"Phụt. "Sữa đậu nành Hà Húc vừa đưa tới miệng suýt nữa phun ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, Hà Húc đoán là có lẽ tình cảnh này quá buồn cười, không nhịn được vui vẻ.
"Còn cười, anh vẫn cười được sao, người đàn ông của anh muốn xem mắt em, anh còn có thể cười nữa hả?"
Hà Húc vội vàng sửa lại: "Đừng hiểu lầm, hai chúng tôi chỉ đơn thuần là quan hệ tình tiền."
"Cho nên quả nhiên vẫn là làm thế thân của Tề Nhạc đúng không? "Ánh mắt giảo hoạt như hồ ly của Lạc Đình Đình hơi nhếch lên, giống như đang nói: rốt cục bắt được nhược điểm của anh rồi.
Nhưng Hà Húc lại bình tĩnh dị thường, gật đầu thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, cô muốn viết báo tôi cũng không ngại.
"Hứ, em không viết đâu. "Lạc Đình Đình bĩu môi, tiện tay cầm một cái bánh bao hung tợn gặm một miếng," Không nghĩ tới CP đầu tiên em cắn trong đời cứ như vậy mà tan tành, anh tốt xấu gì cũng để lại cho em chút ảo tưởng đi mà."
Hà Húc chỉ cười, quan hệ giữa cậu và Tạ Thanh Dao, cho tới bây giờ cũng không phải thứ cậu có thể chi phối.
Ăn xong điểm tâm, Lạc Đình Đình kéo Hà Húc đến bệnh viện thay thuốc trên đầu, bác sĩ nói miệng vết thương khôi phục cũng không tệ lắm, Lạc Đình Đình nghe xong mới yên lòng.
Từ phòng khám đi ra, Hà Húc ngẩng đầu nhìn thấy một người không ngờ tới.
Tề Nhạc sắc mặt tái nhợt từ đầu kia hành lang đi tới, bên cạnh là Tiết Lạc đang đỡ anh ta.
Hà Húc nhìn sơ qua, trên người đối phương mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, chân mang dép lê, trên tay còn dán băng dính, xem ra hẳn là đang nằm viện.
Thấy Hà Húc và Lạc Đình Đình cử chỉ thân thiết đứng chung một chỗ, Tề Nhạc nhất thời kích động, bỏ Tiết Lạc lảo đảo đi tới, chỉ vào hai người bọn họ quát: "Hai người các ngươi quả nhiên là thông đồng với nhau!""Tùy anh nghĩ thế nào cũng được. "Hà Húc không có ý định dây dưa với anh ta, liền kéo Lạc Đình Đình chuẩn bị rời đi, nhưng Tề Nhạc không chịu buông tha.
"A, tôi hiểu rồi, hai người đang lén lút với nhau phải không? Được rồi, cậu lợi hại quá, còn cả nam lẫn nữ đều ăn sạch? Tôi sẽ nói với A Dao, để anh ấy thấy rõ bộ mặt thật của cậu!"
"Lén lút? Còn anh thì sao?" Lạc Đình Đình mới không phải là cái loại cá tính nén giận này, cô trực tiếp một bước chắn đến trước mắt Tề Nhạc, đưa tay chọc vào ngực anh ta đáp lễ: "Anh sẽ không cho rằng chửi bới Hà Húc, Tạ Thanh Dao có thể đến phiên anh chứ? Đi ngủ sớm để có giấc mộng thiệt đẹp nha, dù thế nào Tạ Thanh Dao cũng không tới phiên anh được chưa? Thật không giấu diếm gì, ngày mai tôi sẽ cùng Tạ Thanh Dao xem mắt, anh ấy chưa từng nói cho anh biết à?"
Tề Nhạc bỗng dưng trừng to mắt, quay đầu muốn chứng thực nhìn Tiết Lạc, nhưng Tiết Lạc lại chột dạ dời ánh mắt đi, anh ta run giọng hỏi: "Sao anh không nói lời nào? Đây là thật sao? Có phải hay không?"*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: *
"Nếu như tiến triển thuận lợi, năm sau chúng tôi liền muốn đính hôn đây." Lạc Đình Đình thừa thắng xông lên, một bộ dáng dương dương đắc ý: "Đến lúc đó tôi nhất định sẽ mời anh đi tham gia tiệc đính hôn, Tề đại ảnh đế nhất định phải vì chúng tôi mà để trống lịch trình a~"
Hà Húc nguyện xưng đoạn hội thoại này là âm dương quái khí cấp thần, cậu bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai châm chọc người cũng có lạc thú như vậy... *chọc chó dui mà:)))*
"Anh ấy là của tôi, của tôi, của tôi! là của tôi!" Tề Nhạc bỗng nhiên sụp đổ, dùng sức kéo tóc không ngừng la to, Lạc Đình Đình sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Tiết Lạc vội vàng cúi người xuống trấn an anh ta, vừa dùng ánh mắt ý bảo hai người bọn họ mau rời đi, Hà Húc liền lôi kéo Lạc Đình Đình nhanh chóng đi khỏi đó.
"Anh ta cũng quá dọa người đi, kia là chuyện gì xảy ra a?" cũng đã về tới bãi đỗ xe, Lạc Đình Đình vẫn còn sợ hãi.
