Yêu Còn Khó Hơn Chết

chương 82: quen thuộc mà xa lạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng hội nghị rộng thênh thang, trưởng phòng kế hoạch đang trên bụctrình bày sách lược giới thiệu sản phẩm quý đầu của năm: “Sản phẩm củachúng ta vẫn nhằm vào phụ nữ trẻ, hình tượng của cô Vu Ảnh rất phù hợpvới hình ảnh người phát ngôn cho sản phẩm quý này, hơn nữa cô ấy cũng đã được mọi người công nhận cho nên tôi cho rằng không cần phải thay đổingười đại diện phát ngôn..”

Trưởng phòng tiêu thụ nói: “Hình tượng của Vu Ảnh có vẻ phù hợp với sản phẩmcủa chúng ta, nhưng độ nổi tiếng của cô ấy vẫn chưa đủ, Trang phục củachúng ta muốn tiến ra thị trường trang phục cao cấp thì cần phải mời một ngôi sao nổi tiếng để tăng thêm sự tin tưởng cho người tiêu dùng. Tôinghĩ Triệu Vịnh Oái rất thích hợp cho vị trí này, không nói đến diện mạo và ấn tượng của cô ấy trong lòng quần chúng, cô ấy xuất thân là ngườimẫu, hơn nữa hai năm nay cô ấy càng ngày càng nổi tiếng, đã không ít lần xuất hiện trên trang bìa của những tạp chí quốc tế. Nếu để cô ấy làmngười đại diện phát ngôn cho sản phẩm của chúng ta lần này, tuyên truyền tuyệt đối sẽ có hiểu quả rõ rệt..”

Mọi người trong phòng đều nhìn vào vị trị chính giữa của Trần Mặc Dương,Trước đây mọi người ít nhiều cũng đã từng nghe qua Triệu Vịnh Oái và ông chủ mình có gì đó mờ ám. Lần trước trong một cuộc phỏng vấn Triệu VịnhOái còn úp mở mối quan hệ giữa cô và Trần Mặc Dương không hề đơn giản,mà Trần Mặc Dương cũng chưa từng ra mặt phủ nhận hay thừa nhận.

Trái ngược với mọi người trong bộ đồ tây giày da, Trần Mặc Dương ăn mặc rấtđơn giản, tay áo sơmi xắn lên, anh vẫn luôn im lặng chẳng có biểu hiệngì, chỉ có đôi lúc cúi đầu nhìn cô con gái trong lòng mỉm cười dịu dàng.

Đối với một người đàn ông từ trên xuống dưới đều toát ra một hơi thở lạnhlùng lại ôm con đi làm việc, lúc đầu tất cả các nhân viên đều cảm thấyrất ngạc nhiên, thi nhau đồn đại về mẹ đứa bé. Có người nói là mẹ đứa bé dã chết, có người nói mẹ cô bé là cô gái bán rượu mà Trần gia chỉ muốnđứa nhỏ nên cho cô ta ít tiển rồi đuổi đi, có người còn bảo cô gái kiacố ý sinh đưa nhỏ ra để đòi ít tiền rồi sau đó bỏ trốn cùng người đànông khác. Tóm lại dạng đồn đại nào cũng có. Dù sao anh ta trước đây cũng rất phong lưu, mọi người khó tránh khỏi tưởng tượng nhiều.

Nhưng qua hai năm, họ cũng đã quen khi nhìn thấy ông chủ bế con gái đến côngty. Mọi người chỉ biết than vãn chưa thấy qua người bố nào chiều chuộngcon như thế .

Con gái trong lòng Trần Mặc Dương nghe lảm nhảm lâu quá bắt đầu không kiênnhẫn, khó chịu ưỡn người, muốn vớ lấy cái tách của anh trên bàn.

Trong tách vẫn còn cà phê nóng, Trần Mặc Dương nhanh tay đặt ra xa, đưa câybút đến trước mặt cô bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Nào, Loan Loan ngoan, conhãy vẽ đi, bố sẽ họp xong ngay thôi, con ngồi yên một lát nhé.”

Cô bé đã hai tuổi nhưng không chịu đến nhà trẻ, nằng nặc đòi đến công ty cùng bố.

Anh dỗ xong cô bé, thì ngẩng đầu nói: “Hợp đồng của công ty cùng Vu Ảnh còn bao lâu thì chấm dứt.?”

“Đến cuối tháng này.”

“Vậy đổi người phát ngôn đi, hãy liên lạc với người đại diện của Triệu VịnhOái, xem cô ấy có thể sắp xếp thời gian không.” Hai năm nay Triệu VịnhOái không hiểu sao lại lên như diều gặp gió, có hàng nghìn fan hâm mộtrong và ngoài nước . Nhưng là một thương nhân, bỏ qua tình cảm riêngtư, Triệu Vịnh Oái quả thật là cái chọn người thích hợp.

Còn chưa tròn ba tuổi như Loan Loan thì biết gì, cầm cây bút của bố vẽnguyệt ngoạc một lúc rồi chịu không nỗi nữa khuôn mặt đáng thương vỗbụng: “Bố, đói bụng…”

Cô bé tựa như một cô công chúa môi hồng răng trắng, làn da mịn màn, khuônmặt tròn phịnh đáng yêu vô cùng, đặc biệt là lúc cô bé làm nũng làm chomọi người trong công ty không ai là không thích. Nhưng mọi người đềubiết ông chủ mình rất cưng chiều con gái cho nên cũng chẳng dám đến chơi cùng cô bé.

Với Trần Mặc Dương, con gái chính là sinh mệnh của anh, hai năm nay cũng chỉ có cô bé có thể làm anh cười.

Anh nghe thấy con gái bảo đói, nhìn lại thấy cuộc họp cũng đã gần xongkhông còn chuyện gì quan trọng, bởi vậy lên tiếng: “Nội dung còn lại của cuộc họp cứ để trợ lý Trương thay tôi điều hành.”

Trần Mặc Dương đưa con gái đi ăn trưa, cô bé mới ăn hai muỗng thì đã không ăn nữa .

