Nửa giờ sau, Tiên Bối mè nheo về đến nhà.
Cô co co rúm rúm ở góc cầu thang ngó nghiêng một lúc, khi xác định phạm vi mét xung quanh không có bất kỳ ai thì cô mới lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
Đóng cửa lại, Tiên Bối thở dài một hơi, cô lấy được nửa cái mạng về rồi.
Trong phòng rất tối, rèm cửa đóng chặt không một khe hở, giống như trong phòng đang nuôi Vampire không thể thấy ánh mặt trời.
Tiên Bối không mở đèn, nhưng hai mắt rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Cô dừng lại trước bàn, móc danh sách mua sắm gấp gọn trong túi quần, mở ra đặt lên bàn, rồi lại lần lượt lấy đồ từ trong túi mua hàng, khẽ đọc tên từng cái một, so sánh với danh sách.
… A, Tiên Bối gõ đầu, cô quên mua kem đánh răng rồi.
Lần thứ hai…
Tiên Bối lê đôi dép, chậm chạm bước tới phòng vệ sinh.
Tiên Bối đứng trước bồn nước, rút tuýp kem đánh răng, mở nắp, bóp kem, nhưng mà kem đánh răng không có ra.
Lại dùng thêm chút sức, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên nhưng vẫn không có chút nào.
Cô lại bóp từ phần đuôi lên ngang lưng, chà chà bàn chải vào rồi giơ lên nhìn.
Phần còn lại đánh một lần thôi cũng thiếu ấy chứ.
Xem ra hôm nay cô lại phải đến siêu thị một chuyến nữa rồi.
Mặt trời bên ngoài hôm nay chói quá, thôi để tối rồi đi ra ngoài.
Nghĩ thế nên Tiên Bối về phòng ngủ, ngồi vào trước máy tính, vừa sờ vào bút thì QQ rung lên.
Mở ra, là biên tập Viên Viên ở tòa soạn Nguyên Quang.
Viên Viên: Hôm nay chủ biên tới tìm tôi nói về ‘Kỳ Tà’.
Viên Viên: Cô đã xem bình luận chưa? Mọi người đều đang mắng cô chửi cô đấy.
Viên Viên: Nội dung câu chuyện bị sao thế?
Viên Viên: Gần đây cô bị sao vậy?
Tiên Bối gõ chữ: Tôi cũng….
Xóa đi.
Tiên Bối: …. Xin lỗi.
Viên Viên: Không phải vấn đề đúng hay không, tại sao bản thảo hôm nay gửi cho tôi lại để Chu Viễn Sơn chết?
Tiên Bối: Kết thúc rồi.
Viên Viên: Nhanh thế á!
Tiên Bối: Đầu tháng sau phải trả phòng rồi, tạm thời không tìm thấy chỗ ở, không muốn kéo dài bản thảo thêm nữa.
Viên Viên: Không muốn kéo nên cô làm kiểu đầu voi đuôi chuột hả?
Tiên Bối: Dù sao thì Chu Viễn Sơn cũng sẽ chết, lúc trước đã cho cô xem qua… dàn ý rồi…
Viên Viên: Nhưng ‘hắn’ vừa mới xuất hiện, cũng rất được lòng người, cô để ‘hắn’ được nhiều đất diễn hơn đi. Cô biết là tiền nhà rất khó khăn, không thể sáng tác dựa theo ý nguyện độc giả để người ta trả tiền cho cô sao? Kiếm thêm chút khen thưởng cũng là lợi nhuận mà
Tiên Bối: Nhưng mà đã đặt ra như vậy rồi… ‘Hắn’ quá mạnh mẽ, sẽ bị phản phệ.
Viên Viên: Nhưng tất cả mọi người đều thích loại người này, mạnh mẽ tự tin, mọi việc đều thuận lợi, một bước lên trời. Nét vẽ tràn đầy hơi thở thiếu niên, cũng biết nam sinh thì rất thẳng thắn, nhưng đột nhiên làm một người vẫn đứng trên đỉnh cao ngã đau như vậy, độc giả sao có thể tiếp nhận nổi chứ?
