Năm ngoái vừa đến ngày này, chính là thời gian cậu gửi tiền về nhà.
Chỉ là năm nay tình huống có chút thay đổi, cậu cũng không phải gửi tiền cho gia đình nữa.
Hà Húc nhìn chằm chằm lịch, im lặng không lên tiếng tắt nhắc nhở, cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm trưa còn lại, cũng không thảo luận chuyện Tiết Lạc với Tạ Thanh Dao nữa.
Ăn cơm trưa xong, Tạ Thanh Dao có một cuộc họp, Hà Húc mượn thời gian này nói mình muốn đi ra ngoài một chút, vốn cậu cũng không phải bị Tạ Thanh Dao giam lỏng, cho nên Tạ Thanh Dao vui vẻ đáp ứng đề nghị này.
Hà Húc mua bánh ngọt và thức ăn, mang theo mấy thứ này đến bệnh viện. Trước kia sinh nhật Đỗ Minh Vũ đều là Từ Phượng Chi đi chuẩn bị những thứ này, hiện tại Từ Phượng Chi nằm viện, trong lòng hẳn là cũng đang nhớ thương chuyện này.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng biểu hiện gần đây của Đỗ Minh Vũ nhiều ít làm cho băng cứng trong lòng cậu tan chảy một chút. Hà Húc nghĩ sau này có lẽ sẽ vĩnh viễn không gặp nữa, nhân khoảng thời gian cuối cùng còn là người nhà tổ chức sinh nhật cho Đỗ Minh Vũ cũng không có gì là không thể.
Hà Húc xách đồ vào cửa, Đỗ Minh Vũ vừa vặn không có ở đây, chỉ có Từ Phượng Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường bệnh, nghe được âm thanh tưởng là Đỗ Minh Vũ đã trở lại, vội vàng mở mắt lộ ra khuôn mặt tươi cười muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng vừa mở mắt ra trước mắt lại là Hà Húc, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Chỉ trong chớp mắt biến hóa ngắn ngủi như vậy, cũng không tránh khỏi ánh mắt Hà Húc. Cậu chỉ hận mình vì sao không phải là người mù, như vậy hoàn toàn sẽ không vì vẻ mặt lạnh lùng của Từ Phượng Chi mà cảm thấy đau lòng.
Hà Húc cay đắng nhếch khóe miệng, cúi đầu dọn bánh ngọt và thức ăn ra, trước khi Từ Phượng Chi mở miệng làm cậu thêm tổn thương đã giành nói trước: "Làm xong tôi sẽ đi, hôm nay sinh nhật Đỗ Minh Vũ, mẹ con hai người vui vẻ, tôi sẽ không ở đây cản trở."
Từ Phượng Chi nghe vậy, biểu tình nghẹn lời không nói ra khỏi miệng từ trên mặt rút đi, giống như là yên lòng hiếm khi không có ác ý đối với Hà Húc, chờ cậu bày đồ xong liền lộ ra ánh mắt ý bảo cậu có thể đi.
Hà Húc cũng không muốn ở lâu, chuẩn bị đồ xong liền xoay người đi ra ngoài, lúc ở cửa vẫn nhịn không được quay đầu lại liếc Từ Phượng Chi một cái.Sắc mặt vàng như nến, thân hình khô gầy, nữ nhân lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp trước kia không thấy đâu, thay vào đó là một bệnh nhân tiều tụy gần đất xa trời..*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: *
Từ Phượng Chi hẳn là biết thời gian của mình không còn nhiều, vừa rồi mới nghe được động tĩnh liền vội vàng mở mắt, chính là vì không muốn bỏ qua từng giây từng phút ở chung với Đỗ Minh Vũ.
Nhưng nhìn thấy cậu, loạt biểu tình này lại biến mất vô tung vô ảnh.
Cảm nhận được điểm này, trong lòng Hà Húc càng thêm chua xót, cho dù là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Từ Phượng Chi cũng không muốn nhìn mình thêm một cái sao? Đến chết cũng không muốn thừa nhận mình sao? Chẳng lẽ bà hận mình như vậy?
"Hôm nay anh không bận sao? Sao lại không nói cho tôi biết? "Đỗ Minh Vũ cầm thuốc từ hành lang đi tới, thấy Hà Húc đứng ở cửa hơi kỳ quái đặt câu hỏi.
Hà Húc nghe tiếng thu hồi ánh mắt đang nhìn Từ Phượng Chi, cũng thu lại cảm xúc vừa rồi, nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi về đây, trên bàn có bánh ngọt và thức ăn, hai người ăn mừng một chút đi."
Đỗ Minh Vũ thò đầu nhìn lên bàn, phát hiện đây là đồ Hà Húc chuẩn bị cho sinh nhật của cậu ta, nhất thời tâm như nở hoa cực kỳ cao hứng, vừa mừng vừa sợ, cậu ta vội ngăn Hà Húc sắp rời đi, đẩy cậu trở lại trước bàn, cười ha hả nói: "Sinh nhật đương nhiên phải có cả nhà cùng đón mới náo nhiệt, ăn bánh ngọt rồi về cũng không muộn."
Đỗ Minh Vũ nhiệt tình giữ mình lại như vậy, Hà Húc không cứng rắn cự tuyệt, chỉ theo bản năng liếc nhìn sắc mặt Từ Phượng Chi.
