Anh lặng im ngồi trên sô pha, không chỉ có bác Trương, ngay cả anh cũngkhông thể tin được, cô không chỉ muốn trốn khỏi, còn có can đảm trốn đi.
Lúc đầu anh còn nghĩ là có thể cô chỉ ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về.
Nhưng đã bốn ngày rồi… không hề có tin tức của cô… di động tắt máy . Lúc nàyanh mới bắt đầu hoảng hốt, tìm khắp nơi, Đinh Tĩnh, Văn Kỳ nơi đâu cũngkhông có, ai cũng bảo không gặp cô.
Thậm chí anh còn chạy qua bà Trần làm ầm ỹ lên một trận, chất vấn bà Trần có phải đã đem Từ Y Khả trốn đi rồi hay không .
Bà Trần suýt chút nữa cho anh một bạt tai: “Hỗn láo, anh càng ngày càngquá đáng, sao anh lại ra thành thế này, anh nhìn lại mình đi, đến khinào mới yên ổn nổi!”
Anh nhìn mẹ không giống như là đang nói dối, bỗng dưng trong lòng nôn naođiềm chẳng lành, cả người như ngâm mình trong băng tuyết lạnh run. Cô ấy thật sự đã đi rồi.
Có điều anh vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí…anh suy nghĩ lại nếu khôngcó ai giúp đỡ cô ấy chắc chắn sẽ không dám liều lĩnh bỏ đi như vậy, côấy không có can đảm ấy.
Anh gọi điện thoại cho Mẫn Chính Hàn, quả nhiên cũng trong tình trạng tắtmáy , thư ký Mẫn Chính Hàn nói Mẫn tổng dặn dò là anh ấy có việc tư cầnphải xử lý, trong khoảng thời gian này sẽ không về công ty. Về phần Mẫntổng đi đâu, cô ấy không nói.
Anh lại trở về căn hộ yêu cầu bảo vệ lấy ra camera theo dõi hôm đó cho anhxem, hình ảnh rất rõ nét, chỉ vừa lướt qua anh đã nhận ra xe của MẫnChính Hàn.
Trần Mặc Dương hận đến nghiến răng, Mẫn Chính Hàn dám ở trước mặt anh khiêu chiến, chết tiệt!
Nhưng tại sao anh không tìm thấy tung tích của hai người này, chuyến bay, nhà ga, bến xe. Tất cả những nơi này anh đều cho người đi tìm, nhưng khôngcó tin tức nào.
Anh dĩ nhiên tìm không ra Mẫn Chính Hàn và Từ Y Khả.
Những gì anh có thể nghĩ được , Mẫn Chính Hàn đương nhien cũng có thể nghĩ ra.
Cho nên hai người kia chắc chắn không đi bằng máy bay hay tàu hỏa, MẫnChính Hàn đã đổi một chiếc xe việt dã sau đó đi về hướng bắc.
Trên thực tế, hai người bỏ trốn không chút căng thẳng, trên đường ăn ngonnghỉ ngơi tốt. Đến mỗi địa điểm du lịch thì dừng lại hai ngày tham quan. Đi chơi như thế, rất thoải mái.
Tuy nhiên Từ Y Khả lờ mờ cảm giác được Mẫn Chính Hàn đang che giấu điều gìđó trong lòng. Anh không thật sự vui vẻ, thường mất tập trung, nhưng anh ấy không nói, cô cũng ngại hỏi.
Họ lại bắt đầu xuất phát đến một thành phố khác, Từ Y Khả hỏi anh: “Chúng ta sẽ đi đâu đây, anh có kế hoạch rồi chứ?”
Anh nói Bắc Kinh.
Từ Y Khả cầm bản đồ Trung Quốc xem: “Ôi, vậy đi ngay lập tức đi, em lớn như vậy rồi còn chưa được đến thủ đô bao giờ.”
Mẫn Chính Hàn mở chai nước, ngửa đầu uống một ngụm: “Là em đang theo anh bỏ trốn, sao lại giống như đi chơi vậy.”
