Ngay lập tức, trên cánh môi cô dấy lên cảm giác đau nhói, theo bản năng cô muốn lùi lại nhưng môi dưới lại bị hắn ngậm lấy. Cứ lôi kéo như vậy sẽ chỉ làm môi càng đau.
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng đôi tay mới vừa giơ lên đã bị hắn tóm lấy bắt chéo ra phía sau lưng.
“Quân Cẩn Ngôn…” Cô mơ hồ kêu tên của hắn, hai mắt mở to trừng hắn.
Cho dù lúc trước hắn làm nũng thế nào, thông minh thế nào, có dịu dàng ngan ngoãn như một chú cừu đi nữa thì lúc này, hắn chính là một con sói lộ ra chiếc răng nanh của mình.
Hắn từ từ chuyển từ cắn sang liếʍ ʍúŧ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chỗ vừa bị cắn trên môi cô: “Kỳ Kỳ, em không được yêu đại ca tôi”
Cô không hiểu lời hắn nói, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại, hóa ra là vì điều này cho nên hắn mới đột nhiên cắn cô một cách khó hiểu?
“Đời này, đại ca, anh ấy sẽ yêu người khác, không phải là em”. Hắn cực kì khẳng định nói: “Cho nên em muốn thích, muốn yêu người nào, đều nên là tôi”
Hạ Kỳ đau đầu, một lúc lâu sau mới tránh khỏi môi hắn, nói: “Tôi không có thích Quân Cẩn Thần!” Càng không nói đến yêu anh ta!
Hắn nhìn chằm chằm cô như đang quan sát biểu hiện trên gương mặt cô. Qua một hồi, hắn mới khôi phục lại bộ dáng vô hại ban đầu.
Hạ Kỳ thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên môi còn mang theo chút đau: “Về sau không được tùy tiện cắn tôi như vậy nữa.”
“Được, chỉ cần em không nói những lời khiến tôi tức giận, tôi sẽ không cắn.” Hắn đáp lại một cách thẳng thừng.
Hạ Kỳ cạn lời. Trước giờ Quân Cẩn Ngôn vốn vui buồn thất thường, có trời mới biết khi nào hắn ta tức giận.
Chuyện này không còn gì vướng bận nữa, cô nói với hắn: “Anh cúi xuống”
Hắn nghe lời cúi đầu xuống, khuôn mặt đối diện mặt cô.
Rất nhiều lúc, cô muốn hắn làm cái gì, hắn đều sẽ không hỏi tại sao, giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Hạ Kỳ vén tóc mái Quân Cẩn Ngôn lên, nhìn vết thương, đã không còn sưng lên như lúc vừa mới khâu.
Nghĩ lại cảnh hắn để người ta đánh như vậy, cô mím môi, mở miệng nói: “Về sau, nếu người khác đánh anh, đừng để mặc người ta đánh mà phải nhớ đánh trả lại.”
Hắn dường như có chút kinh ngạc: “Em không phải không thích tôi đánh nhau sao?”
“Tôi chỉ là không thích anh tùy tiện ra tay, đánh người khác đến gần chết mới dừng. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi hy vọng anh bị đánh!” Hạ Kỳ nói, mỗi khi cô nhìn thấy bộ dáng hắn đánh nhau, cô không thể khống chế được sự sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy hắn bị đánh đến máu tươi đầy mặt, cô lại càng sợ hơn, sợ hắn sẽ xảy ra chuyện.
Hắn đột nhiên cười, môi mỏng hơi hơi cong lên, mềm lại như làn nước, nụ cười trong sáng đầy mãn nguyện: “Kỳ Kỳ đang lo lắng cho tôi sao?”
Hạ Kỳ ngẩn người, đúng vậy, cô lo lắng cho hắn. Dù cô liều mạng trốn tránh hắn nhưng vẫn sẽ lo lắng cho hắn.
Thấy cô không có phủ nhận, nụ cười của hắn càng sâu: “Kỳ Kỳ, tôi rất vui, vì em đã lo lắng cho tôi.” Loại vui sướng này không có cách nào để hình dung, tràn ngập trong lòng, giống như nó sẽ tràn ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.
Cô nhìn hắn cười, khẽ hoảng hốt, một lúc lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Trước nay cô đều biết, hắn rất đẹp trai, mặc kệ là lúc hắn hung dữ hay u ám, hay lúc khóc thút thít vì tức giận thì hắn vẫn rất đẹp trai.
Nhưng lần đầu tiên cô phát hiện, khi hắn nở nụ cười mãn nguyện, trong nháy mắt làm ánh mắt cô không nỡ rời đi, ngược lại vẫn muốn ngắm nhìn tiếp...
Khi Hạ Kỳ quay trở lại trường, Lục Tiểu Nhứ đang ở trong phòng xem một bộ phim Hàn Quốc trên máy tính, vừa thấy Hạ Kỳ bước vào phòng liền hỏi: “Bạn của cậu như thế nào rồi?”