Dỗ dành kiểu nào cô bé cũng không chịu hé miệng, Trần Mặc Dương nhìn đồnghồ, quả thật là vẫn chưa đến giờ cơm của bé, có lẽ là cô bé không muốnngồi trong phòng họp nên mới nói dối, anh cảm thấy buồn cười, con gáianh nhỏ như vậy mà đã biết nghĩ cách rồi .

Anh lau miệng cho con xong rồi ngon ngọt nói: “Loan Loan, chiều nay bố bận lắm, bố đưa con đến trường mẫu giáo được không?”

“Con không muốn.” Giọng nói nũng nịu còn liên tục lắc đầu.

“Vì sao con lại không muốn, ở trường có nhiều bạn lắm đó, còn có cô giáoxinh đẹp sẽ dạy cho con múa hát, chơi vui lắm đấy. Nghe lời ngoan nào bố đưa con đến trường nhé, con xem các bạn khác đều biết ca hát nhảy múa,ngươi con mà không đi thì sẽ không biết đâu .”

Ngày đầu tiên anh đưa cô bé đi nhà trẻ cô bé rất phấn khởi còn đeo ba lô nhỏ chạy khắp nơi. Đó là trường mẫu giáo dành cho tầng lớp quý tộc, mỗi đứa trẻ trong gia đình đều được cưng như báu vật. Ngày đầu tiên nhập họcmỗi đứa trẻ đều được bố mẹ đưa đến, cô bé đột nhiên dừng lại nhìn bạnmình.

Anh hỏi cô bé sao thế.

Cô bé ngẩng đầu nói với anh: “Vì sao mẹ không đến?”

Từ khi Loan Loan bắt đầu biết nói, anh luôn lấy hình của Y Khả đưa cho côbé rồi nói đó là mẹ con. Nhưng dù sao ảnh cũng không phải là người thậtcho nên đôi khi cô bé không kiên nhẫn xem. Trong thế giới của cô bé chỉcó một mình bố, có lẽ cô bé còn không biết danh từ hư ảo kia là gì, hơnnữa cô bé cũng chưa từng mở miệng ra nói chữ “mẹ” lần nào.

Lúc bị hỏi ngực anh bỗng nhói đau, đưa nhỏ như vậy cần ít hơn bạn bè mộtmón đồ chơi thì đã đỏ mắt huống hồ là không có người mẹ bên cạnh.

Không biết có phải bởi vì chuyện này không mà cô bé rất không thích trường mẫu giáo.

Anh cũng đã nghĩ qua chuyện mời giáo viên về nhà dạy, nhưng lại muốn chocon mình giao lưu với bạn bè nhiều hơn. Cho nên vẫn luôn cố gắng dỗ dành cô bé đến nhà trẻ.

Cô bé cũng có cách của mình, nhìn thấy bố chuẩn bị đưa mình đi liền dở trò khóc nhè nằng nặc không đi, quấn quýt lấy bố.

Hơn nữa từ đó về sau cứ mỗi lần Loan Loan nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi cómái tóc dài thì đều nói với anh đó là mẹ. Mỗi lần như vậy lòng Trần MặcDương lại đau như cắt. Con gái đã dần lớn lên, đã bắt đầu ý thức đượcmuốn một gia đình trọn vẹn , có một người bố và một người mẹ.

Loan Loan vừa nghe bố nói muốn đưa cô bé đến trường mẫu giáo,miệng liền chura, đôi mắt đen nhanh đã bắt đầu ngấn nước: “Không đi đâu, bố xấu lắm…”hai tay còn dụi dụi mắt.

Từ nhỏ cô bé đã được Trần Mặc Dương nuông chiều nên có hơi nũng nịu yếuđuối, may mắn thay là cũng không quá lắm, chỉ là cô rất thích khóc điểmnày giống với mẹ cô bé như đúc.

Mỗi lần nhìn thấy con gái khóc, Trần Mặc Dương sẽ lại nhớ tới Từ Y Khả, Lúc cô ra đi anh không có tiễn, anh đưa tiền cô nhận nhưng với điều kiện là không được liên lạc với cô!

Hai năm nay không phải anh không nghĩ đến việc tìm cô, cho dù chỉ là lénlút nhìn cô một cái, nhưng là anh sợ gặp cô rồi anh sẽ không chịu đượclại muốn cô quay lại, sợ lại ép cô lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡngnam.

Đã hơn hai năm anh đã có thể cố gắng chịu đựng được, nhưng con gái lớn lên càng giống cô, giống cô nụ cười, tiếng khóc, ngay cả điệu bộ làm nũngcũng giống. Mỗi ngày đều như thể có một phiên bản khác của cô đứng trước mặt anh, anh sao có thể quên được, chỉ là cố gắng đem tình cảm kia chôn sâu dưới đáy lòng.

Trần Mặc Dương vừa thấy con gái khóc đã không chịu nổi: “Được rồi được rồi,không đi thì không đi, là bố hư, Loan Loan đừng khóc nữa chúng ta khôngđi nữa.”

Loan Loan đưa ngón tay nhỏ ra: “Ngoắc nghéo đi.”

Anh ngoắc nghéo cùng cô bé, lúc này đây cô bé mới nở một nụ cười ngọt ngào.

Ra khỏi nhà hàng, giày của cô bé bị sút , Trần Mặc Dương ngồi xổm xuốnggiúp con gái mang lại. Loan Loan đột nhiên vỗ lưng anh, hét lên: “Bố, là mẹ , là mẹ.”

Anh nghĩ rằng có lẽ con gái lại nhìn thấy một cô gái nào có mái tóc dàigiống Từ Y Khả trong ảnh nên cũng không mấy để ý: “Người đó không phảilà mẹ.”

Loan Loan vẫn khăn khăn: “Là mẹ, thật đấy là mẹ, bố nhìn đi…”

Trần Mặc Dương giúp con gái mang giày xong lại chỉnh lại chiếc váy rồi mớingẩng đầu lên nhìn theo cánh tay cô bé, anh chỉ nhìn thấy một chiếc xevừa mới khởi động rời đi.

Chỉ hơn mười giây mà anh đã bỏ lỡ đi cơ hội nhìn thấy Từ Y Khả.

Anh nói: “Có đâu, đó đâu phải là mẹ đâu?”

“Mẹ ở trong xe đó, nhưng xe đi rồi.”

