Năm phút sau
Tiên Bối lê dép về phòng, rồi sau đó ngồi xuống, co quắp trên ghế.
Nhìn về phía khu cửa đen xì, Tiên Bối nhíu mày, có chút khổ sở và cũng có cả chút hối tiếc.
Vừa rồi cô làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
Trong nháy mắt mà mặt đỏ như tôm luộc đó, cô vô thức đẩy cửa về, cứ như vậy…. đóng, đóng cửa lại.
Đóng rầm một cái, tốc độ cực nhanh, có thể cảm nhận được cả gió thoáng qua trong không khí.
Tiên Bối nhắm mắt lại, bỏ tay ra, khuôn mặt tràn đầy nỗi tuyệt vọng.
Không biết là cô lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy… càng không biết đối phương có tức giận không….
Dù sao cô đóng sầm cửa mà không nghĩ ngợi gì, sau đó bên ngoài cũng chẳng nghe ra chút động tĩnh nào.
Hồi lâu sau, đến khi luồng nóng hai bên má bớt dần, cô mới tới gần mắt mèo, lén nhìn ra ngoài.
Trong hành lang rỗng tuếch như chưa từng có ai tới đó.
Nghĩ đến đây, Tiên Bối gãi đầu.
Hết cách, hoàn toàn hết cách rồi, cô rất sợ hãi điều đó.
Một khi đưa ra lời tán thành thì không khác nào đưa thẻ thông hành cho người bên ngoài, và cũng có nghĩa sẽ dấy lên hi vọng cho mình sau này.
Giống như….
Sẽ tạo nên một mối quan hệ, nhưng sau khi mối quan hệ này bị đứt đoạn thì nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều gì đó phức tạp, phiền toái cần cô phải ứng phó.
Một bước vào rừng rậm, con đường phía trước nhiều hoa hay đầm nước đây?
Cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Nhưng mà, rõ ràng cô là người hỏi trước mà….
Thế mới nói, sao cô lại hỏi điều đó chứ.
Phản ứng của cô, trước sau chẳng đồng nhất gì cả.
Người nọ không nghĩ rằng cô bị điên chứ?
Làm sao bây giờ?
Tiên Bối hoảng, vành mắt phiếm hồng, trái tim như bị ném vào hũ chanh, ê ẩm, chua xót.
Cô suy trái nghĩ phải, chỉ có thể tìm một người giúp đỡ mà thôi.
Tiên Bối mở máy lên, tìm biên tập Viên Viên.
Cô gõ bàn phìm cạch cạch, đánh chữ còn dễ hơn nói chuyện nhiều.
Tiên Bối: Viên Viên, có đây không….
Viên Viên: Nói….
Tiên Bối: Hình như tôi đã làm việc gì đó sai rồi….
Viên Viên: Có phải là chưa sửa xong bản thảo không?
Tiên Bối: …. Không phải….
Viên Viên: Ủa thế là gì? Tạm thời tôi không nghĩ ra sai lầm gì nghiêm trọng hơn đâu.
Vì vậy, Tiên Bối tốn mất mười phút để tìm từ, xóa đi vừa sửa chữa lại mới nói được hết chuyện giữa trưa cho Viên Viên.
Cuối cùng kết thúc bằng một câu: “Tôi nên làm gì tiếp đây, cầu giúp đỡ TAT”
Viên Viên: Cô lần mò làm tôi cũng suýt ngủ….
Viên Viên: Chờ chút để tôi xem.
Tiên Bối: Ừa….
Lúc này Tiên Bối mới thả lỏng người, ta trái rụt về để vào lòng tay phải.
Cả bàn tay ướt nhẹp, đẫm mồ hôi.
Tiên Bối giật mình, vươn tay lấy tờ giấy ăn, lau sạch tay rồi lại cầm vào con chuột…. Con chuột cũng trơn nhơn nhớt, nhất định do dính mồ hôi trong lòng bàn tay rồi.
