Nhân viên thu ngân không dám lên tiếng nữa, vội vàng tìm tiền lẻ trả cho Hạ Kỳ.
Quân Cẩn Ngôn kéo Hạ Kỳ đi ra khỏi tiệm thuốc, người hắn cao, chân thì dài, đi được mấy bước, cô lảo đảo chạy theo mới đuổi kịp được bước chân của hắn.
"Đừng đi nhanh như vậy, đi chậm thôi!" Cô nhịn không được kêu lên.
Hắn không dừng bước lại mà cứ tiếp tục đi.
Mãi cho đến khi chân cô bị vấp phải một hòn đá trên mặt đất, lúc này hắn mới dừng bước, một tay đỡ lấy người cô khỏi bị ngã xuống.
Cô đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, dù cô có chậm chạp đến mấy cũng có thể nhìn ra hiện tại hắn đang rất tức giận.
"Bạn trai của em là ai?" Hắn đột ngột hỏi
"Cái gì?" Cô ngẩn người, lại nhìn thấy hắn tiến thêm một bước, tới gần trước mặt cô, cúi xuống nhìn chằm chằm cô: "Bạn trai em là ai?" Hắn lặp lại câu hỏi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Đôi mắt hắn thâm sâu mà yêu mị, con ngươi đen láy giống như giếng cổ sâu không thấy đáy khiến người khác khi tập trung nhìn vào sẽ dễ dàng bị lạc trong đó.
"Không có, tôi không có bạn trai nào cả." Cô trả lời.
Hắn nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng mân mê đôi môi cô: "Không có gạt tôi?"
Cô chỉ cảm thấy môi mình thật nóng, tư thế này thật sự rất ái muội, vì thế nên những người đi trên đường không ít người quay đầu lại liếc nhìn.
"Không có." Cô lùi lại một bước, tránh đi ngón tay của hắn.
Ngón tay hắn dừng ở giữa không trung, nhìn chằm chằm cô một lát mới chậm rãi thu hồi, đặt lên chính môi của mình: "Không được gạt tôi, nếu ngoài tôi ra em có bạn trai khác, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn."
Động tác của hắn mang theo một sự mê hoặc, nhưng lời hắn nói lại làm cô run rẩy, sợ hãi.
Trong không khí tràn ngập một cỗ trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, cô nhìn hắn, chỉ cảm thấy trái tim mình đang bay nhảy loạn xạ hết cả lên. Nếu như khi còn ở thời niên thiếu, cô còn có thể coi những lời này là biểu hiện của sự ngông cuồng của tuổi trẻ, nhưng mà bây giờ...hắn là đang nghiêm túc sao?
Vậy nếu hắn biết...
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, cũng làm Hạ Kỳ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.
Lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị, là Lục Tiểu Nhứ gọi tới.
Ấn nút nghe, Hạ Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, giọng Lục Tiểu Nhứ đã vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Kỳ Kỳ, cậu đang ở đâu vậy? Tại sao lại không có ở trong phòng? Mình đã giúp cậu mua suất cơm trưa mang về phòng cho cậu rồi này."
Hạ Kỳ lúc này mới nhớ tới quả thật Lục Tiểu Nhứ có nói tới chuyện này, vì thế nhanh chóng nói: "Tiểu Nhứ, xin lỗi, hiện tại mình có một số việc, không có cách nào trở về phòng để ăn trưa được."
"Chuyện gì vậy? Quan trọng lắm sao?" Lục Tiểu Nhứ quan tâm hỏi.
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì đâu." Hạ Kỳ nói, kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Tiểu Nhứ, cô ngẩng đầu nhìn Quân Cẩn Ngôn lần nữa, nói: "Về sau đừng nói như thế nữa, gϊếŧ chết người khác, anh cho rằng bản thân mình không cần phải ngồi tù sao?"
Hắn không nói, nhưng vẻ mặt có thể nhìn ra được, vẫn đang tức giận.
Cô thở dài, chủ động hỏi hắn một cách thân thiện: "Anh đói chưa?"
Đã hơn giờ trưa.
Hắn vẫn không nói chuyện.
Vì thế, cô chỉ có thể tự mình mình nói: " Nhân tiện, mua nhanh một ít sủi cảo đông lạnh sau đó quay trở về, bôi thuốc cho anh xong thì chúng ta ăn sủi cảo." Vừa rồi khi cô ở nhà hắn, cô có xem qua phòng bếp, bên trong có thể nói là rỗng tuếch, chỉ có tủ lạnh chứa không ít nước khoáng.
Hắn mím môi, nhưng vẫn đuổi theo bước chân của cô, chỉ cúi thấp đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.