Anh bế con lên: “Loan Loan nhìn lầm rồi, chúng ta đi thôi.”

Loan Loan vẫn nhìn lui dõi theo chiếc xe, anh lại xoay đầu cô bé lại.

“Bố, mẹ đi đâu?”

“Có lẽ là đi du lịch đâu đó, bố cũng không biết.”

“Mẹ đi lâu rồi, vì sao vẫn chưa trở lại?”

“Bởi vì mẹ con muốn đi nhiều nơi hơn nữa, đợi đến khi mẹ đi đã đời rồi sẽ quay lại với bố con mình thôi.”

“Khi nào mẹ mới đi chơi đã đời?”

“Đợi đến khi mẹ nhớ nhà nhớ Loan Loan nhớ bố nữa.”

Không thể phủ nhận, anh vẫn luôn ôm hy vọng một ngày nào đó cô sẽ quay trởlại bên anh. Anh để cô đi, để cô tự do bay lượn khắp nơi nhưng tronglòng luôn ẩn giấu ý niệm ích kỷ ấy

Hàn Việt nói: “Đều là những công việc cắt nối biên tập hậu kỳ, có lẽ cũng không khác là mấy so với công việc trước kia của em.”

Hàn Việt đã đổi qua làm trong công ty quảng cáo , hai ngày trước tình cờgặp cô, biết được cô đã quay lại Giang Nhạc và đang muốn tìm công việcnên đã giới thiệu cô đến công ty mình.

Có lẽ bởi vì vừa trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, Hàn Việt của hôm nay đã thành thục chính chăn hơn nhiều. Hồi đấy Từ Y Khả cũng đã mơ hồ đoán được cuộc hôn nhân của Hàn Việt sẽ không được lâu dài, người phụ nữ kia quá mạnh mẽ không biết an phận, không phải là người mà Hàn Việt có thểgiữ được. Chuyện tình “cùng nhau chung sống đến đầu bạc răng long” e cólẽ chỉ còn trong những câu chuyện cổ tích.

Hàn Việt đưa cô về khách sạn: “Em có cần anh tìm nhà giúp không, dù gì em cũng không thể ở khách sạn mãi.”

“Không cần đâu, vài ngày nữa em sẽ về nhà.” Cô cười: “Đã lâu rồi chưa gặp mẹ,có lẽ bà ấy sẽ không cầm gậy đánh đuổi em đi nữa đâu.”

Tuy là nói đùa nhưng lòng cô vẫn lo sợ.

Hàn Việt nói: “Bác sẽ hiểu và tha thứ cho em, có lẽ lúc ấy bác quá giận, chỉ cần em về nói vài câu ngon ngọt liền thôi ấy mà.”

“Em biết rồi, liên lạc sau nhé.”

“Ngày mai anh sẽ đưa em đến công ty xem tình hình, bây giờ anh đến trường mẫu giáo đón con gái, vừa mới được mẹ nó đưa đi du lịch một vòng, mới mấyngày chưa gặp con mà anh đã thấy nhớ rồi.”

Từ Y Khả nói: “Vậy anh đi đi.”

Chiếc xe khuất dạng, nụ cười trên môi cô cũng tắt lịm…cô rất nhớ con gái, bây giờ con bé có lẽ đã sắp lên ba. Cô vẫn nhớ như in khuôn mặt cô bé, cũng không biết hiện tại cô bé lớn lên như thế nào, không biết có bị bốchiều hư không, không biết cô bé có biết gọi mẹ không. Cô thật sự rấtmuốn gặp bé.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, một người đàn ông từ trong thang máy đi ra, đột nhiên giật mình gọi: “Y Khả.”

Cô biết tuy Giang Nhạc không nhỏ, nhưng trở về khó tránh khỏi gặp đượcngười quen, cho nên nhìn thấy Mẫn Chính Hàn cô cũng không mấy ngạcnhiên.

Ngược lại là Mẫn Chính Hàn dường như rất kinh ngạc: “Em trở về lúc nào đấy ?”

“Tuần trước.” Cô nhìn phía sau anh ta.

Anh ta nói: “Em không cần nhìn , anh đến đây là để bàn công việc làm ăn.”

Cô nói: “Em chỉ giúp bác sĩ Cố nhìn xem sau lưng cô ấy anh có làm chuyện xấu xa gì không mà.”

Nụ cười của anh nhạt dần: “Cô bây giờ đang ở Châu Phi bận rộn làm thánhmẫu rồi, đâu thèm để ý sự sống chết của anh nữa, chúng ta lên quán càphê phía trên nói chuyện đi.”

Cô và Mẫn Chính Hàng đi lên tìm một vị trí ngồi xuống, Từ Y Khả nghe giọng anh trông không giống nói đùa, hỏi: “Bác sĩ Cố sao lại đi châu Phi ?”

Anh nói: “Không còn cách nào cả, có lẽ bên đó thiếu một bác sĩ như cô ấy.”

“Cô ấy đi khi nào?”

“Khoảng chừng một năm rồi .”

Từ Y Khả nhíu mày: “Hai người cứ như vậy mà thôi ư?”

Anh uống một ngụm cà phê đắng chát, đặt cốc xuống, rồi tựa lưng vào ghế,nói: “Nửa năm trước còn nhận được thư của cô ấy, bây giờ một chút tintức cũng chẳng có .”

Từ Y Khả hỏi: “Có phải anh đã làm tổn thương cô ấy không?”

Mẫn Chính Hàn nói: “Y Khả, phụ nữ các em thật tàn nhẫn, đàn ông bọn anhcũng bị tổn thương chứ, có đôi khi còn đau khổ hơn các em, nhưng dù saobọn anh vẫn ở lại đây, còn các em nói đi thì liền đi. Em đã rời khỏi đây hơn hai năm, em có biết Dương Tử đã đau khổ bao nhiêu không? Một ngườivốn đã có bộ dạng giống diêm vương, bây giờ lại càng lãnh đạm hơn. Congái mỗi ngày chỉ biết bám lấy Dương Tử, tên kia ngày nào cũng phải đưacon gái theo cùng đến công ty, bên cạnh đừng nói đến phụ nữ, ngay cả một con ruồi cũng không dám đến gần. Em nói xem, năm xưa bên người anh vàDương Tử lúc nào cũng có trăm hoa đua nở, sao giờ đây rơi vào trong taycủa bọn em đều bị hạ giá cả thành thế này vậy trời? Anh thật vẫn nghĩkhông ra!”

