còn không biết điều ngoan ngoãn, muốn làm vợ tôi trừ khi việc đầu tiên phải làm được là phải biết lấy lòng tôi, nhưng với bộ mặt này tôi nhìn đã muốn ném ra khỏi Mộ gia.” Lần đầu tiên Mộ Hạ Âu kiên nhẫn để giải thích dài dòng cho Hạo Nam, chỉ duy nhất cậu ta là được thấy bộ dạng này của hắn, những người khác đều chưa từng, Hạo Nam là bác sĩ điều trị tâm lý của hắn, không cần giấu gì hết, vì hắn biết cậu ta sẽ không bao giờ phản bội hắn, thích người phụ nữ mà hắn đang nắm chắc trong tay.
“Haizz, tôi không ganh đua với cậu, nhưng cậu hành hạ cô ấy như này làm sao một người như cô ấy có thể chịu đựng được?” Hạo Nam đưa tay lên vỗ trán bất lực, có vẻ như Mộ Hạ Âu đã bình tĩnh lại hơn so với năm phút trước, ban nãy khi hắn ta nổi giận đúng thật là đáng sợ, ánh mắt của hắn có thể gϊếŧ chết hàng trăm người mất, hắn như một con mãnh thú không kiểm soát được bản năng.
Mộ Hạ Âu cay nghiệt đến bên cạnh Tiêu Linh, hắn vòng tay qua lưng Tiêu Linh khiến cô run rẩy cả cơ thể, cô giấu nhẹm hai tay ra phía sau lưng.
“Không phải cô ta đang sống rất tốt để hưởng thụ cuộc đời mà tôi ban tặng cho hay sao? Nhỉ?” Hắn hà hơi nhẹ vào tai cô, không những không làm cô bớt sợ hãi mà còn làm cô thấy hắn độc ác hơn khi nói ra những lời đó.
Hắn đúng là cho cô sống, nhưng hắn cho cô sống thậm chí không bằng con chó, khi xưa cô có nuôi một con chó bắc kinh, luôn chăm sóc nó không để nó thiếu thốn thứ gì, cho nó ăn, cho nó mặc, cho nó đi ngủ đúng giờ giấc, dắt nó đi dạo xung quanh, cô thậm chí chưa bỏ đói nó bữa nào, sau này vì già yếu mà nó chết chứ không phải như cô…bị Mộ Hạ Âu bỏ đói, bắt cô ở dơ trong căn hầm bẩn thỉu đó. Cuộc sống của cô đúng hơn khi vào tay hắn không khác nào rơi vào địa ngục trần gian.
“Nào, tay đâu?” Mộ Hạ Âu nhìn tay Tiêu Linh đang giấu phía sau lưng, lông mày bất giác nhíu lại không hài lòng.
Lần này biết không thể can thiệp vào chuyện của hai người, Hạo Nam chỉ biết đứng im xoa xoa má của mình, đau thật đấy, Mộ Hạ Âu xuống tay quả nhiên chưa bao giờ thương tiếc hay phân vân trước hành động của mình.
Tiêu Linh lắc lắc đầu, cô không muốn chơi trò đó nữa, nó quả là khiến cô kinh hãi tột cùng, một phát đâm của hắn cô tưởng tưởng như ngón tay mình sắp bị chặt đứt ra từng đốt một.
“Không muốn chơi trò đó à?” Hắn tỏ vẻ hiền dịu với cô, sau cùng nhìn cô bằng đôi mắt giả ngây thơ.
Không để hắn hỏi gì thêm, Tiêu Linh gật đầu lia lịa, miệng cười trong sự ngột ngạt từ Mộ Hạ Âu toát ra.
“Tha cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi đi.” Hạo Nam hắng giọng một cái, ánh mắt lộ vẻ thương cảm với Tiêu Linh.