Khuôn mặt lại nóng lên, Tiên Bối lại rút một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau con chuột….
Trên màn hình.
Viên Viên mới hỏi một câu, bắn đại bác cũng không tới vấn đề mà cô nhắc tới.
“Shipper đẹp trai không?”
Tiên Bối:….
Tiên Bối: Sao lại hỏi vậy?
Viên Viên: Điều này quyết định câu trả lời của tôi
Tiên Bối nghĩ một lát: Rất có khí chất, rất dịu dàng, khác với người thường.
Viên Viên: Cô có thể nói thẳng là đẹp trai hay không?
Tiên Bối ngồi một lát mới gõ chữ: Đẹp trai…
Gửi đi rồi, cô nhìn qua trái lại nhìn qua phải, giống như người đó đang đứng sau cô, và người đó có thể nhìn thấy câu trả lời này, đột nhiên thấy thẹn.
Viên Viên: Tôi nói thẳng nha, cô làm hơi quá rồi.
Viên Viên: Người ta tặng đồ uống miễn phí cho cô, để cô nếm thử và đánh giá, cô vẽ trà sữa nhân cách hóa để phản hồi, điều này không sao cả.
Viên Viên: Nhưng sau đó cô lại hỏi người ta rằng sau này có phải đều do anh ta ship đồ không, có chút….
“Biểu đạt rằng mình có ấn tượng rất tốt với người ta, hiểu không?”
“Về sau có phải anh sẽ ship = hi vọng sau này đều do anh ship.”
Những lời này giống như bom nổ, làm Tiên Bối cũng hoảng hốt.
Tin tức mà Viên Viên mang tới còn rất nhiều, ồ ồ chảy tới.
“Nếu như không muốn đối phương ship tới cho mình thì cô sẽ không muốn hỏi.”
“Mà cô sẽ chỉ tự nói trong lòng rằng sau này anh ta sẽ không đi ship nữa.”
Thì ra là thế sao?
Màn hình vi tính như hóa thành hệ thống quạt sưởi, cả khuôn mặt Tiên Bối cảm thấy ấm áp dễ chịu, nhìn chằm chằm vào khung đối thoại không chớp mắt:
“Đây là chuyện tốt đó, cô muốn kết bạn rồi.”
Viên Viên vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Nhưng mà lúc đó cô sập cửa luôn??”
“Nhưng mà vẫn có cơ hội sửa lại mà, chủ động nói xin lỗi.”
“Anh ta ship hàng đến cho cô phải không, hẳn là phải có cách liên lạc với anh ta chứ. Gửi tin nhắn, chân thành xin lỗi.”
“Còn vì sao anh ta không trả lời trực tiếp, mà là hỏi lại điều đó….”
“Tôi cảm thấy chắc anh ta đang thẹn thùng, ngại không dám nói mình cũng muốn.”
“Cô xem, anh ta rất kiên nhẫn với cô mà, ai nguyện ý viết chữ trao đổi với một người qua một cánh cửa chứ, quá là điên khùng, có phải là giấy truyền tin lúc cấp hai cấp ba đâu?”
“Đúng rồi, anh ta bao tuổi?”
Đến lượt cô nói rồi hả?
Tiên Bối vội vàng hấp tấp sờ vào phím số: ….
Nghĩ nghĩ rồi lại thêm ba chữ: Nhìn khoảng.
Enter.
Viên Viên kinh ngạc: “Già thế sao!”
“Tôi còn tưởng là anh chàng shipper đẹp trai gì đó, hóa ra là ông chú già?”
Tiên Bối mấp máy môi, không nói gì.
“Vậy thì nhất định không phải do thẹn thùng.”
Tiên Bối nhỏ giọng hỏi trong lòng, thế thì đó là cái gì….
“Cố ý đùa giỡn cô đó!!!” Viên Viên dùng dấu chấm than liên tiếp để biểu đạt tâm tình.
——
Tối đó, Trần Chước tắm rửa xong, lau mái tóc ướp nhẹp, mặc có khăn tắm trên đầu.
