"Anh gọi đồ chưa?" Hạ Kỳ đến gần hỏi.
Quân Cẩn Ngôn đứng lên, vươn hai tay ôm lấy người Hạ Kỳ một cách tự nhiên. Hạ Kỳ hỏi một đằng, hắn lại trả lời một nẻo:
"Tôi nhớ em."
Ngày hôm qua, khi cô trực tiếp đứng ở trước mặt hắn một lần nữa, cùng hắn nói chuyện, bị hắn ôm trong lòng, những áp lực được đè nén sau mười năm ngay lập tức giống như vũng nước sâu nhấn chìm cả cơ thể cô.
"Rất muốn gặp em, muốn hôn lên môi em, càng muốn nghe em không ngừng gọi tên tôi."
Rõ ràng là những lời nói đầy xúc động nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt, lạnh lùng giống như trong đầu hắn nghĩ như thế nào, hắn cứ như vậy mà nói ra.
Cơ thể Hạ Kỳ khẽ run, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng cánh tay Quân Cẩn Ngôn vừa tách ra lại ngay lập tức ôm Hạ Kỳ càng chặt hơn.
Mặt hắn vùi vào hõm vai cô, tham lam hít lấy mùi hương từ người cô, bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào làn da ấm áp của cô.
Cảm giác ấm ấp này giống như năm đó, trong tất cả mọi người, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cô mới khiến hắn cảm thấy thật ấm áp, thoải mái.
Hạ Kỳ giật mình, đột nhiên bắt lấy tay phải của Quân Cẩn Ngôn.
"Nếu anh còn làm như vậy, tôi sẽ tức giận đó." Cô nghiêm mặt nói.
Đầu của hắn chậm rãi ngẩng lên, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô.
"Không thích tôi chạm vào em sao?"
"Kiểu đụng chạm này, tôi không thích." Cô nghiêm túc nói.
Vẻ mặt của hắn càng ngày càng lạnh: "Tại sao? Chẳng lẽ em còn muốn thất hứa?"
Cơ thể Quân Cẩn Ngôn cứng đờ, đôi tay đang ôm lấy cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Hạ Kỳ thở dài một hơi, có vài lời chung quy vẫn là nên nói cho rõ ràng, đặc biệt là với Quân Cẩn Ngôn.
"Anh trước tiên ngồi xuống, nghe tôi nói." Cô ấn người hắn ngồi xuống ghế.
Cũng may, hắn nghe theo lời cô, yên lặng ngồi xuống, cằm hơi hếch lên nhìn cô. Ánh mắt hắn nhìn cô vẫn luôn mang theo một sự tập trung, chuyên chú.
Hạ Kỳ nghiêm mặt nói:
"Anh có bao giờ nghĩ tới, việc tôi phải ở bên anh có lẽ chỉ là một thói quen hình thành từ nhỏ mà thôi. Bởi vì từ năm tuổi cho đến cấp ba, chúng ta đều ở bên cạnh nhau, nhưng cái này cũng không đại biểu cho cái gì hết. Mười năm nay, bên cạnh anh không có tôi, không phải vẫn rất tốt hay sao?"
Vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, ánh mắt hắn nhìn cô thậm chí không có một chút gợn sóng.
Cô dừng một chút rồi tiếp tục nói:
"Đối với anh mà nói, tôi chẳng qua chỉ là người bạn hồi nhỏ chơi cùng anh mà thôi. Hơn nữa, hiện tại, anh cũng không giống như trước đây..." Kháng cự, ép bức người khác.
Khi đó, cô cũng không biết, đó là một loại bệnh, mà loại bệnh này người ta gọi là...bệnh tự kỷ.
Cho dù tự kỷ ở cấp độ nhẹ nhưng cũng đủ khiến hắn thoạt nhìn như đang sống trong thế giới của riêng mình. Mà cô, khi đó lại là người duy nhất có thể bước gần đến thế giới của hắn, hắn sẽ chủ động nguyện ý trò chuyện, chơi đùa cùng với cô.
Dần dần lớn lên, bệnh tình của hắn càng ngày càng tốt, ngoại trừ lãnh đạm hơn một chút, còn lại cũng giống như những người bình thường khác.
"Như vậy thì chỉ cần tôi giống như trước đây, em sẽ ở bên cạnh tôi?" Hắn đột nhiên nói.
Cô nghẹn họng: "Đừng nói giỡn"
Cái gì mà giống như trước đây? Tự kỷ giống như trước?
Nhưng khuôn mặt hắn lại cực kì nghiêm túc: "Tôi không nói giỡn. Tôi muốn ôm em, chỉ có tôi mới có thể làm điều này với em, những người khác đều không thể. Nếu bệnh tình của tôi giống như hồi nhỏ, em mới nguyện ý ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể..."
"Mặc kệ bệnh của anh có giống như hồi còn nhỏ hay không, anh cũng không thể làm như thế với tôi!"
Hạ Kỳ vội vàng ngắt lời của Quân Cẩn Ngôn:
"Đó là những việc mà chỉ có những người thích nhau mới có thể làm."