Không hiểu sao ánh mắt giao tiếp bình thường đó trong mắt Mộ Hạ Âu lại biến thành ánh mắt đưa tình, hắn nhìn ra Tiêu Linh và Hạo Nam đang thầm trao đổi tình cảm nam nữ trong đó, hắn tưởng tượng Hạo Nam đang có ý tranh giành vật nuôi của hắn về tay mình, và đây là điều hắn sẽ làm cho không bao giờ xảy ra. Tiêu Linh chỉ là của một mình hắn, không có khái niệm chia sẻ hay bị ai khác cướp đi.
“Được, không chơi trò này nữa. Hạo Nam, cậu nói xem…có phải cậu đang quá quan tâm ‘nhị thiếu phu nhân’ nhà chúng tôi rồi hay không?”
“Tôi có sao?”
Hạo Nam cắn răng nhìn Mộ Hạ Âu rút từ túi quần ra con dao bạc, hắn bật con dao ra để lộ những đường nét nhọn hoắt chết người. Hắn lại định làm gì?
“Cầm lấy.” Mộ Hạ Âu đưa tay ra trước mặt Tiêu Linh. “Nhanh!”
Cô giật mình đưa tay lên vội cầm lấy con dao mà không đoán được sắp tới những điều lệnh nào của hắn lại áp đặt lên cô một lần nữa.
“Khắc sâu tên chồng của cô đi.” Hắn rít lưỡi. “Khắc lên tay cô…Mộ Hạ Âu.” Hắn từ từ nhả ra những âm thanh lạnh toát khiến tất cả những người trong căn phòng sững sờ.
“Cậu…” Đang định lên tiếng, Hạo Nam lại bị ánh mắt đó dọa cho nhụt chí.
Mộ Hạ Âu thầm mãn nguyện trong lòng, như vậy là Tiêu Linh chỉ có thể bên cạnh làm vật nuôi của hắn, sẽ không có chuyện cô ta dám bước chân ra khỏi tầm kiểm soát của hắn mà theo Hạo Nam. Và đương nhiên Hạo Nam, cậu ta không thể đưa tình với Tiêu Linh được nữa, cái gì cũng phải rõ ràng!
Cầm con dao trên tay, Tiêu Linh như người mất thần hồn, cô không nghe nhầm, hắn bắt cô phải khắc tên khắc lên tay bằng con dao nhỏ này…
“Tôi cho cô ba giây.” Mộ Hạ Âu luồn bàn tay lạnh tanh ra sau gáy Tiêu Linh, những ngón tay đang dần siết chặt lấy gáy cô. “…” Hồi đếm đầu vang lên.
Tiêu Linh trào ra nước mắt, cô sợ…cô rất sợ…
“…”
Xoẹt!
Trên lòng trong tay của cô xuất hiện một vết rạch, vết rạch đó dần rỉ máu…
“Tốt, rất tốt, mau tiếp tục!” Mộ Hạ Âu hưng phấn cười lớn, hắn vỗ lưng cô thúc giục.
Cứ thế trên nước da trắng ngần của cô đã bị những mũi dao cứa sâu vào da thịt, từng vết cứa chồng chéo lên nhau, cô rít lên bất lực, hắn mỉm cười xấu xa.
“A…hức.” Đau quá, đau không chịu nổi, tại sao cô phải tự tay cầm dao cắt da thịt mình chứ, nếu là ác mộng làm ơn hãy tỉnh lại.
Chữ Âu cuối cùng được hoàn thiện thì trên bàn cô để tay đã ngập tràn một màu đỏ thẫm, máu từ trên bàn nhỏ xuống đất tạo nên một bức tranh nhói lòng.
“Thấy chưa Hạo Nam, cô ta khắc tên tôi đấy, cô ta đúng là trung thành với chủ!” Mộ Hạ Âu cười tít mắt đưa cánh tay đầy máu của cô lên giữa không trung, cánh tay dơ bẩn của cô ta khi khắc tên hắn lên mới đẹp đẽ biết bao, Tiêu Linh, cô ta mãi mãi chỉ được là con cún của hắn, mãi mãi!