"Tôi...sẽ cố gắng hết sức." Cô chần chừ một lúc rồi nói.
"Tôi muốn em đảm bảo." Hắn kiên trì nói.
Cô mím môi, không nói chuyện, bởi vì chuyện đảm bảo cô không nói ra được.
Mà vẻ mặt của hắn càng thêm lạnh lẽo: "Tại sao lại không nói? Cho nên...em sẽ làm tôi lại không tìm thấy em sao?" Tìm không thấy! Tìm không thấy! Tưởng tượng tương lai có một ngày, hắn sẽ không tìm thấy cô, máu trong người hắn dường như đông lại.
Hắn đang tức giận, cô có thể cảm nhận được. Có lẽ bây giờ, chỉ cần nói một câu trái với lương tâm, sẽ dễ dàng trấn an được hắn, nhưng mà...
"Kỳ Kỳ, có phải chỉ cần trói chặt em bên người, sẽ không làm tôi không tìm thấy em nữa phải không?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Trái tim khẽ run rẩy, cô hít sâu một hơi nói: "Nếu anh thật sự làm như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh."
Môi mỏng lập tức mím thành một đường thẳng, hai tròng mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Bộ dạng này của hắn làm trong lòng cô bỗng dưng mềm nhũn: "Tôi không thể đảm bảo...điện thoại của tôi luôn luôn đầy pin." Cô do dự một chút, nói.
Lúc này, vẻ mặt của hắn mới dịu đi một chút, chỉ là vẫn không mở miệng nói chuyện, ánh mắt giống như biển chết, chăm chú nhìn cô một cách nặng nề.
Cô bị hắn nhìn đến nỗi có chút không tự nhiên, dứt khoát quay đầu đi, xem xung quanh phòng bệnh. Trong phòng, mấy cái ghế bị đổ tứ tung ngang dọc trên mặt đất, hiển nhiên là do sự phát sinh xung đột của Quân Cẩn Ngôn với nữ y tá vừa nãy.
Trên mặt đất vẫn còn vương lại đồ ăn bị rơi vãi, vừa rồi nữ y tá vội vàng chạy trốn, nên cũng chưa kịp thu dọn.
"Không ăn bữa tối?" Cô đột nhiên hỏi
Sau một lát, hắn không vui ừ một tiếng.
"Lần sau, đừng bóp cổ người khác như vậy, nếu bóp chết người ta, anh xong đời luôn đó." Hạ Kỳ vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, bắt đầu thu dọn những thứ bừa bộn trong phòng.
Hắn lạnh mặt, giữ tay cô lại: "Sẽ có người dọn nó."
"Dù sao cũng không mất nhiều thời gian dọn dẹp đâu." Cô tìm thấy một cái chổi và gầu hót rác, một bên dọn dẹp, một bên hướng dẫn Quân Cẩn Ngôn đem những chiếc ghế đặt ở vị trí cũ một lần nữa. Cuối cùng, cầm lấy ví tiền, nói với hắn: "Tôi đi ra ngoài mua cho anh bữa tối, anh ở lại trong phòng bệnh chờ tôi."
Hắn giữ tay cô lại, hiển nhiên là không muốn.
Hạ Kỳ không còn cách nào, đành phải rung chuông, bảo y tá mang phần bữa tối vào đây. Vì thế, không đến phút sau, nữ y tá chạy trốn vừa nãy lại nơm nớp lo sợ bưng một phần bữa tối vào căn phòng.
"Vừa rồi thật xin lỗi, Quân Cẩn Ngôn, anh ấy nhất thời xúc động, cho nên mới làm vậy với cô." Hạ Kỳ tiếp nhận phần thức ăn.
"Không...không có gì." Nữ y tá vội vàng nói. Thân phận Quân tam thiếu, ở bệnh viện có ai không biết chứ! Vị chủ nhân này chỉ có thể lấy lòng, không thể đắc tội.
Dù cho các bác sĩ, y tá trong bệnh viện tính toán không ít để leo lên cao, nhưng ai cũng không dám đem chủ ý này đánh trên đầu Quân tam thiếu.
Nghe nói, từng có người phụ nữ muốn câu dẫn hắn ta, kết quả bị hắn ném bay ra xa, còn đá gãy mất hai cái xương.
Mà hai ngày nay, khi nữ y tá nhìn thấy Quân tam thiếu có bộ dạng không muốn rời xa đối với một người phụ nữ thoạt nhìn trông rất tầm thường như trong lời đồn, thì đã đực mặt ra một hồi lâu.
Đặc biệt là khi Quân tam thiếu thân mật ôm lấy Hạ Kỳ, con ngươi trong đôi mắt vốn trống rỗng lại lộ ra một loại khát vọng mãnh liệt, thậm chí nữ y tá còn cảm thấy bản thân nghiễm nhiên bị sét đánh.