Cô than thở: “Anh không giống như vậy chắc!”
Anh nói: “Anh dẫn em đi một vòng quanh đất nước, đến lúc đó em thích thành phố nào, anh sẽ sắp xếp giúp em.”
Cô nói: “Thật ra quê cũ của em rất tốt , non xanh nước biếc, chỉ là nghèo.”
Anh cười: “Cái đấy không được, em vừa đến đó cậu ta sẽ tìm được ngay lậptức, bắt em về tử hình , bây giờ anh nghĩ Dương Tử đang đi khắp nơi trên cả nước, à không, nói không chừng là cả thế giới để tìm chúng ta, anhthấy rất kích thích, chết tiệt, lâu lắm rồi anh mới cảm thấy phấn chấnthế này!”
Từ Y Khả trợn tròn mắt, anh đưa cô trốn đi chỉ vì để tìm việc kích thích bản thân sao!
Anh nói đi Bắc Kinh, quả thật là đi , nhưng chỉ là đi ngang qua, đến khi Từ Y Khả ở trên xe ngủ một giấc tỉnh lại thì xe đã chạy qua Bắc Kinh, đithẳng đến Đông Bắc.
Nhưng đây không phải là một thành phố ở vùng Đông Bắc, mà là đang đi trên con đường dọc theo sườn núi cho đến khi đến một ngôi làng nhỏ.
Từ Y Khả dù sinh ra ở một thị trấn nhỏ, nhưng vẫn khó có thể tưởng tượngđược ở Trung Quốc vẫn còn có nơi lạc hậu thế này. Cả làng bao quanh bởicác dãy núi, khoảng hơn một trăm hộ gia đình nằm dưới chân núi , nghenói chỉ cẩn một trận mưa thì đã không thể ra khỏi đường, ngay cả xe cũng không thể vào ra, chỉ có thể đi bộ ra ngoài.
Người dân trong thôn vẫn dựa vào những lao động nguyên thủy nhất để duy trì cuộc sống.
Từ Y Khả ngạc nhiên: “Rốt cuộc là sao? Sao anh lại biết nơi này?”
Không phải mỗi ngày Mẫn đại thiếu gia đều trải qua trong nhung lụa sao, thậtlạ là anh còn có thể biết đến một nơi thứ nhất không có club thứ haikhông có quán rượu thứ ba không có khách sạn!
Mẫn Chính Hàn nói: “Phong cảnh ở đây không phải rất đẹp ư , không khí lại trong lành, là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi.”
Từ Y Khả nghi ngờ anh bị quỷ nhập: “Chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”
Nơi này ngoại trừ đồng ruộng, đất hoang, chuồng gà chuồng heo, mỗi căn nhàcũng chỉ có một phòng ở, gia đình nhiều người cũng chỉ chen chúc trongmột phòng nhỏ. Dọc theo đường đi cô cũng đã cẩn thận quan sát rồi. Hiếmkhi nhìn thấy một ngôi nhà tạm được, có lẽ người dân trong thôn này rấtnghèo.
Bỗng dưng có hai người lạ ăn mặc tươm tất đến, người dân trong thôn cứ đi lui đi tới tò mò nhìn mặt họ.
Anh kéo một cô gái lại hỏi: “Trong thôn cô có một bà họ Cố đúng không ?”
Cô gái kia lắc đầu nói: “Không có.”
Anh nói: “Cô nhớ lại kĩ giúp tôi đi.” Là địa chỉ ghi ở đây mà.
Cô gái kia nói: “Trong thôn chúng tôi chỉ có ba dòng họ, mỗi họ tôi đềubiết rõ như lòng bàn tay, có họ Cố hay không sao tôi có thể không biết.”
Mẫn Chính Hàn nghĩ nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Vậy có họ Lưu không ?”
“Có, họ Lưu có vài nhà, anh muốn tìm nhà nào ?”
Mẫn Chính Hàn nói: “Là một bà cụ, có lẽ là khoảng hơn tuổi.”