Trong lòng Từ Y Khả không phải là không đau: “Còn không phải đều tại các anh tự gây nên ư.”

Mẫn Chính Hàn nói: “Niệm Nghi cũng từng nói vậy , là anh tự làm tự chịu.Quả thật Dương Tử đã từng làm tổn thương em, đừng nói là em trước đâyanh cũng muốn đem cậu ta chôn sống , nhưng không phải hai người cũng đãcó con cái sao? Em có tha thứ cho cậu ta được không?”

Cô nói: “Không tha thứ thì có thể làm thế nào, anh ấy cũng đã rất khổ sở,bố em cũng đã không thể sống lại. Không phải là vì em hận anh ấy, chỉ là em không muốn quay lại, vã lại một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ có mộtcuộc sống mới mà thôi.”

Mẫn Chính Hàn chán nản nói: “Em chỉ được mỗi tội mạnh miệng! Nếu em khôngnhớ họ sao lại còn quay về làm gì, Giang Nhạc là địa bàn của cậu ta, hai người sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt nhau thôi.”

Từ Y Khả hơi xấu hổ không biết trả lời thế nào, người đàn ông trước mắtlúc nào cũng đáng ghét như vậy, lúc nào cũng muốn moi tim đen của ngườita ra cơ.

Cô ngượng ngùng nói: “Thì em cũng không thể cả đời đều không trở về nhà được.”

“Em chắc chắn mẹ em sẽ đồng ý để em trở về?”

“Em không biết nữa, em vẫn chưa dám về nhà.” Cô chần chừ một chút lại hỏi: “Anh đã gặp con gái em chưa?”

Mẫn Chính Hàn nói: “Gặp rồi, thật sự mà nói con gái em giống em y chang.”

Từ Y Khả vô thức nở một nụ cười: “Đáng yêu lắm sao, tính tình có phải nhõng nhẹo lắm không?”

Mẫn Chính Hàn nói: “Đáng yêu rất đáng yêu, chỉ là nũng nịu quá mức, cũngkhông trách được tại Dương Tử yêu chiều con bé quá mức mà. Cô bé cả ngày cứ bám dính lấy Dương Tử, không chịu đến trường mỗi ngày đều cùng Dương Tử đến công ty, cả Giang Nhạc ai cũng biết, ôi hình tượng Tam thànhgiang kiệt của chúng đều xem như là bị hủy cả rồi .”

Cô nói: “Vậy là anh cũng không phải thường xuyên đến thăm con gái em.” Côlại nói: “Chẳng lẽ không ai giúp anh ấy sao , trong nhà không phải còncó giúp việc sao?”

“Cũng vì chỉ có như vậy cậu ta mới yên tâm, em đi rồi đứa bé như chính sinhmệnh của cậu ta. Y Khả, anh nói thật, nếu như em đã quay lại thì hãynghĩ đến đứa bé, chuyện của bố em cũng đã trôi qua hai năm rồi, mà theoanh được biết chuyện lần đó cũng là do cấp dưới của cậu ta và TrươngUyển tự quyết, Dương Tử không hề biết gì cả, mà cậu ta cũng sẽ khôngtuyệt tình với em như vậy đâu. Sau này anh nghĩ lại mới hiểu ra, anhkhông tin rằng em không biết điều đó.”

Từ Y Khả nói: “Em có suy nghĩ cẩn thận thì cũng có ích gì, mẹ em cũng sẽ không thèm suy nghĩ lại.”

Mẫn Chính Hàn than thở: “Em nói xem, trươc kia ăn chơi có thế tùy tiện chọn một người phụ nữ để quen, đến khi thật sự có một mối quan hệ nghiêmtúc, thì ngược lại khó khăn chết đi được. Thế này không được, thế kiacũng không được!”

Lúc tiễn anh ra cổng, Từ Y Khả nói: “Hãy đi tìm bác sĩ Cố đi, cô ấy không phải là một người phụ nữ tuyệt tình đâu.”

Mẫn Chính Hàn nói: “Có tìm được cô ấy cũng sẽ không về cùng anh đâu, trướckhi đi cô ấy đã nói, nếu ba năm sau cô ấy quay về mà anh vẫn còn độcthân thì cô ấy sẽ quay lại với anh, chết tiệt, không phải chỉ ba nămthôi sao, anh không tin là anh chờ không được!”

Mẫn Chính Hàn lấy bút ra rồi kéo tay cô viết lên một hàng chữ nói: “Đây là địa chỉ trường mẫu giáo của con gái em.”

Cô run run nắm chặt lòng bàn tay.

Ngày hôm sau, sau khi theo Hàn Việt đến công ty, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng cảm để và nhà.

Hai năm dường như không phải là một quảng thời gian quá dài, nhưng có lẽ mẹ cô cũng đã có thể đã bình tĩnh hơn . Buổi chiều lúc cô về nhà, đứng ởcửa mãi nhưng vẫn không dám nâng tay ấn chuông. Đầu cô trống rỗng, vừarồi trên đường cô còn tập luyện vô số lần lời thoại…giờ đã quên sạch. Cô thậm chí còn không biết câu đầu tiên gặp nhau nên nói thế nào.

Đúng lúc cô đang luống cuống thì cửa mở ra, trong tay bà Từ đang cầm hai túi rác, nhìn thấy con gái trước mặt bà Từ sững người, nhất thời không cóphản ứng gì, chỉ lẳng lặng đối diện con gái.

Từ Y Khả cố gắng nở nụ cười, gượng gạo gọi: “Mẹ.”

Bà Từ ném hay túi rác ra ngoài rồi xoay người vào lại, đi được hai bướcđưa lưng về phía Từ Y Khả, nói vọng ra: “Vào đi, còn đứng đấy làm gì.”

Trong nhà không có gì thay đổi, trong phòng khách đặt di ảnh của bố, em traicô đang trông cửa tiệm, Từ Y Khả ngồi xuống sô pha. Bà Từ rót một cốcnước đem đến đặt trước mặt Từ Y Khả: “Hai năm nay con đã đi đâu ?” Saunày bà Từ mới biết được chuyện con mình tự sát từ Đinh Tĩnh, nhưng lúcđến bệnh viện thì Y Khả đã rời đi.