Ánh mắt Từ Phượng Chi đuổi theo trên người Đỗ Minh Vũ, cho dù cậu ta muốn giữ Hà Húc lại ăn bánh ngọt cũng không biểu hiện ra bất mãn, còn híp mắt cười nhìn Đỗ Minh Vũ vui mừng cắm nến cầu nguyện trên bánh ngọt.
Hà Húc hiểu ra chợt cười khổ, yên lặng ngồi xuống ghế chờ Đỗ Minh Vũ cắt bánh ngọt, lòng chua xót khó chịu.
Đỗ Minh Vũ cắt xong bánh ngọt chia cho bọn họ, Hà Húc cầm miếng của mình, nhận nĩa Đỗ Minh Vũ đưa tới, nhịn xuống ý muốn cự tuyệt.
Hà Húc có thể tới tổ chức sinh nhật cho cậu ta, Đỗ Minh Vũ thoạt nhìn đặc biệt cao hứng, nhìn cậu ta như vậy, Hà Húc cho dù không thích bánh kem, cũng không đành lòng làm cậu ta mất hứng, liền ăn hết phần bánh ngọt trong đ ĩa.
"Sao anh ăn nhanh như vậy, tôi lại cắt cho anh một miếng... "Đỗ Minh Vũ thấy thế vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi cắt bánh ngọt, Hà Húc vội vàng đưa tay ngăn lại.
"Không cần đâu, tôi về ngay. "Hà Húc đứng dậy sửa sang quần áo," Hai người ăn ngon, tôi sẽ không quấy rầy nhiều.".
Đỗ Minh Vũ còn muốn lưu cậu lại một chút, Từ Phượng Chi lại khuyên cậu ta trước một bước: "Mặc kệ nó, thích đi thì để cho nó đi, ở đây cũng thấy mất cả hứng, để ý nó làm cái gì..."
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy?", Đỗ Minh Vũ đặt bánh xuống, cau mày phản bác, "Con là con trai mẹ, Hà Húc cũng vậy..."
"Không sao, quen rồi. "Hà Húc mặt không chút thay đổi ngăn cản cuộc cãi vã có thể đoán trước được, định rời khỏi nơi khiến cậu không thoải mái này.
"Chờ... chờ một chút! "Đỗ Minh Vũ vội vàng gọi cậu, cuống quít quay lại giường, ngồi xổm xuống trong tủ lục lọi nửa ngày, từ bên trong ôm ra một cái hộp tinh xảo, giơ bảo bối đưa tới trước mặt Hà Húc," Cái này cho anh."
Hà Húc nghi hoặc nhận lấy, "Đây là cái gì?"
"Vốn định tuần sau đưa cho anh, nhưng cũng không biết khi nào anh rảnh, nếu hôm nay gặp được, vậy thì đưa cho anh trước đi..." Đỗ Minh Vũ nói xong, đột nhiên có chút ngại ngùng, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ trước, ừm... ca ca."
Một tiếng "ca" này khiến Hà Húc bất ngờ không kịp đề phòng, cũng giống như một luồng gió ấm phất qua, băng cứng trong lòng cũng bị thổi ấm lên.
Hà Húc sững sờ ôm hộp quà trong tay, nhất thời nói không ra lời. *Vì chữ "ca ca" này tui cũng muốn rớm rớm nước mắt, bao nhiêu đau đớn của Hà Húc đổi lại được một tiếng gọi này coi như không tệ đi...!*
Đồng dạng sửng sốt còn có Từ Phượng Chi, trì hoãn một lúc lâu bà rốt cục hoàn hồn, nhưng trên mặt lại lập tức bởi vì tức giận mà đỏ lên: "Con gọi nó là gì?"
Tiếng gầm của Từ Phượng Chi cũng gọi về suy nghĩ của Hà Húc, cậu nhìn lễ vật trong lòng, cảm động nhiều bao nhiêu lại cảm thấy chua xót gấp bội.
Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cậu nhận được quà sinh nhật, là do Đỗ Minh Vũ tặng. Sau khi ở bên Tạ Thanh Dao anh cũng tổ chức sinh nhật cho cậu, nhưng nhân vật chính của ngày đó cũng không phải cậu, cậu chỉ là vật thay thế.
"Đời này chuyện ta hối hận nhất chính là sinh ra nó, ngày sinh nó là ngày sỉ nhục nhất trong đời ta, con còn muốn giúp nó chúc mừng, con thành tâm như thế là muốn tức chết mẹ phải không!"
Hà Húc chỉ lẳng lặng nghe những lời đả thương này, cũng đã cảm giác trong lòng vỡ nát, máu tươi đầm đìa. Cậu hiểu được pháo đài kiên cố chính mình nhiều năm xây dựng nên, ở trước mặt Từ Phượng Chi cũng không chịu nổi một kích..
Vành mắt không thể khống chế mà phiếm hồng, Hà Húc gượng cười trả quà cho Đỗ Minh Vũ, lúc mở miệng giọng đã khàn: "Nghe thấy hết chưa, tâm ý tôi nhận, nhưng đồ cậu vẫn nên giữ lại đi."
Hà Húc nhét quà vào lòng Đỗ Minh Vũ rồi vội vàng xoay người rời đi, cậu sợ chậm thêm một bước nữa, mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Từ Phượng Chi.
Chỉ là ngoài dự liệu của Hà Húc, cậu vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, thế nhưng liền nhìn thấy Tạ Thanh Dao đứng ở cửa, hơn nữa nhìn sắc mặt của hắn, hẳn là nãy giờ vẫn luôn ở bên ngoài.
"Tạ, Tạ tổng......"