Hà Húc nhíu mày suy nghĩ một hồi, tình huống này của Tề Nhạc cậu đã từng đọc trong sách, "Hình như... là một loại rối loạn tâm thần."
Vừa rồi không thể nghi ngờ là lời nói kia của Lạc Đình Đình k1ch thích Tề Nhạc, anh ta không có biện pháp tiếp nhận mới có thể đột nhiên bộc phát, hơn nữa từ phản ứng của Tiết Lạc xem ra, tật xấu này của Tề Nhạc hẳn là cũng đã rất lâu rồi.
Bốn năm trước Tề Nhạc tuyệt đối không có, xuất ngoại mấy năm nay Tề Nhạc rốt cuộc bởi vì chuyện gì mà mắc phải loại bệnh này, lòng hiếu kỳ của Hà Húc càng lúc càng nhiều.
"Ai, anh có mang theo chứng minh thư không? "Lạc Đình Đình nói một câu liền kéo suy nghĩ của Hà Húc trở lại.
"Có mang theo, làm sao vậy? "Hà Húc theo bản năng nắm chặt chứng minh thư trong tay.
"Lên xe, cùng em đi thuê phòng."
Lạc Đình Đình nói xong liền lên xe, Hà Húc sửng sốt hai giây, trong nháy mắt mở cửa xe hoảng loạn nói: "Cái gì?"
"Ai? Nhìn vẻ mặt này của anh là biết tư tưởng không biết lệch đi đâu rồi. "Lạc Đình Đình thắt dây an toàn, thúc giục cậu lên xe, nói rõ ý đồ chân chính:" Chính là mượn chứng minh thư của anh thuê phòng hai ngày, em cũng không muốn bị người nhà tìm được em ở đâu, lại bắt em về xem mắt.
"A, vậy được......"
Sắp xếp ổn thỏa cho Lạc Đình Đình, Hà Húc vừa ra khỏi cửa khách sạn liền nhận được điện thoại của Đỗ Minh Vũ, nói là Từ Phượng Chi lại náo loạn, một mình cậu ta không ứng phó được, cần cậu hỗ trợ gấp.
Hà Húc đặt điện thoại xuống liền đón xe đi bệnh viện, xuống thang máy mới đi được không xa, chợt nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng bệnh, vì vậy bước nhanh hơn mau chóng đi tới.
Trong phòng đã có tiểu y tá khuyên nhủ, nhưng Từ Phượng Chi vẫn hoàn toàn nghe không lọt, chỉ vào Đỗ Minh Vũ vừa khóc vừa mắng, bởi vì tâm tình quá kích động, ở đây dĩ nhiên không có mấy người nghe hiểu.
Hà Húc đi vào, Đỗ Minh Vũ giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kéo cậu lại, gấp đến độ nói năng lộn xộn: "Đột nhiên cứ như vậy, sao lại thế này?"
Từ Phượng Chi cũng nhìn thấy bóng dáng Hà Húc, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hà Húc coi như may mắn Từ Phượng Chi cho cậu vài phần mặt mũi, vì thế lễ phép nói lời cảm ơn với tiểu y tá đến khuyên bảo, lời hay ý tốt tiễn người không liên quan rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới trầm mặt đi tới.
"Bà có biết bệnh của bà không thể tức giận hay không? "Hà Húc tuy trách cứ, nhưng cho dù là ai cũng không khó nghe ra sự quan tâm trong giọng nói của cậu.
Lúc này cậu đưa lưng về phía Đỗ Minh Vũ, Đỗ Minh Vũ mới phát hiện trên đầu cậu có vết thương, vội vàng khẩn trương hỏi: "Đầu anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không cần quan tâm. "Hà Húc thuận miệng đáp lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Từ Phượng Chi, thấy đối phương không hề phản ứng, lớn tiếng lặp lại một lần:" Tôi hỏi bà lần này lại vì cái gì mà nổi giận?"
"Minh Vũ, mẹ muốn ăn trái cây, con đi rửa giúp mẹ. "Một lúc lâu, Từ Phượng Chi rốt cuộc mở miệng.
Biết Từ Phượng Chi đây là lại muốn đẩy cậu ta đi, Đỗ Minh Vũ mặt ngoài đáp lời, ôm hoa quả đi ra cửa, qua một lúc lại quay về, dán tai vào cửa phòng nghe động tĩnh bên trong.
"Lần này người đi rồi, có thể nói không?"
"Minh Vũ không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày còn không hiểu? Nó mới bao nhiêu tuổi, nó biết cái gì? Sao mày nhẫn tâm như vậy hả Hà Húc, mày lại để cho nó đi xét nghiệm gan thích hợp?"
Đỗ Minh Vũ đi làm xét nghiệm? Hà Húc nghe xong cũng ngẩn ra, cậu chưa từng nghe Đỗ Minh Vũ nhắc tới chuyện này, hơn nữa không hiểu sao lại bị chỉ trích như vậy, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, "Nó là con ruột của bà, làm xét nghiệm chẳng lẽ không nên sao? Nếu cậu ta không làm thì ai làm?"
"Đương nhiên là mày rồi!"
*Ừm hứm bà nào đoán đúng ròi đó... *