Hơn hai năm nay không phải là bà không nhớ đứa con đang phiêu bạc bên ngoài của mình, chỉ là trong lòng bà vẫn còn rất day dứt. Những năm tháng qua bà đã suy nghĩ rất nhiều, lúc đấy trong nhà đột nhiên xảy ra nhiềuchuyện, chồng vừa qua đời, những oán hận trong lòng chỉ biết trút hếtlên người con gái. Nếu lúc ấy con gái bà có chuyện gì có lẽ bà cũngkhông còn mặt mũi nào mà sống thêm, điều đó cũng chả khác gì chính bà đã tự tay bức con gái mình đến đường chết.

Từ Y Khả nói: “Con đi đến rất nhiều nơi nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy Giang Nhạc là tốt nhất.” Cô nâng tay vuốt khóe mắt mẹ: “Mẹ, có phải là mẹkhông tự chăm sóc tốt không…”

Bà Từ nói: “Già rồi còn chăm sóc gì nữa.”

Từ Y Khả không kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi, về đến nhà, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trong lòng dâng lên.

Mắt của bà Từ cũng đã ửng đỏ , nhưng miệng lại nói: “Khóc cái gì mà khóc,chẳng tiến bộ hơn ngày xưa là mấy, lần này con về là định ở lại hay chỉvề vài ngày rồi lại đi?”

Từ Y Khả nói: “Con không đi nữa , con đã tìm được một công việc trong công ty bạn con, sau này con sẽ ở lại Giang Nhạc.”

Bà Từ nói: “Trở về cũng tốt, phụ nữ một mình bên ngoài khổ lắm “

“Mẹ, con muốn chuyển về đây ở được chứ?”

Bà Từ nói: “Con không ở đây thì có thể ở đâu, phòng của con vẫn còn trống, con hãy tự đi thu dọn lại đi, mẹ đi nấu cơm đã, đêm nay con cứ ở lạiđây, Y Trạch sẽ về ngay thôi .”

Cô nhìn theo bóng lưng mẹ tuy rằng mẹ con đã thông cảm cho nhau, nhưng dùsao vẫn còn có chút mất tự nhiên. Có một số việc thay đổi chính là đãthay đổi, dù cho có bù đắp thế nào, vết vạn nứt giữa cô và mẹ vẫn cònđó.

Đến tối Từ Y Trạch về nhà, nhìn thấy chị mình cậu xúc động đến chảy nước mắt , hai chị em ngồi ngoài ban công tâm sự cả đêm.

Từ Y Khả mới biết được cửa hàng sắt thép nhà cô cũng kinh doanh thêm không được bao lâu thì đã đóng cửa , hiện tại Từ Y Trạch đang làm việc trongmột công ty.

Khi nghe nói công ty đó là Chương Kinh Hoa, Từ Y Khả nhíu mày nói: “Sao lại làm cho Chương Kinh Hoa, Y Trạch em phải thật cẩn thận, ông ta là mộtngười rất nham hiểm.”

Từ Y Trạch nói: “Chị, chị yên tâm đi, thật ra cũng chẳng có liên quan gìđến Chương Kinh Hoa cả, mọi công việc trong công ty bình thường đều dochị Văn Kỳ phụ trách. Chị không biết đấy thôi, bây giờ chị Văn Kỳ đã trở thành một nữ doanh nhân, dù sao thì chị Văn Kỳ có lẽ cũng sẽ không đếnnổi gây hại cho em.”

Từ Y Khả buồn cười, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Văn Kỳ cũng đã đạt được những gì mình muốn.

Sau khi về nhà cuộc sống của cô dần trở nên đơn giản hơn, tan tầm về nhàgiúp mẹ nấy cơm, buổi tối đôi khi sẽ cùng mẹ nói chuyện một lát rồi xemti vi. Đinh Tĩnh cũng đã sắp lên chức mẹ , nghe nói thai nhi không ổnlắm cô ây cứ bị nghén liên tục. Cho nên chồng cô ấy không dám để cô ấymột mình ra ngoài dạo phố.

Hôm nay lúc đến trung tâm mua sắm mua cho mẹ vài bộ quần áo, thì tiện thểmua luôn quà cho con gái Hàn Việt. Hôm trước cô vừa gặp con gái của HànViệt. Cô bé kia nhỏ hơn con gái cô vài tháng mà ăn nói rất khôn ngoan.Từ Y Khả đến bây giờ vẫn chưa thể tưởng tượng được bộ dáng của con gáimình trông ra sao.

Cô cũng không biết nên mua quà gì, bây giờ trẻ con có lẽ cái gì cũng không thiếu, cuối cùng cô đi đến cửa hàng quần áo trẻ con, cô gái nhỏ đã biết yêu cái đẹp, nếu mua váy có lẽ cô bé sẽ rất thích.

Thời buổi này trang phục trẻ con đẹp không kém trang phục người lớn, Từ YKhả nhìn thích quá không muốn buông tay, cô chọn một loạt váy đầm, bỗngnhiên cúi đầu xuống nhìn thấy một cô bé ước chừng khoảng hai ba tuổi cứđi theo cô. Cô còn tưởng là con gái của một người khách trong cửa hàng,nhìn một vòng cũng chẳng thấy ai.

Cô bé cứ nhìn cô mỉm cười rất đáng yêu. Từ Y Khả nhịn không được véo má cô bé: “Cô bạn nhỏ, mẹ em đâu.”

Cô bé vẫn không nói gì chỉ nhìn chăm vào cô.

Từ Y Khả hỏi: “Có phải con thích chiếc váy nào không?”

Bỗng nhiên cô bé lại xoay người lại chạy ra ngoài, cái mông nhỏ lắc qua lắc lại, Từ Y Khả sợ cô ngã chạy theo ra.

Cô bé chạy đến cửa hàng áo quần trẻ con bên cạnh, Từ Y Khả nghe thấy mộtgiọng đàn ông: “Loan Loan, con lại chạy loạn đi đâu thế mà bố tìm khôngthấy .”

