Lăng Túc nhìn Vương Mông, hắn đang chờ đợi câu nói này. Nếu như trung đội số 10 ở gần đây, vậy hắn không cách nào hợp nhất với thành viên khác.
- Vâng! Đội trưởng!
Vương Mông quay về phía Lăng Túc làm một quân lễ. Vào lúc này bất kể vì cái gì, hắn đều nhất định phải phục tùng Lăng Túc vô điều kiện. Bình thường có thể đùa giỡn, nhưng hiện tại là thời điểm quan trọng, trung đội số 7 nguyện ý hợp nhất bọn họ, bọn họ sao có thể không vui được.
Nhưng Vương Mông vừa làm xong quân lễ hắn lại cảm thấy bối rối! Hắn nghĩ vừa nãy Lăng Túc muốn hợp nhất với năm người bọn họ? Tại sao lại muốn hợp nhất với năm người bọn họ. Lẽ nào tên điên này còn muốn tiếp tục xâm nhập sâu vào nữa hay sao?
- Lăng... Đội trưởng...
Vương Mông muốn gọi là Lăng Túc, nhưng bây giờ đã hợp nhất, xưng hô như vậy không thích hợp. Hắn vội vàng sửa lời nói:
- Đội trưởng... không phải ngươi muốn tiếp tục thâm nhập sâu vào nữa chứ?
- Dĩ nhiên, bây giờ chúng ta cách kho dự trữ lương thảo phía đông nam của kẻ địch chưa tới ba trăm dặm. Chúng ta chỉ cần thâm nhập thêm ba trăm dặm nữa là có thể thành công đánh lén đường tiếp tế của bọn họ. Đương nhiên phải tiếp tục thâm nhập sâu nữa!
- Ngươi điên rồi sao? Chúng ta chỉ có ba mươi bảy người. Ba mươi bảy người đi trộm tiếp tế của quân địch phía Đông Nam?
Vương Mông không khống chế được mình nữa. Phải biết rằng mặc dù đường tiếp tế của đối phương ở hậu phương, tuy không có lực lượng phòng thủ cường đại như tiền tuyến, nhưng chí ít một đường tiếp tế phải có hơn một nghìn quân áp giải. Dựa vào ba mươi bảy người bọn họ đánh lén đường tiếp tế? Đây hẳn là nằm mộng giữa ban ngày!- Ta có từng nói là phải đánh chính diện sao? Phải biết rằng, toàn bộ đường tiếp tế không phải chỉ tập trung một chỗ. Nếu như chúng ta có thể nhanh chóng tìm cách đột nhập vào một điểm, là có thể đánh tan từng nhóm quân địch đến kho dự trữ của bọn họ!
Lăng Túc không phải là một kẻ ngốc. Ba mươi bảy người đánh lén ngàn người, vậy khác nào đi chịu chết? Âu Dương có năng lực trợ cấp rất mạnh, nhưng hắn không phải là thần.
Nhưng nghĩ từ một phương diện khác, nhân số của bọn họ ít cũng có nghĩa là bọn họ khó bị phát hiện hơn. Nếu như bọn họ làm tốt, có khả năng không cần chiến đấu quá nhiều vẫn có thể đột nhập vào phía sau lưng địch tiến hành phá hoại. Hơn nữa với năng lực tiến công của bọn họ, cho dù gặp phải vài ba đội quân trấn giữ nho nhỏ vẫn có khả năng nhanh chóng giải quyết được.
- Nhưng...
Vương Mông còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn im lặng. Đã từng bị người bắt làm tù binh một lần, hắn còn quan tâm tái chiến chết một lần nữa sao? Bản thân Lăng Túc là người thừa kế Lăng gia, hắn còn dám làm. Mình chỉ có một mình sao không dám làm?
- Đừng nhưng nhị gì nữa! Nhanh chóng dọn dẹp chiến trường. Chúng ta tiếp tục thâm nhập sâu về phía đông nam!
Lăng Túc nói xong, hắn nhảy lên chiến mã của mình, quay về phía các đội viên vẫn đang dọn dẹp chiến trường kêu lên:
- Chỉ mang vật dụng cần thiết. Những thứ vô dụng đốt hết. Chúng ta không thể dừng lại. Còn phải tiếp tục thâm nhập sâu vào phía trong!
- Vâng!
Một đám đội viên trung đội số 7 vốn đang suy nghĩ nên mang theo cái gì. Vừa nghe hắn nói vậy, bọn họ vội vàng thu thập vật phẩm cần thiết. Sau đó bọn họ nhóm lửa đốt toàn bộ chiến trường. Tiếp đó, ba mươi bảy người của trung đội số 7 giục ngựa tiếp tục tiến về hướng đông nam. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Khi quân cứu viện đi tới chiến trường, nơi này đã sớm bị đốt sạch sẽ. Bọn họ biết đoàn bộ binh tinh nhuệ ba trăm người, kể cả người chỉ huy đã bị diệt hoàn toàn. Bọn họ thậm chí không phán đoán được kẻ địch là ai, bọn chúng đã làm thế nào...