Vừa định mở cửa ra thì tay anh dừng lại, nhìn nắm đấm cửa.
Nhớ đến giữa trưa, anh cũng đã cầm vào nắm đấm cửa tương tự.
Bởi vì đột nhiên con quỷ đùa giỡn nhảy ra, cùng với một ít xúc động mà anh không rõ… giống như đêm đó ở trong siêu thị vậy.
Bị người ta đóng sầm cửa vào mặt, cũng là gieo gió gặt bão thôi.
Trần Chước cười khẽ một tiếng.
Kết thúc hồi tưởng, anh bước về phòng ngủ.
Mò lấy điện thoại trên bàn, nhìn sáng lên, là có một tin nhắn đến.
Mở ra, Trần Chước hơi sửng sốt, người gửi tới là ‘Cô Tiên’.
Nội dung không dài, chỉ có ba câu, liếc qua là hết.
“Xin lỗi, tôi không cố ý đóng cửa như vậy, xin lỗi nhiều nhiều [quỳ]”
Trần Chước phì cười xem lại tin nhắn lần nữa, bờ môi lại càng cong lên.
Anh giật khăn tắm trên đầu ra, khoanh tay, âm thầm thở dài một hơi.
Trần Chước ơi là Trần Chước, chỉ mới vài ngày mà mày làm vị khách nhỏ quỳ nhiều lần quá đấy.
Anh tiện tay vắt khăn tắm lên thành ghế gỗ, đi đến bên cửa sổ.
Phía sau bức rèm là những luồng sáng lung linh từ quảng trường.
Trầm ngâm một lát, Trần Chước mới mở ô Reply.
——
Cũng vào lúc đó, hai tay Tiên Bối kẹp di động.
Cô lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng, một vòng, lại một vòng, lại một vòng.
Cô đang thi đấu, và trái tim là đối thủ rất mạnh.
Cô đang thử xem, nó đập nhanh hơn hay cô đi nhanh hơn.
Tay đặt lên môi, răng cửa cắn đốt ngón tay, hơi đau một chút nhưng có vẻ như vậy mới giúp cô bớt khẩn trương được.
Tin nhắn không đến chữ, ngón cái di chuyển qua lại, quá trình ấn gửi đi thôi, cũng tốn mất nửa tiếng của Tiên Bối.
Đúng là một quyết định vĩ đại.
Rất nhanh, điện thoại mà cô cúng bái như phật rung lên.
Là nhắc có tin nhắn đến!
Tiên Bối cảm giác như trút được gánh nặng, nằm xòe lên bàn.
…..
Cô dụi mặt vào cánh tay để giải tỏa tâm tình, rồi mới nghiêng đầu nín thở mở tin nhắn, nhìn từng chữ một.
“Xin lỗi em.”
Hở?
Tiên Bối ngơ ngẩn, mở to mắt.
Cô ngẩng đầu lên, không phải cô nói xin lỗi à, chẳng lẽ không phải anh nên trả lời là “Không vấn đề” sao…
Không không, Tiên Bối lập tức lắc đầu, không nhất định phải tha thứ cho cô, không tha thứ cũng không sao cả….
Điện thoại đột nhiên lại rung lên, Tiên Bối giật mình suýt đánh rơi.
“Dọa đến em sao?”
“Cái gì?
Là chỉ chuyện xảy ra ban ngày, hay là vì câu xin lỗi vừa rồi?
Sau lưng lại thấm ướt mồ hôi, cô hoàn toàn không hiểu nổi, bây giờ cô hỏi Viên Viên có kịp không?
Nhưng mà hình như cô ấy chưa tan làm.
Nhưng một lát sau, lại có tin nhắn tới, học giọng điệu cô xin lỗi, cũng cho cô câu trả lời chính xác:
“Xin lỗi em nhiều nhiều nhiều, tôi cố ý hỏi như vậy, là vì ngày mai tôi còn muốn gặp em.”