Giọng nói quen thuộc ấy, Từ Y Khả sững sờ dừng lại.

Loan Loan vẫy vẫy tay Trần Mặc Dương: “Bố, bên này…”

Trần Mặc Dương đi đến bên con cưng chiều nói: “Loan Loan muốn đi đâu, muốn mua váy đẹp ư ?”

Loan Loan nắm lấy tay anh, nói: “Mẹ, mẹ…”

Anh bất đắc dĩ thở dài, lại một lần nữa đánh tan giấc mộng ảo của cô, nhưng đến khi anh ngẩng đầu lên…cô đúng là đang đứng ngay trước mặt anh.

Hai người đứng lặng nhìn nhau, mọi thứ xung quanh đều trở thành phông nền.

Cô gầy hơn và đã không còn dáng vẻ ngây thơ của ngày xưa nữa, mái tóc dài buông xõa trên vai, dường như quyến rũ hơn nhiều.

“Bố…” Đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại nhìn hai người, Loan Loan không biết vì sao chả ai lên tiếng.

Từ Y Khả cuối cùng cũng bước đến trước mặt con mình, ngồi xuống ngắm nghía khuôn mặt tròn trịa, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đen nhánh, khuônmặt giống hệt cô vây vì sao chính cô lai không nhân ra…

Hơn hai năm nay cô đã nhớ con mình biết bao… những ngày đầu mới rời khỏi Giang Nhạc cô dường như không thể chịu đựng nổi, mỗi đêm đều nằm mơ thấy tiếng khóc của con gái.

Mắt Từ Y Khả Ngấn nước: “Vừa rồi con gọi ta là gì.”

Loan Loan bị ánh mắt nóng bỏng của Từ Y Khả làm sợ, ôm chặt đùi Trần Mặc Dương.

Trần Mặc Dương khom người xuống, nói với con gái: “Loan Loan, con không phải vừa mới gọi mẹ sao, sao lại sợ thế ?”

Từ Y Khả nhìn Trần Mặc Dương: “Con bé tên Loan Loan à?”

“Mọi người vẫn luôn gọi là Loan Loan, bởi vì lúc con bé cười đôi mắt con vút như vầng trăng.”

Từ Y Khả vươn tay: “Loan Loan, cho mẹ ôm được không.”

Loan Loan không biết có nên đồng ý không, do dự nhìn qua Trần Mặc Dương.

Trần Mặc Dương nói: “Con làm sao vậy, là mẹ mà, không phải con luôn hỏi baogiờ thì mẹ về sao, bây giờ mẹ đã trở lại rồi, con hãy đến ôm mẹ đi.”

Loan Loan khó xử chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý gật đầu, buông tay trên đùi Trần Mặc Dương rồi chạy vùi vào lòng Y Khả.

Từ Y Khả âu yếm ôm cô bé, không cầm được nước mắt lại rơi xuống. Lúc côrời đi cô bé chỉ nhỏ xíu, bây giờ đã lớn lên đáng yêu như vậy rồi. Từ YKhả khóc nghẹn ngào: “Con yêu, mẹ…”

Loan Loan cũng rất ngoan dường như hiểu được chỉ im lặng để cô ôm, lát sauTừ Y Khả buông tay ra, vừa khóc vừa cười vuốt khắp khuôn mặt cô bé: “Con gọi mẹ được không.”

Loan Loan mím môi, cô bé vươn tay lau nước mắt cho Từ Y Khả.

Trần Mặc Dương nói: “Em đứng lên đi, đừng khóc nữa , em sẽ làm Loan Loan sợ đấy.”

Từ Y Khả thấy Loan Loan cũng đã bắt đầu thút thít, cô nhanh chóng lau khônước mắt mình, ôm chằm lấy con, nói: “Xin lỗi, mẹ làm con sợ rồi đúngkhông, Loan Loan muốn mua gì nào, váy? Búp bê? Mẹ dẫn con đi mua nhé.”

Loan Loan vỗ vỗ vào đầu mình rồi khoa tay múa chân: “Loan Loan muốn mua kẹp tóc.”

Lần đầu đưa con đi mua sắm, Từ Y Khả hận không thể mua hết tất cả cho côbé, Loan Loan thích đủ loại kẹp tóc khác nhau, cứ nhìn vào gương đùanghịch mãi không thôi.

Từ Y Khả kẹp lên cho cô bé, rồi lại chọn thêm cho cô bé mấy chiếc, Loan Loan mừng rỡ cười tươi như hoa.

Bình thường Trần Mặc Dương cũng rất cưng chiều con gái nhưng dù sao cũng làđàn ông, những chi tiết nhỏ nhặt này anh cũng không để ý lắm. Cô bé gầnba tuổi đã thích làm đẹp, đôi khi còn đem cột tóc đến trước mặt bố: “Bố, buộc tóc cho con đi.” Cô bé luôn ngưỡng mộ nhiều bạn ở trường đượcmẹ làm tóc đẹp đi học.

Nhưng Trần Mặc Dương lại sợ mấy thứ kia làm con gái bị thương, bình thườngchỉ biết chải tóc cho cô bé. Mỗi lúc như thế cô bé lại bĩu mộibày ra vẻ mặt tội nghiệp.

Trần Mặc Dương rất ít khi nhìn thấy được khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của cô bé. Những thứ người mẹ có thể mang lại, bố cũng không thể nào có thểthay thế được.

Dọc đường đi Từ Y Khả cứ bế Loan Loan không muốn rời tay, lúc đi ra cổng,Từ Y Khả vẫn ôm chạt con gái, Trần Mặc Dương muốn bế cô bé nhưng mà Từ Y Khả lại theo bản năng lùi về phía sau. Cô luyến tiếc, nhưng cô cũngkhông thể đưa bé cùng về nhà. Không chỉ Trần Mặc Dương không đồng ý, màngay cả mẹ cô cũng không thừa nhận.

Cô ôm Loan Loan khư khư trong lòng, khuôn mặt đáng thương còn có chút gìđó hốt hoảng, tất cả đều làm cho những cảm xúc trong lòng Trần Mặc Dương lại dâng lên.

