- Âu Dương không nói đùa đâu. Hắn đã ẩn nấp trong rừng cây. Hắn nói một lát nữa đánh nhau hắn sẽ trợ giúp chúng ta từ xa!
Lý Vĩ nói lại câu nói cuối cùng của Âu Dương trước khi rời khỏi. Thế nhưng sau khi hắn nói xong câu đó, lại phát hiện những người khác đều cười khổ.
- Âu Dương ơi Âu Dương. Tuy cung tiễn của ngươi xuất thần nhập hóa, nhưng ngươi không hiểu rõ kỵ binh! Hiện tại chúng ta cách kẻ địch 2, 3 dặm. Mặc dù kẻ địch có khả năng phát hiện ra chúng ta, nhưng khi chúng ta xung phong, kẻ địch nhất định sẽ xung phong đối kháng với chúng ta. Chúng ta cùng kẻ địch giao phong cách nơi này ít nhất gần nghìn mét. Ngươi làm sao trợ giúp chúng ta từ xa được!
Lăng Túc giống như tự nói với mình lại giống như đang tố khổ. Nhưng lúc này hắn không có lựa chọn khác. Nếu kẻ địch đã ở phía trước, bất kể thế nào, với phong cách của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn cũng sẽ không lui về phía sau, chỉ có thể xung phong.
- Mọi người lên chiến mã!
Lăng Túc lên con chiến mã màu đen thuần chủng của mình, sau đó hắn rút trường đao từ bên hông ra quay về phía một đám thành viên đã vận sức chờ đợi từ lâu, phát ra mệnh lệnh:
- Kẻ địch ở ngay phía trước chúng ta. Nói cho ta biết, khẩu hiệu của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn là gì?
- Thắng lợi! Hoặc là chết!
Tuy rằng chỉ có hơn ba mươi người, nhưng khi khẩu hiệu này kêu lên vẫn có rất khí thế. Đó là khí thế quyết chí tiến lên. Đây là sát khí được mài giũa trong chiến tranh và vô số lần giằng co giữa cái sống và cái chết!- Rút chiến đao của các ngươi ra, dùng máu tươi của kẻ địch để gột rửa chiến đao của các ngươi đi!
Lăng Túc kéo dây cương, sau đó xông lên trước, xung phong về phía Lý Vĩ đã chỉ. Đọc Truyện Online Tại
Ba mươi mốt kỵ sĩ tạo thành một trận công kích nhỏ hình nón. Tuy rằng nhân số rất ít, nhưng dưới ý chí quyết tiến, trong lúc nhất thời vẫn khiến người ta thấy tư thế hùng tráng của thiên quân vạn mã đang xông lên công kích.
Sau khi ba mươi mốt kỵ sĩ lao lên chừng trăm mét, quả nhiên nhìn thấy phía đối diện xuất hiện một trăm kỵ binh. Ba kỵ binh tạo thành một chiến trận. Đây là một loại chiến trận phòng ngự hình ống. Chiến trận phòng ngự này không phải đứng bất động tại chỗ. Không ngờ bọn họ cũng bắt đầu xung phong về phía đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Hơn một trăm đánh ba mươi. Chỉ huy của đối phương là người rất có đầu óc. Chỉ cần có thể áp chế được đợt công kích đầu tiên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, như vậy một khi kỵ binh mất đi năng lực xung phong tiến vào chiến trận của bọn họ không phải chỉ còn một con đường chết sao?
Tốc độ hai phía đều rất nhanh. Mặc dù đối phương có tới trăm kỵ binh, nhưng đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đại thế đã thành. Lúc này bọn họ căn bản không lựa chọn lùi về phía sau, bọn họ cũng không có cách nào lùi về phía sau!
- Xông lên!
Lăng Túc vẫn xung phong đi trước. Mặc dù đối mặt với một trăm kỵ sĩ, nhưng trên mặt hắn lại không nhìn thấy bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào. Đối với hắn mà nói, một khi tiến vào trạng thái này, chỉ có thắng lợi hoặc là chết. Hắn tuyệt đối sẽ không rút lui.
Nhân mã hai bên càng lúc càng gần. Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét! Ngay thời điểm hai bên còn chưa tới năm mươi mét sẽ gặp nhau, một tiếng xé gió vang lên sát bên cạnh thân thể của Lăng Túc bay về phía trước.
