Khóe môi hắn khẽ nở nụ cười vô cùng yêu diễm, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô lại tịch mịch, u ám giống như một vùng biển chết.
Hắn chậm rãi giơ bàn phải lên móc ngón út của bàn tay trái cô:
“Ngoéo tay ước định, trăm năm không đổi. Kỳ Kỳ, đây là điều em dạy tôi”
Cô ngơ ngác nhìn ngón tay đang dây dưa lẫn nhau, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Đúng.... Đây là động tác hứa hẹn mà cô đã dạy cho hắn.
Mà bây giờ, cô và hắn đã trao nhau lời hứa hẹn, tuyệt đổi không thể thay đổi lời hứa.
năm sau.
Hạ Kỳ đi làm vào buổi tối, nghe Lưu Mai Mai, cũng là nhân viên phục vụ nói rằng tối nay sẽ có nhân vật lớn nổi danh đến quán, ông Vương, là chủ của nơi này đích thân tự mình đón tiếp.
Trong quán bar này, ông Vương rất ít khi chủ động đón tiếp khách, nói cách khác, có thể làm khiến vị này trực tiếp nghênh đón thông thường đều là những người có gia thế, bối cảnh không hề tầm thường.
“Tất cả những người trong đó đều bày ra bộ dạng cung kính, tôn trọng với một người đàn ông trẻ tuổi. Người đó trông rất đẹp trai, nhưng ánh mắt của anh ta...” Lưu Mai Mai đang nói đột nhiên dừng lại.
“Ánh mắt của anh ta làm sao?” Hạ Kỳ hỏi.
“Rất khó diễn tả. Ánh mắt anh ta nhìn người khác giống như đang nhìn một người chết ấy. Ánh mắt đó hoàn toàn không chút gợn sóng, phải nói thế nào nhỉ?... Đúng rồi, là trống rỗng!”
Lưu Mai Mai cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm ra một từ để hình dung.
Trống rỗng?
Trong đầu Hạ Kỳ đột nhiên hiện lên một đôi mắt lộng lẫy xinh đẹp, sáng như sao trên trời nhưng con ngươi trống rỗng, là đôi mắt gần như cô đã in sâu vào trong trí nhớ.
“Kỳ Kỳ, tôi sẽ để em đi chỉ trong năm. Sau năm, em phải hoàn toàn thuộc về tôi.”
Trong trí nhớ, giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, giống như lời nguyền, khiến cô phải tỉnh dậy từ trong mộng vào những buổi đêm khuya.
Câu nói kia là một câu hứa hẹn? Hay chỉ là một câu nói đùa?
Sau khi thu dọn bàn sạch sẽ, Hạ Kỳ bưng khay xuống, liền nghe thấy mấy người phục vụ đang thảo luận một số tình huống xảy ra ở quán bar, có nhân viên phục vụ vì muốn cho khách chú ý đến mà “không cẩn thận” đem rượu tạt vào quần áo của khách.
Hạ Kỳ đem khay đặt xuống, đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy ông chủ Vương khuôn mặt xanh mét, nhìn Hạ Kỳ, lạnh lùng nói:
“Tới hầm rượu lấy ba chai Lafite rồi bưng vào phòng cho tôi”
Lafite rất hiếm, ngay cả ở trong quán cũng không còn nhiều.
Hạ Kỳ để ba chai Lafite lên khay rồi bưng lên, mới đi đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ, giọng điệu trào phúng của người đàn ông:
“Ông chủ Vương, ông nói xem, chuyện này nên kết thúc thế nào đây? Nhân viên phục vụ ở đây không hầu hạ cho tốt, cứ cố tình dây dưa vào người không dễ trêu chọc là thế nào...”
Khi Hạ Kỳ bước chân vào liền thấy ông chủ Vương ăn nói khép nép, bộ dạng cố gắng lấy lòng, Lưu Mai Mai ở một bên quỳ gối, cả người run rẩy, khuôn mặt trang điểm khóc không ngừng, trên mặt hằn rõ dấu vết của năm ngón tay.
Những vị khách ở đó, không đứng thì ngồi, vẻ mặt đa dạng, khinh thường có, nghiền ngẫm có, hoặc có một số người chỉ đơn giản đứng đấy xem náo nhiệt.
Chỉ có một người, thong thả, ung dung nghịch điện thoại, giống như cảnh tượng trước mặt không có liên quan gì đến mình.
Từ góc nhìn của Hạ Kỳ, có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ của người đó, sống mũi cao thẳng, mái tóc đen, bởi vì đang cúi đầu mà mái tóc xõa xuống vầng trán mịn màng, cũng che đi đôi mắt của người đó. Nhưng cho dù là vậy cũng có thể cảm nhận được đây là một người đàn ông cực kì đẹp trai.