Anh còn nhớ không lâu trước đó, trong con hẻm tối tăm ẩm ướt, cô run runlùi về góc tường. Thật sự lúc ấy anh cũng chẳng muốn quan tâm nhưng nghe được tiếng khóc thê lương cùng với bộ dáng cầu xin đáng thương, anhkhông đành lòng nên mới ngăn lại, chiếc đồng hồ đeo tay cùng với quyểnvở kia anh vẫn còn giữ lại. Anh cũng nhớ rõ lần đầu tiên cô đụng phảianh ở Thiên Tinh, vẻ mặt cô ngây thơ hoảng hốt sợ sệt tựa như nai tơ rơi vào cạm bẫy.

Anh còn muốn điều khiển cô trong tay anh, nhưng kết cục lại là anh rơi vàolưới tình của cô làm cho cả đời anh cũng không thể thoát ra được.

Bây giờ cô đã ở trước mặt nhưng anh lại dường như bất lực không thể làm gì cả. Chỉ cách nhau ba bước mà dường như ngàn dặm.

Rõ ràng là ngay trước mắt nhưng anh không thể chạm vào. Rõ ràng có nhiềuràng buộc như vậy nhưng hai người lại không thể trở về bên nhau.

Trần Mặc Dương giang hai tay choàng qua Từ Y Khả, cô ôm đứa bé, anh ôm cô.Tiếng ồn ào giữa ngã tư đường, tiếng người người qua lại, ánh đèn vàngrọi xuống bốn phía, cả gia đình ba người cứ vậy lặng lặng ôm nhau. Cólẽ cô không biết rằng khoảnh khắc này anh đã khát vọng từ rất lâu!

Anh thì thầm: “Em hãy đưa Loan Loan đi ăn cơm đi, con bé lớn như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ được mẹ đút cơm cả.”

Trên bàn, Loan Loan dường như hiếu động hơn mọi khi, còn chưa nuốt xuống hết cơm trong miệng đã chỉ tay đến món ăn khác.

Từ Y Khả cũng chưa có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng cũng biếtđược rằng buổi tối không nên cho bé ăn nhiều. Mà cô thấy cô bé ăn đượcnhư vậy cô cũng không nỡ dừng tay.

“Nào, Loan Loan, con húp canh đi không lại nghẹn giờ.” Cô dịu dàng cẩn thận đút từng muỗng, lau miệng cho cô bé.

Loan Loan hoi: “Mẹ, mẹ đã đi đâu chơi vậy?”

Từ Y Khả nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn qua Trần Mặc Dương ý hỏi lại, TrầnMặc Dương nói: “Anh nói với con, em đi chơi nên không thể ở bên cạnhnó.”

Từ Y Khả vuốt đầu Loan Loan: “Xin lỗi mẹ đã không mang theo con đi cùng.”

“Mẹ, sau này mẹ còn đi nữa không?”

“Không , mẹ đi xong rồi, sau này mẹ sẽ luôn luôn ở bện cạnh Loan Loan.”

Nghe xong, đôi mắt Trần Mặc Dương bỗng nhiên sáng ngời, ý của cô là sau nàycô sẽ ở lại Giang Nhạc? Sau này anh có thể thường xuyên gặp cô? Anh cốgắng kiềm chế, anh sợ lúc mình thất thố sẽ làm cô hoảng sợ, sẽ làm côcảm thấy có áp lực.

Loan Loan nghe vậy rất vui vẻ, sau này sẽ có mẹ làm tóc đẹp cho cô bé rồi .

Ăn xong, Loan Loan nói: “Bố con mệt, bố ru con ngủ đi.”

Trần Mặc Dương mở cửa xe: “Bố phải lái xe, về nhà bố sẽ đọc truyện ru con ngủ nhé.”

Từ Y Khả nghe thế liền hỏi: “Là anh ru con ngủ ư? Anh ru như thế nào?”

Trần Mặc Dương nói: “Mỗi ngày trước anh đều phải ru cho con bé ngủ, lúc nào tâm trạng tốt thì sẽ kể chuyện cho con bé nghe .”

Từ Y Khả nhìn thấy anh mở cửa xe, rồi nhìn lại Loan Loan trong lòng, côhơi chần chừ sau đó lại bế Loan Loan cùng ngồi lên ghế phụ: “Anh lái xeđi để em ru con bé.” Cô vuốt mái tóc mềm mại của con gái nói: “LoanLoan, để mẹ kể chuyện cổ tich cho con nghe nhé.”

Loan Loan gật đầu.

“Uhmm… kể chuyện gì nhỉ? Công chúa bạch tuyết được không.” Đây là câu chuyện nổi tiếng nhất..

Trần Mặc Dương ở bên cạnh nở nụ cười: “Truyện đấy rất phức tạp, Loan Loannghe không hiểu đâu, em kể truyện “Quạ đen uống nước” hay “Chú khỉ nhỏhái đào” cũng được.”

Y Khả nhận ra anh rất có kinh nghiệm .

Từ Y Khả đang suy nghĩ kể thế nào cho hấp dẫn nhìn xuống thì thấy con gáiđang mở to hai mắt mong chờ nhìn cô, Từ Y Khả chỉ có thể cố gắng nhớ lại rồi kể đại khái: “Ngày xửa ngày xưa có một con quạ đen, hằng ngày nóđều bay xa ơi là xa vì thế nó rất khát nước…Cuối cùng quạ đen cũng nghĩra một cách, nó nhặt một hòn đá ném vào cái chai…”

“Sau đó quạ đen uống được nước .” Loan Loan hưng phấn nói tiếp lời.

Từ Y Khả cúi xuống hôn lên má cô bé, ngạc nhiên nói: “Ồ Loan Loan thật thông minh.”

Loan Loan phấn khích ra mặt, Từ Y Khả lại kể thêm vài truyện cổ tích nữa Loan Loan mới chìm vào giấc ngủ.

Trời vừa vào thu nên có chút lạnh, Trần Mặc Dương lấy áo khoác của mình đắp lên người con gái.

Trần Mặc Dương nói: “Loan Loan biết nói rất sớm, lúc chưa đầy hai tuổi đãnghe hiểu hết những truyện cổ tích. Có đôi khi anh rất sợ khi Loan Loanbiết quá nhiều.”