Khi mũi tên bay qua người Lăng Túc, Lăng Túc thiếu chút nữa đã kích động rơi từ trên ngựa xuống! Hắn còn không kịp nhận ra chuyện gì đã phát sinh, chiến trận phía đối diện đột nhiên xuất hiện một chỗ hổng!
Một mũi tên trực tiếp bắn trúng tên kỵ sĩ cưỡi chiến mã đi đầu. Chiến mã này lập tức ngã xuống đất không dậy nổi! Phải biết rằng, nếu là bình thường, nhiều nhất chỉ khiến kỵ sĩ ngã xuống mà thôi. Nhưng hiện giờ lại khác. Tất cả đang trong trạng thái xung phong. Có thể tưởng tượng khi một tên kỵ sĩ cưỡi chiến mã chợt rơi xuống, những con ngựa phía sau căn bản không kịp né tránh cũng sẽ ngã theo. Trong lúc nhất thời chiến trận vốn chặt chẽ liền xuất hiện sự hỗn loạn.
Kỵ sĩ của đối phương cũng tương đối tinh nhuệ. Trong tình huống như vậy, kỵ sĩ phía sau vẫn kéo ngựa cách xa khu vực hỗn loạn, để giảm tổn thất tới mức thấp nhất. Tuy nhiên cho dù như vậy, sự hỗn loạn này chí ít đã khiến đối phương tổn thất mười người! Tất cả mười người này đều bị chiến mã hoảng sợ hất ngã.
Nhưng sự hỗn loạn này nhanh chóng được khôi phục. Dù sao bọn họ đều là tinh anh. Tuy lần này đột nhiên bị tập kích khiến bọn họ hoảng sợ, nhưng còn chưa đủ quấy rối sự xung phong của đối phương.
Lần này không đủ để quấy rối sự xung phong của bọn họ. Về điểm này Âu Dương cũng hiểu rất rõ. Cho nên Âu Dương căn bản không bắn ra một mũi tên, mà là mấy mũi tên!
Vèo... Vèo... Vèo...
Lại thêm ba mũi tên bay sát qua thân thể của Lăng Túc bắn vào chiến trận của đối phương. Đối phương vừa khôi phục chiến trận tại gặp ba mũi tên này thiếu chút nữa đã tan rã!
Người ngã ngựa đổ. Cái gì gọi là người ngã ngựa đổ? Trong quá khứ Âu Dương chỉ có khái niệm mơ hồ. Nhưng sau khi hắn bắn ra bốn mũi tên này, hắn đã tận mắt thấy được hình ảnh giải thích cho từ này.
Ầm!
Đúng lúc này, hai phe gặp nhau. Một phía chỉ đơn thuần là chiến trận thuần công kích theo tiêu chuẩn hình nón. Một phía lại là chiến trận phòng ngự hỗn loạn không thể tả. Thế lực chiến trận hai bên vốn ngang nhau. Bởi vì bốn mũi tên bắn ra, thế lực của hai bên đã có sự chênh lệch rõ ràng. Giờ phút này cho dù nhân số bên đối phương có nhiều hơn nữa, nhưng sau va chạm này cũng tổn thất nặng nề...
Khi hai bên gặp nhau, lần này đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thật sự giống như đao nhọn, mạnh mẽ đâm vào trong chiến trận phòng ngự hỗn loạn không thể tả. Nương lực lượng xung phong, không ngờ một chiến trận hình nón này hung hăng trực tiếp xuyên qua chiến trận phòng ngự từ đầu tới cuối.
Từ khi mới bắt đầu tiến vào tới lúc đi xông ta, ba mươi mốt kỵ sĩ một đường chém giết. Trừ vài người vận khí không tốt chịu vài vết thương nhẹ, không ngờ lần này xung phong không có bất cứ người nào chết trận!
Đây là chiến tích quả thực khó có thể tin nổi! Kỵ sĩ xông tới, cho dù là số lượng nhiều đánh số lượng ít, khẳng định phải có thương vong. Nhưng lần này Lăng Túc dẫn theo đoàn quân Đao Nhọn không ngờ nương theo mũi tên của Âu Dương thành công diễn một lần xung phong không có người chết trận.
- Đi tập kích phía trái! Cẩn thận Thần Xạ Thủ của đối phương!
Lăng Túc kéo chiến mã của mình tiến về phía bên trái chuẩn bị kéo dài khoảng cách nhất định với đối phương sau đó lại xung phong một lần nữa.