Cô gái kia nói: “Tôi biết, là bà nội Lưu!” Cô chỉ cho Mẫn Chính Hàn: “Làngôi nhà kia, trong thôn chúng tôi có ngôi nhà kia là lớn nhất!”
Mẫn Chính Hàn cảm ơn cô gái rồi dẫn Từ Y Khả qua đó.
Từ Y Khả nghi hoặc: “Anh có người thân ở đây ư?”
Anh gật đầu.
Từ Y Khả cảm thán: “Nhưng cũng giống với gia đình nhà anh, cũng là người giàu nhất trong thôn.”
Cánh cửa trước sân không đóng, cô và Mẫn Chính Hàn đi vào, bên trong im ắng .
Bên trong nhà mọi thứ đều đầy đủ.
Bà cụ đang tưới nước cho rau ở vườn sau nhà, thấy cô và Mẫn Chính Hàn, bà đi đến , hỏi: “Hai người tìm ai?”
Bà cụ tóc bạc, nhưng tinh thần rất minh mẫn , có thể nhìn thấy rằng sức khỏe rất tốt.
Mẫn Chính Hàn nói: “Chúng con đi ngang qua nơi này, không có chỗ ở, có thể ở đây vài ngày không ạ?”
Từ Y Khả nghe lời này thì hiểu ra Mẫn Chính Hàn không quen biết với bà cụ. Cô nghi hoặc sao anh biết bà cụ họ gì!
Người trong thôn vốn rất chất phát, bà cụ lại thấy vẻ mặt Từ Y Khả hiền lành, không hề do dự, bảo: “Vào nhà đi, đừng đứng trong sân .” Bà cụ đi lêntrước, đem hoa quả lên cho cô và Mẫn Chính Hàn rồi nói: “Dâu tây vừa mới hái, ăn một chút đi, hai đứa từ đâu đến? Sao lại rơi xuống khe suối sâu này của chúng ta ?”
Mẫn Chính Hàn giải thích: “Đường không quen, bọn con lái xe đến ngã ba thấy nơi đây phong cảnh đẹp, không vội đi, muốn ở lại đây vài ngày.”
Bà cụ tự hào: “Nơi này của chúng ta rất tốt, ta đã ở đây mấy chục năm chưa hề bệnh tật đau ốm đau lần nào, người dân trong thôn sống cũng rấtthọ.”
Từ Y Khả hỏi: “Chỉ có một mình bà ở đây thôi sao?”
Bà cụ nói: “Đúng vậy, ta còn có một cô cháu gái, làm bác sĩ ở thành phốlớn, con bé làm việc, mấy năm cũng không về rồi, nhưng con bé rất hiếuthuận, căn nhà này là do con bé sửa sang lại cho ta đấy . Ta đã nói chỉmột mình ta không cần phải nhiều phòng như vậy làm gì, nhưng nó một mựckhông nghe! Sô pha hay ti vi gì đều là nó mua cả đấy, mỗi tháng còn gửicho bà già này tiền , mọi người trong thôn đều rất hâm mộ.”
Giọng nói bà cụ không giấu được vẻ tự hào.
Mẫn Chính Hàn đứng lên tham quan căn nhà.
Từ Y Khả cũng biết người già bình thường đều rất thích tìm người nóichuyện, nhất là những người sống một mình như bà cụ, cô tiếp tục tròchuyện với bà: “Cháu gái bà đối với bà thật tốt”
“Đúng vậy! Chỉ là không thường xuyên trở về được, đã nhiều năm đi xa.Trongthôn của chúng ta chỉ có một mình con bé là học hành tốt. Con bé rấtgiống với mẹ nó, nhưng thật đáng tiếc mẹ nó cũng không thể sống lâuhơn.”
Từ Y Khả an ủi: “Cô ấy không thể trở về, nhưng chắc chắn trong lòng cũng rất nhớ thương bà.”
Bà cụ nói: “Ta già rồi, con bé cũng sắp đến tuổi phải kết hôn, nếu ở cùngbà già này, ta sợ lại phiền nó. Cũng may cứ lễ tết con bé thường xuyêngởi ảnh chụp về, bằng không ngay cả nó biến thành dạng gì ta cũng khôngbiết…” Bà cụ lại tiếp tục: “Con đợi chút, ta lấy cho con xem ảnh , cháugái ta rất xinh đẹp!”