Từ Y Khả cúi đầu hôn lên trấn con gái, con gái còn đáng yêu xinh đẹp hơnso với những gì cô tưởng tượng. Cô bé là tựa như thiên thần, bởi vì congái yêu cho dù có chảy bao nước mắt, có đau xót bao nhiêu cô cũng sẽkhông bao giờ cảm thấy hối hận.

Xe dừng lại trước nhà anh.

Không ai có ý muốn xuống xe, hai người cứ ngồi trên xe lặng thinh.

Qua cửa kính xe Từ Y Khả nhìn vào ngôi nhà mình từng ở một tháng , cô cònnhớ rõ anh cẩn thận tỉ mỉ lắp xích đu cho Loan loan như thế nào.

Còn có căn phòng anh tự tay thiết kế, bên trong còn có đủ loại gấu bông búp bê do chính cô chọn .

Lát sau, Từ Y Khả lên tiếng: “Anh hãy bế Loan Loan vào đi, con bé ngủ như vậy sẽ không thoải mái.”

“Sao em không hỏi hai năm qua anh đã sống như thế nào?”

“Anh đã sống như thế nào?.”

“Không tốt lắm, Loan Loan cũng không tốt lắm, anh đã từng cho rằng anh có thểcho Loan Loan trở thành đứa bé hạnh phúc nhất thế giới, nhưng cuối cùnganh lại làm cho cô bé mất mẹ .”

Cô cố tránh ánh mắt nóng bỏng của anh: “Sau này em có thể thường xuyên đến thăm Loan Loan được không.”

Anh gật đầu: “Em là mẹ Loan Loan sao lại không thể .”

Trong xe lại trở nên yên tĩnh chỉ có tiếng thể đều đặn của Loan Loan.

Trần Mặc Dương xuống xe rồi qua bên kia mở cửa xe ra: “Để anh bế.”

Anh đón lấy Loan Loan, trong lòng Y Khả bỗng có chút trống rỗng.

Trần Mặc Dương nói: “Em có muốn vào không?”

Cô lắc đầu: “Không được, em phải về.”

Anh cũng không có miễn cưỡng: “Để anh bế Loan Loan lên rồi lại xuống đưa em về.”

“Không cần đâu em tự bắt xe về cũng được, anh bế Loan Loan lên đi.”

Anh chần chừ một lát rồi đành nói: “Vậy em đi đường cẩn thận nhé.”

Anh giúp con thay váy ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Anh nhìn khuôn mặt bình thản của con gái đang chìm vào giấc ngủ, cúi đầuhôn nhẹ lên trán cô bé, thì thầm: “Con gái ngủ ngon, đừng lo, mẹ sắp trở lại rồi, bố sẽ không để mẹ đi nữa đâu.”

Sáng hôm sau, lúc Trần Mặc Dương vừa mới rửa mặt xong, cửa phòng ngủ khép hờ bị đẩy ra, Loan Loan trong chiếc váy trắng dài đùng đùng chạy đến ômchân anh, mặt mày hớn hở nói: “Bố, bố, con muốn đến trường.”

Trần Mặc Dương kinh ngạc nhíu mày, bình thường vào giờ này con bé còn đang ở trên giường không muốn dậy, hôm nay sao giờ này đã dậy lại con um sùmđòi đến trường?

Loan Loan thúc giục: ” Bố , nhanh lên, làm tóc cho con.”

Trần Mặc Dương thấy kẹp tóc trên tay con gái không khỏi bật cười, thì ra muốn đến nhà trẻ là để khoe.

Đầu tiên anh chọn váy cho cô bé, sau đó lại kẹp tóc lên cho cô: “Xong rồi, Loan Loan của bố đẹp quá đi.”

Khuôn mặt tươi cười tràn đầy mong chờ nhìn vào gương, ngay lập tức bị xịxuống, hai cái chân lũng lẳng trèo lên giường bày tỏ sự bất mãn củamình: “Không phải thế này, không phải như thế này…”

Trần Mặc Dương nhìn phải nhìn trái: “Như vậy đã rất đẹp rồi mà, Loan Loan con xem lại đi.”

Loan Loan giận dỗi: “Không phải, không phải mà…” Vừa nói nước mắt vừa chảy không ngừng

“Đừng khóc nữa, Loan Loan muốn như thế nào để bố giúp con buộc nhé.”

Trần Mặc Dương buộc hết tóc Loan Loan lên: “Như vậy được chưa, có phải rất đẹp không.”

Loan Loan càng khóc to hơn, mũi đỏ lừng , vừa khóc vừa nói: “Thật là xấu xí… con muốn mẹ buộc lại cho con.”

Bị ghét bỏ Trần Mặc Dương cũng không biết làm thế nào, mặc kệ anh có dỗdành thế nào cũng không ngăn được những giọt nước mắt không ngừng của cô bé, Anh thở dai, sao mà tính tình hai mẹ con lại giống nhau thế khôngbiết, làm cho người ta cũng hết cách.

Trước kia tuy Loan Loan không hài lòng kiểu tóc anh làm cho lắm, nhưng cùnglắm cũng chỉ bĩu môi tức giận cũng sẽ không quấy rối như vậy.

Anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Loan Loan, con muốn mẹ làm tóc cho con phải không?”

Loan Loan liếc mắt nhìn qua ra sức gật đầu.

Anh bắt đầu hướng dẫn từng bước: “Nhưng bố cũng không biết làm sao bây giờ?”

Loan Loan rất thông minh, liền hiểu ra: “Để con bảo mẹ đến, mẹ đang ở đâu rồi, có phải lại đi chơi rồi không ?”

Trần Mặc Dương lau nước mắt cho con gái: “Bố gọi điện thoại cho mẹ giúp con, nhưng con tự mình nói chuyện được không.”

“Vâng ạ, bố gọi ngay đi.”

Anh lấy điện thoại gọi qua số hôm qua vừa lưu lại, nghe được máy kết nốiliền đặt điện thoại bên tai con bé nói: “Loan Loan, con biết nói như thế nào với mẹ không?”

“Biết ạ, con bảo mẹ về làm tóc cho con.”

Trần Mặc Dương vuốt đầu con gái: “Giỏi, Loan Loan thông minh lắm.”

Truyện Chữ Hay