Yêu Cung

chương 1158: đứa trẻ tàn phế (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói xong câu này, linh hồn của Âu Dương hoàn toàn tan vỡ, sau đó một điểm huyết sắc nhỏ dưới sự khống chế của Minh Hậu bay vào trong luân hồi, lay động trong hành lang luân hồi mênh mông, bắt đầu tùy cơ lựa chọn thế giới hắn muốn sinh ra....

Linh hồn tan vỡ, ký ức linh hồn bắt đầu từng mảnh bay ra. Lúc này Âu Dương cảm thấy mình giống như một chiếc máy chiếu phim điện ảnh, còn cuộc đời của mình là một cuốn phim nhựa, tất cả đều phảng phất được chiếu lại, vui vẻ, thống khổ, bi thảm, vui mừng. Tất cả giống như được màn ảnh này phát ra.

Âu Dương chậm rãi bước vào trong hàng lang luân hồi, mỗi bước Âu Dương bước đi, ký ức của hắn sẽ mất đi rất nhiều. Đây là một con đường vĩnh viễn không thể quay đầu lại, bắt đầu bước lên con đường này, Âu Dương chỉ có thể thành công. Thành công đó là chí cao vô thượng, thất bại đó là vĩnh viễn lạc đường trong luân hồi, luân chuyển không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không biết mình là ai.

Bước ra một bước cuối cùng, Âu Dương hoàn toàn biến mất trong hành lang luân hồi, tất cả ký ức của hắn cũng theo đó tan biến.

Tất cả lực lượng của Âu Dương cũng quay về trong thiên địa, hắn chỉ mang theo một trái tim truy tầm chí cao vô thượng rời khỏi.

- Ngươi nghĩ bao lâu nữa hắn có thể trở về?

Ngụy Bỉnh Dập nhìn Minh Hậu hỏi.

- Từ xưa đến nay, chưa từng có người lựa chọn con đường cực đoan này, cho nên theo ý ta, khả năng thành công của hắn có thể không đến một phần nghìn.

Trong mắt Minh Hậu mang theo vẻ lo nghĩ, chưa từng có người nào đi qua con đường tự trảm này, có thể thành công hay không kỳ thực bản thân Minh Hậu cũng không biết.

Nhưng Minh Hậu tin tưởng, không có gì là tuyệt lộ, bất luận lúc nào cũng có khả năng tìm ra lối thoát, chỉ là không biết Âu Dương có thể tìm ra lối thoát đó hay không.

- Thiên Vương sắp tới rồi, các ngươi cũng mau tránh đi!

Minh Hậu nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập, nàng minh bạch vì sao Âu Dương cấp thiết muốn bước vào luân hồi, bởi vì Âu Dương biết rất rõ, hắn căn bản không phải đối thủ của Thiên Vương. So với cục diện đối mặt chắc chắn sẽ chết, chi bằng đánh cược một trận kinh thiên cuối cùng, đổi mạng.

- Trốn... Chạy đi đâu?

Trên mặt Bạch Tinh cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ, dù sao, nếu như Thiên Vương thật sự là chí cao vô thượng, vậy căn bản không có khả năng trốn thoát.

- Cho dù hắn sống lại cũng sẽ không là chí cao vô thượng, bởi vì Âu Dương chính là tâm ma của hắn

Trên mặt Minh Hậu mang theo tiếu ý nói:

- Trước khi hắn ngủ say đã từng thất bại bởi Âu Dương, nói cách khác cả đời hắn chỉ thua một lần này, hắn là một người chưa bao giờ chịu thua. Từ phương diện nào đó mà nói Âu Dương tựa hồ chính là tâm ma của hắn, nếu như không thể chém giết Âu Dương, như vậy hắn chính là ma, chỉ khi nào Âu Dương chết đi, như vậy hắn sẽ chân chính hoàn thành hóa đạo cuối cùng.

- Thì ra là như vậy.

Bạch Tinh gật đầu, nếu Thiên Vương là chí cao vô thượng, nắm trong tay thiên địa, như vậy bọn họ kiên quyết không có một tia khả năng đào tẩu, nhưng cho dù Thiên Vương cách chí cao vô thượng chỉ còn một bước, bọn họ vẫn sẽ có khả năng chạy trốn.

- Được rồi, không nói nữa, xem xem Âu Dương dấn thân vào thế giới nào....

Minh Hậu vốn dùng linh thức của mình theo sát Âu Dương, nhưng khi nàng một lần nữa tìm kiếm lại phát hiện linh hồn của Âu Dương đã biến mất, ngay cả linh thức của nàng cũng không thể tìm được tồn tại của Âu Dương, chuyện này thực sự có chút quái dị.

- Mất rồi?

Minh Hậu phiền muộn, đây là lần đầu tiên nàng đi theo linh hồn của một người trong hành lang luân hồi nhưng lại không cách nào phát hiện người đó đi đâu....

Lôi điện bi ca vẫn tiếp tục, toàn bộ tiên giới đã đại loạn, mọi người vốn tưởng đại thời đại qua đi, tất cả đều kết thúc, nhưng sau đại thời đại lại xuất hiện lôi điện bi ca khủng khiếp như vậy, rốt cuộc là ai đã ngã xuống?

