Lòng bàn tay dần dần trở nên nóng hơn.
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ: "Nếu vậy thì từ giờ trở đi, em có thể từ từ nhớ đến tôi, bởi vì...em thuộc về tôi, Kỳ Kỳ."
Giọng điệu lạnh lùng, giống như mọi chuyện hắn muốn đều phải đạt bằng được.
---
Cô thuộc về hắn!
Câu nói này, mười năm trước cô đã nghe vô số lần, không nghĩ tới sau mười năm lại một lần nữa được nghe thấy.
"Quân Cẩn Ngôn, tôi không phải thuộc về anh!"
Hạ Kỳ cảm thấy lúc này vẫn là nên nói câu này một cách rõ ràng. Tuy rằng cô và hắn gặp lại nhau, nhưng cô không nghĩ tới sẽ quay trở lại hoàn cảnh giống như trước đây.
Khi cô vừa mới dứt lời, khóe môi hắn vẫn giương lên nụ cười bỗng chốc đông cứng lại, bàn tay đang nắm ngón tay của cô bất chợt siết chặt, hắn dùng lực mạnh đến nỗi các khớp xương của cô phát ra tiếng "răng rắc".
Rất đau! Đau đến thấu xương, ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô có loại cảm giác sợ hãi, giống như giờ phút này, hắn đối diện trước mặt cô chính là nguy hiểm, là bạo nộ, chỉ cần cô châm một ngọn lửa nhỏ thì hắn sẽ làm những việc vượt ngoài tầm kiểm soát.
Hạ Kỳ vặn vẹo cổ tay, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hắn nhưng lại không có một chút tác dụng nào, bàn tay càng gia tăng sức lực hơn, cô cảm thấy các khớp xương của mình dường như đang bị bẻ gãy thành từng miếng vụn vặt.
"Đau...đau...anh...anh buông ra..."
Cô kêu đau, sắc mặt trở nên tái nhợt, từng giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống khuôn mặt cô.
"Buông ra?" Hắn lạnh lùng nói: "Kỳ Kỳ, tôi đã buông tha em năm, không lẽ còn chưa đủ sao? Hay là, em muốn nói với tôi, em căn bản đã quên lời hứa giữa chúng ta?"
Lời hứa!
Hai chữ này tựa như một tia sét đánh thẳng vào người Hạ Kỳ khiến cô giật mình.
"Cái kia...căn bản không thể giữ lời." Cô cố hết sức mở miệng nói.
"Vậy như thế nào mới có thể giữ lời?" Hắn hỏi ngược lại.
Cô nghẹn họng, ngước mắt nhìn Quân Cẩn Ngôn. Dưới ánh đèn xa, làn da hiện lên thật khỏe khoắn, lông mi đen dài khép hờ che đi thần sắc trong mắt hắn, môi mỏng mím lại thành một đường, lộ ra hơi thở cuồng bạo...
Trong nháy mắt, cô đột nhiên nhận ra, lời hứa năm trước kia, hắn thật sự nghiêm túc, hoàn toàn nghiêm túc, buông tha cô năm, bây giờ xuất hiện trước mặt cô sau năm chính là để thực hiện lời hứa.
Cảm giác lạnh lẽo bất lực nhấn chìm cơ thể cô, thậm chí còn lan sang bàn tay phải đang đau đớn của cô. Một lúc lâu sau, Hạ Kỳ mới lên tiếng:
"Thật xin lỗi, anh cứ coi như tôi...thất hứa đi."
"Thất hứa?" Hai chữ này cơ hồ được hắn rít ra từ kẽ răng.
"A!"
Một cảm giác đau đớn truyền đến: "Quân...Cẩn Ngôn!" Mọi sự cố gắng giãy dụa của cô đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng, chỉ khiến cô càng thêm đau đớn mà thôi.
"Đừng nghĩ đến thất hứa! Em không thể thất hứa được!" Hắn ngang tàn nói bên tai cô.
Cô thở mạnh, tay trái dùng toàn lực đẩy hắn ra: "Nếu anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Tay phải của cô còn đang ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn nhìn chằm chằm cô, các khớp xương ở tay vô vẫn vang lên những tiếng "răng rắc"
Cơn đau lại lần nữa ập đến, khi cô còn cho rằng hắn sẽ thực sự bóp nát tay cô thì đột nhiên hắn buông tay ra, chân hung hăng đạp ga, chiếc xe giống như mũi tên rời cung phóng nhanh ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi dần về phía xa, tốc độ quá nhanh khiến Hạ Kỳ cảm thấy choáng váng.
"Dừng xe! Anh dừng xe!" Cô kêu lên.
Quân Cẩn Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước như thể toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào việc lái xe.