Bà cụ mở ngăn tủ ra, lấy một album đưa cho Từ Y Khả: “Đây là cháu gái ta, mấy tấm này đều là nó mới gởi về lúc tết năm nay.”
Từ Y Khả rất ngạc nhiên: ” Là bác sĩ Cố!”
Bà cụ nói: “Đúng rồi, con bé là bác sĩ, sao con biết cháu gái ta họ Cố?”
Từ Y Khả nói: “Con có quen với bác sĩ Cố, cô ấy đã từng khám cho con.”
Bà cụ vui mừng: “Con biết cháu gái ta à, vậy hai người kể chuyện con bé cho ta đi!”
Từ Y Khả gật đầu: “Dạ! Bác sĩ Cố là một bác sĩ rất giỏi, con rất ngưỡng mộ cô ấy!”
Từ Y Khả gọi Mẫn Chính Hàn: “Anh lại đây xem, là bác sĩ Cố, thật trùng hợp chúng ta đến đúng nhà bác sĩ Cố.”
Mẫn Chính Hàn không hề ngạc nhiên, đi đến cầm quyển album lật từng trang xem, có đôi khi dừng lại một lát ngắm.
Từ Y Khả bĩu môi, xem ra anh ta đã sớm biết, hèn gì chạy đến đây.
Ảnh của Niệm Nghi cũng giống như người ở ngoài, vẻ mặt rất lãnh đạm, thỉnh thoảng có mấy tấm nở nụ cười.
Khí chất của cô ấy rất trầm tĩnh, chỉ cần nhìn cô ấy, lòng liền cảm thấy yên tĩnh.
Từ Y Khả chỉ vào Mẫn Chính Hàn nói: “Bà à, anh ấy cũng quen với bác sĩ Cố, anh ấy là bạn học cũ của bác sĩ Cố.”
Bà cụ vui mừng: “Thật tốt, thật tốt, thì ra hai người đều là bạn của NiệmNghi, vậy hai người thường xuyên gặp con bé phải không? Con bé thế nào?Đã có đối tượng chưa?”
Từ Y buồn cười: “Con cũng không biết, nhưng bác sĩ Cố tốt như vậy khẳng định là có nhiều người theo đuổi.”
Bà cụ than thở: “Đã hơn hai mươi, người ta đã kết hôn sinh con rồi , đâyvẫn chưa lập gia đình, qua vài năm nữa là già đi, nếu thêm một vài nămnữa nói không chừng ta không thể chờ gặp được cháu cố của ta rồi…”
Album trong tay Mẫn Chính Hàn bị trượt xuống, đập vào bàn thủy tinh “Bạch”.Sắc mặt anh bỗng trắng bệch.”Đứa nhỏ” hay từ này tựa như nhát dao đâmvào tim anh. Lúc này anh mới cảm giác được đau lòng, giống như có ai đóđang bóp nghẹt tim anh .
Từ Y Khả kỳ lạ: “Anh làm sao thế? Mệt ư?”
Mẫn Chính Hàn lắc đầu: “Không sao, đột nhiên co chút chóng mặt.”
Bà cụ nói: “Vậy vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa ăn cơm, ta dẫn hai người về phòng.”
Bà cụ vào phòng trải giường chiếu: “Phòng này ấm lắm, buổi tối ngủ cũng không bị lạnh, chăn đều sạch mới .”
Từ Y Khả ngượng ngùng nói: “Cái kia… Bọn con không thể ở cùng nhau, còn có phòng nào nữa không ạ?”
Bà cụ cười: “Con đi theo ta! nào, Vậy con ngủ ở phòng Niệm Nghi,mỗi ngàyta đều thu dọn phòng con bé. Con bé rất thích sạch sẽ, phòng dính mộtchút bụi cũng không được, vậy nên mới hợp làm công việc bác sĩ.”