- Là Âu Dương! Âu Dương đã ngã xuống!

Trên thánh sơn, Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu nhìn Thứ Kiêu Cung đã biến thành trạng thái vô chủ, trên mặt hai người đều có một vẻ không thể tin tưởng.

Lúc này Thứ Kiêu Cung đã biến thành một khối đá chân chính, Thứ Kiêu Cung đã không hề tản mát ra bất cứ quang huy gì, nó phảng phất như bị vứt bỏ, lẳng lặng đứng ở đỉnh núi, nhưng bất cứ người nào cũng có thể phát hiện, Thứ Kiêu Cung đã không còn uy năng trước kia.

Thứ Kiêu Cung đã không thể thủ hộ toàn bộ thánh sơn như lúc đầu, khi Âu Dương triệt để từ bỏ tất cả, nó cũng chân chính biến thành vật vô chủ, thậm chí Thứ Kiêu Cung còn không phải là thánh binh.

Thứ Kiêu Cung sở dĩ được xưng là thánh binh, cũng không phải vì bản thân Thứ Kiêu Cung là thánh binh, mà bởi vì khi Thứ Kiêu Cung ở cùng Âu Dương, nó mới có lực lượng của thánh binh. Một khi Âu Dương thực sự tan vỡ, như vậy vật vô chủ Thứ Kiêu Cung sẽ biến thành một cây phàm binh.

- Mặc dù không biết chủ nhân của ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng truyền thuyết nói thánh binh và chủ nhân sinh tử gắn bó, nếu như chủ nhân triệt để chết đi, như vậy thánh binh cũng sẽ phân băng tan rã, nhưng ngươi vẫn tồn tại, điều này có phải nói Âu Dương còn một tia sinh cơ tồn tại?

Bạch Hủ Minh cầm Thứ Kiêu Cung đã biến thành chiến cung bình thường lên.

Thứ Kiêu Cung cũng không có bất cứ phản kháng gì, cũng không có bất cứ biểu thị gì, nhìn dáng dấp hiện tại của Thứ Kiêu Cung, sợ rằng vỗ nhẹ một cái cũng biến nó thành đá vụn. Nhưng lúc này ai dám đi vỗ Thứ Kiêu Cung chứ?

- Sư huynh, ngươi kỳ thực đã đoán được có phải không?

Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh. Dù sao Âu Dương cũng là đệ tử của sư huynh Bạch Hủ Minh. Nếu như nói có người hiểu Âu Dương, sư huynh Bạch Hủ Minh tất nhiên là một người trong số đó. Mấy ngày này mặc dù Bạch Hủ Minh nói là muốn đi vân du tứ phương, nhưng hôm nay lại đột nhiên tới đây. Khi tới đây bầu trời bỗng nhiên tấu lên lôi điện bi ca, tiếp theo Thứ Kiêu Cung biến thành vật vô chủ, tất cả chuyện này phảng phất như muốn nói gì đó.

- Ta không biết, nhưng ta có cảm giác, ta theo cảm giác này mà đến, không ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy.

- Sư phụ, để Thứ Kiêu Cung cho ta đi!

Bỗng nhiên, một thanh âm xuất hiện phía sau Bạch Hủ Minh.

Người có thể gọi Bạch Hủ Minh là sư phụ, sợ rằng ngoại trừ Âu Dương chỉ còn lại Vệ Thi.

Trước đây Vệ Thi vẫn gọi Bạch Hủ Minh là tiền bối, sau đó bởi vì phiền phức, Bạch Hủ Minh thẳng thắn kêu Vệ Thi gọi mình là sư phụ giống như Âu Dương, dù sao đều là người một nhà, gọi như vậy cũng không có gì quá phận.

Bạch Hủ Minh xoay người nhìn Vệ Thi, sau đó lại nhìn Thứ Kiêu Cung trong tay hỏi:

- Khi nào hắn trở về?

- Không biết!

Vệ Thi hơi cúi đầu, sau đó đi tới trước người Bạch Hủ Minh, tiếp nhận cây chiến cung tràn ngập màu sắc truyền kỳ trong tay Bạch Hủ Minh. Mặc dù cây chiến cung này đã biến thành tảng đá, nhưng vẫn không thể che giấu quang huy của chiến cung.

- Ngay cả ngươi cũng không biết sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn còn có thể trở về không?

Bạch Hủ Minh nhìn Vệ Thi. Âu Dương biến mất nhiều lần như vậy, duy độc có lần này khiến Bạch Hủ Minh có cảm giác sợ rằng cả đời này sẽ không còn gặp tên đệ tử này của mình nữa.

- Có! Nhất định hắn sẽ trở về! Hắn là Thần Tiễn, hắn là Thần Tiễn bất bại, hắn sẽ trở về, hắn nhất định sẽ trở về.

Vệ Thi rất kiên định nói, nhưng loại kiên định này gần như là tín niệm của nàng, chứ không phải cảm giác của nàng...

thành tất cả hứa hẹn!

Truyện Chữ Hay