Tiên Bối: Xin lỗi
Viên Viên: Cũng đã đăng một năm rồi, từng đứng đầu bảng xếp hạng, không nên có kết thúc buồn bã thế chứ.
Tiên Bối: Tôi không vẽ nổi nữa, xin lỗi.
Viên Viên: Cô không thể sáng tác bằng tâm tình được, đây là cần câu cơm của cô đó. Tính cách đó của cô, ngoài ở nhà vẽ tranh thì sao làm được công việc khác.
Tiên Bối: Trong đầu tôi trống rỗng.
Viên Viên: Sao có thể như vậy? Cô đã quên mọi người bị trí tưởng tượng siêu phàm của cô thuyết phục thế nào à?
Tiên Bối: Không biết.
Viên Viên: Không có trà sữa hợp vị?
Tiên Bối: Không thể hợp nổi [khóc ròng]
Viên Viên: Quán trà sữa cô hay uống đắt quá, một ngày , một tháng , hết một tháng tiền nhuận bút của cô cũng chỉ khoảng bốn năm ngàn, một ngày hai bữa cơm mua ngoài cũng ba bốn mươi, còn ở trọ một mình trong trung tâm thành phố, chơi game cũng tốn tiền… Cô ăn đủ.
Tiên Bối: Ừ.
Viên Viên: Đổi quán trà sữa khác?
Tiên Bối: Đổi rồi, nhưng uống không ngon.
Viên Viên: Thế này đi, tôi sẽ gọi cho cô trong một tuần, kết thúc của tuần này cô chỉnh lại, bỏ nội dung Chu Viễn Sơn bị giết chết đi.
Tiên Bối: … Không cần…
Viên Viên: Đừng khách khí với tôi, bây giờ tôi sẽ gọi cho cô, cuối tuần hãy gửi bản thảo làm tôi hài lòng.
——
Buổi chiều, đã nửa tháng rồi ‘Hợp ý’ mới nhận được đơn đặt hàng của ‘Cô Tiên’ lần nữa.
Nhân viên đằng sau quầy bar nghe thấy tin tức này thì vỗ tay vui vẻ khiến rất nhiều khách hàng trong cửa tiệm đều ngó vào.
Chu Thanh Thụ cười đoán, nhất định do tiên nữ đi ra ngoài du lịch, nhất định là vì thế!
Trần Chước chỉ cười không nói, không ngoài dự đoán của anh.
Cửa hàng của anh, có lẽ sẽ thiếu nguyên liệu thiếu nhân viên, chỉ không thiếu khách hàng quen.
Nhưng anh không ngờ vào tối hôm đó anh lại ngẫu nhiên gặp vị ‘Cô Tiên’ này.
Ngay tại Walmart đối diện với quảng trường.
Bởi vì cô ăn mặc quá kỳ lạ, chỉ hận không thể bọc kín lấy mình, che kín luôn cả đôi mắt.
Cô không cao, lại cúi người nên trông lại càng nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô cúi đầu xuống nên vành nón gần như che khuất cả khuôn mặt.
Một cô gái bé nhỏ, đứng trước giá hàng nhỏ giọng lầm bầm nhìn một tờ giấy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giá hàng.
Giống như cô phù thủy nhỏ lén niệm thần chú, và những món hàng kia lúc nào cũng có thể dựng lên cùng nhau nhảy múa.
Trần Chước cứ đứng yên nhìn cô một lát, tùy tiện lấy một tuýp kem đánh răng trên kệ hàng ném vào xe đẩy.
Sau đó anh đẩy xe đi tới chỗ cô.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Trần Chước đứng bên người cô, mở đầu với lời nói rất tầm thường.
Hàng mi cô chớp chớp, tròng mắt liếc qua trái, nhìn qua phải, xác định ở đây ngoài cô thì không còn ai khác, lúc đó cô nắm chặt tờ giấy trong tay, cảnh giác ngẩng đầu lên.
