"Vậy em cảm thấy bây giờ tôi bình thường không?" Cánh tay hắn đặt trên mặt bàn nắm lấy tay cô.
Cô sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hắn lại nói tiếp: "Em biết không, mỗi ngày tôi đều nghĩ về em, nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế nào, nghĩ em sẽ lộ ra vẻ mặt gì khi gặp tôi và em sẽ nói những lời gì với tôi." Mười năm dài đằng đẵng, đối với hắn mà nói, khoảng thời gian xa cô tựa như không thể nào hồi vãn.
Và điều duy nhất khiến hắn kiên trì chính là cô thật sự sẽ thuộc về hắn.
Chỉ cần mười năm qua đi, cô sẽ hoàn toàn là của hắn, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, sau đó cứ vậy mà dựa lại gần cô.
Tay cô bị hắn nắm trong lòng bàn tay, nóng rực, mạnh mẽ.
Cô biết rõ mình nên rút tay về nhưng cô nhìn ánh mắt của hắn giống như không muốn xa rời, như muốn cảnh cáo lại giống như cầu xin khiến cô muốn động nhưng lại chẳng thể.
"Kỳ Kỳ, người khiến tôi bình thường là em, cho nên nếu có một ngày, tôi không bình thường thì đó chắc chắn là do em."
Giọng điệu của hắn bình tĩnh giống như đang giãi bày một sự thật hết sức đơn giản.
---
Trong phòng VIP, một người đàn ông tuấn tú, lịch thiệp ngồi ở trên sô pha, cả người mặc một bộ âu phục màu xám, thân hình cao gầy nhưng rắn chắc, tóc đen, lông mày kiếm, đôi mắt hẹp dài trông có vẻ sắc bén nhưng lại mang chút lười biếng, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng.
Người đàn ông như vậy, toàn thân toát ra khí chất lịch sự, tao nhã, giống như rượu nho thượng hạng, lại như một bức tranh quý báu khiến người ta nhịn không được mà dừng chân lại để ngắm nhưng lại không dám hy vọng xa vời rằng sẽ thực sự có được.
Người đàn ông khẽ khép hờ mắt, ngón tay phải vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như chẳng suy nghĩ điều gì.
Mà ngồi bên cạnh người đàn ông chính là một người phụ nữ khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, tinh xảo đang chọn lựa những đồ trang sức quý báu ở trước mặt.
Giám đốc cửa hàng trang sức ở một bên giới thiệu cẩn thận các loại trang sức với người phụ nữ:
"Mai tiểu thư, đây đều là những trang sức vô vùng đắt giá ở cửa hàng chúng tôi, không biết tiểu thư có vừa lòng không?"
Vị kim chủ đứng đằng sau chống lưng cho nữ minh tinh Mai Hân Di chính là chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, Diệp Nam Khanh tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố B. Đương nhiên, ông phải chiêu đãi bọn họ bằng cả tấm lòng.
Những đồ trang sức hàng chục vạn đối với Diệp gia mà nói chẳng qua chỉ là mấy con số lẻ mà thôi.
Mai Hân Di liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Nam Khanh, cầm lấy một chiếc nhẫn dành cho nữ ở trên khay đeo vào tay mình:
"Nam Khanh, đẹp không?"
Diệp Nam Khanh không chút để ý, cười nhạt: "Không tồi."
"Vậy chi bằng anh cũng đeo thử loại của đàn ông đi xem thế nào."
Mai Hân Di cười nói, cầm lấy trang sức của nam đưa tới trước mặt Diệp Nam Khanh.
"Không cần phải chọn cho anh, em chọn là được rồi." Diệp Nam Khanh nói.
Khóe miệng đang cong lên của Mai Hân Di hiện lên một tia cứng đờ không dễ phát hiện, ngay sau đó làm như không có chuyện gì tiếp tục chọn lựa một cái vòng cổ kim cương.
Diệp Nam Khanh sảng khoái mà thanh toán hóa đơn, cho đến khi ngồi lên xe, lúc này Mai Hân Di mới thu lại nụ cười, hơi cắn đôi môi đỏ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay trái của Diệp Nam Khanh.
"Không thích chiếc nhẫn vừa rồi em chọn sao?"
"Những thứ đó anh không có hứng thú." Diệp Nam Khanh nhàn nhạt trả lời.
Mai Hân Di gần như muốn buột miệng thốt ra câu chất vấn rằng tại sao anh cứ luôn đeo chiếc nhẫn rẻ tiền đó. Nhưng dù sao cô ta cũng là một người phụ nữ thông minh, biết có một số việc không nên dò hỏi tới cùng. Huống chi, cho dù ở bên nhau ba năm, nhưng cô vẫn như cũ không có biện pháp nào khống chế trái tim Diệp Nam Khanh.
"Nghe nói tập đoàn Tứ Hải lần này sẽ tham gia vào đợt thông báo tuyển dụng của trường đại học K?" Mai Hân Di rất nhanh thay đổi đề tài nói.