Ba ngày sau, phía sau một ngọn núi nhỏ, ba mươi bảy kỵ sĩ đang nghỉ ngơi. Trong thời gian ba ngày này, bọn họ dựa vào ưu thế số lượng ít, tốc độ nhanh đã thành công tránh né ba tuyến phòng ngự của quân trấn giữ, trải qua hai lần tốc chiến. Trong hai lần tốc chiến này, bọn họ gặp được kẻ địch với số lượng tương đối lớn. Nhưng trước sự dũng mãnh của đội số 7, chưa đầy nửa cái giờ, hai nhóm người này đã bị tiêu diệt sạch. Thậm chí bọn họ còn không có cả cơ hội phát ra tín hiệu cầu cứu.
Trong thời gian ba ngày này, Vương Mông và năm kỹ sị vốn thuộc về trung đội số 10 rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao tiểu đoàn ba mươi bảy người lại hung mãnh như vậy!
Trước tiên không nói Lăng Túc giống như dã thú mỗi lần chiến đầu đều làm gương dẫn dắt binh sĩ tấn công. Chỉ nói riêng mỗi khi bọn họ gặp phải nguy hiểm đều xuất hiện mũi tên xuất quỷ nhập thần mũi cứu mạng. Chuyện này khiến bọn họ hiểu rõ, chỉ sợ lực chiến đấu thực tế của ba mươi bảy người trung đội số 7 còn đáng sợ hơn một đội ngũ với đầy đủ nhân số.
Vương Mông nhớ tới hai lần bọn họ gặp phải quân địch đều do Âu Dương phát hiện quân địch trước, sau đó bọn họ phát động tấn công. Mặc kệ bọn họ tấn công từ góc độ nào, mũi tên của Âu Dương luôn có thể mở cho bọn họ một con đường tấn công thích hợp nhất, để bọn họ có thể phát huy ra đầy đủ năng lực tấn công cùng với tính cơ động cường đại của kỵ sĩ. Dựa vào những điều này, trong thời gian ba ngày bọn họ vẫn tiến lên không tổn thất một chiến mã nào.
Vương Mông đã không còn tâm trạng một lòng muốn chết như lúc ban đầu nữa. Hắn bắt đầu tự hỏi, đến lúc nào bọn họ mới có thể thiêu hủy đường tiếp tế của đối phương được.
- Chúng ta cách kho quân nhu tạm thời của quân địch chưa đầy năm mươi dặm nữa. Vừa nãy Âu Dương đã nhìn thấy có không ít đội tuần tra xung quanh. Mọi người bàn bạc một chút xem chúng ta nên đi vào như thế nào!
Lúc này trước mặt Lăng Túc là một tấm bản đồ đơn giản. Hắn nhìn bản đồ sau đó mở miệng hỏi ý kiến của những kỵ sĩ xung quanh.
Âu Dương tựa vào một cái cây khô không nói tiếng nào. Lý Vĩ đứng ở bên cạnh Âu Dương. Hắn tấn công rất tốt. Nhưng những chuyện liên quan tới suy nghĩ bất kỳ biện pháp gì, hắn cảm thấy không thuộc phạm vi hắn phải lo lắng.
Vương Mông nằm nhoài bên cạnh tấm bản đồ nhìn những nơi được đánh dấu thế lực quân địch trên bản đồ. Có thể nói là phương thức phòng thủ của quân địch khá hoàn mỹ. Mặc kệ bọn họ lựa chọn tập kích từ bất kỳ hướng nào, nhất định sẽ gặp phải sự chống cự.
- Đội trưởng, vị trí chúng ta bây giờ không tồi. Ngươi xem nơi này!
Đội phó Hác Trì chỉ vào một con đường nói:
- Từ chỗ chúng ta đi xuyên qua nơi này, trong đó chỉ có một đội quân canh giữ. Nếu như chúng ta có thể nhanh chóng đánh tan bọn họ, là có thể xuyên thẳng tới kho quân nhu.
- Vậy đường lui thì sao? Nếu như quân địch đột nhiên tiến vào, như vậy đường rút lui của chúng ta đã bị bịt kín!
Dù sao Vương Mông cũng đã từng làm đội phó. Vào lúc này hắn đưa ra nghi vấn của mình.
- Đội phó Hác Trì nói không sai. Đây là một con đường tấn công không tồi. Nhưng ngươi xem, nếu như chúng ta tiến vào từ nơi này, cho dù có thể nhanh chóng đánh tan quân địch, đợi tới khi đốt xong kho quân nhu nhất định sẽ bị từ quân địch từ phía sau vây quét. Đến lúc đó chúng ta sẽ không còn đường rút lui!