——
Vừa nhìn thấy thì Tiên Bối vội rụt lại, như nằm mơ vậy.
Đầu cô chết máy trong vòng hai giây.
Sau đó sống lại.
Hệ thống cập nhật…
Đầu búi tròn…
Cái tên buổi trưa?
Vì sao anh ta lại ở đây?
Đầu Tiên Bối càng cúi thấp hơn nữa, cằm suýt dán vào xương quai xanh.
Cô cầm giỏ đồ lên, ừ, nhặt vật từ và trang bị, chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống: “Đến mua vật dụng hàng ngày à?
Đốt ngón tay cầm giỏ mua hàng trắng bệch, Tiên Bối vô thức rụt vai lại.
Vì sao lại nói chuyện với tôi?
Đừng nói chuyện với tôi, tôi không biết nên tiếp chuyện thế nào.
Van anh, xin anh, mau đi di.
Cô không nói gì thì người ta sẽ thấy mất mặt mà đi mất.
Nhưng một giây, hai giây… một phút đồng hồ trôi qua mà người đàn ông đó vẫn không nhúc nhích.
Không biết là anh ta rất kiên nhẫn, hay là có hứng thú nên cố ý làm vậy muốn bức cô làm ra phản ứng gì đó.
Cho dù là gì thì bị người khác nhìn chằm chằm một lúc lâu thì cổ như bị bóp nghẹn, cảm giác khó thở đánh úp vào cô.
Tiên Bối không muốn đợi nữa, cô túm tuýp kem đánh răng, ném vào trong giỏ, xoay người bỏ chạy.
Bên này, đúng rồi, hẳn là nên đi bên này, nhưng mà còn mua gì nữa, đã lấy kem đánh răng chưa? Lấy rồi.
Còn chưa tính giá, chỉ cần mua kem đánh răng.
Có muốn mua sữa chua không, quầy thu ngân ở đâu?
… Ôi này, anh đừng có đi theo nữa.
Vì sao cái người kia vẫn cứ đẩy xe đi theo phía sau cô một mét?
Hu hu, thật là đáng sợ quá, vì sao lại đi theo tôi?
Đừng là tôi mà, đáng sợ quá, xin anh đấyyyyyyyyy….
Làm sao bây giờ? Gọi bảo vệ? Hay là người bán hàng?
Nhưng mà phải nói với bọn họ thế nào…
Nhìn cô bé như người không đầu, bước từng bước nhỏ rất nhanh, đi qua nhiều giá hàng.
Trần Chước cũng không biết mình lấy đâu ra niềm vui thú xấu xa này, làm một cái đuổi đi theo một cô bé con ‘không nói gì’.
Ừ… suy nghĩ lại, không thể nói là theo đuôi được, theo đuôi là chuyện mà ông chú si hán làm. Anh chỉ tiện đường, tiện đường mà thôi.
Tình thế cấp bách, Tiên Bối quyết định, vẫn nên dựa vào chính bản thân mình.
Đột nhiên côdừng chân, quả nhiên người đó cũng dừng lại theo.
Tiên Bối cúi đầu, khẽ cắn môi, nghĩ: “Anh, anh có thể… đừng cùng tôi….”
Giọng nói cực nhỏ, có một số từ gần như thở ra, còn lắp bắp nữa.
Trần Chước không nghe rõ, nhíu mày: “Em nói cái gì?”
“Đừng có…” Vẫn là giọng nói yếu ớt, rất khó khăn. Tiên Bối không nói thêm gì nữa, lấy di động ra, mở tin nhắn gõ chữ lên:
Đừng đi theo tôi.
Xóa đi.
Tôi van anh để tôi một mình đi.
Xóa đi.
……..
Trần Chước cao hơn cô rất nhiều, thị lực lại không tồi, chỉ thấy cô nắm điện thoại đánh rồi xóa, xóa rồi lại đánh.
Mãi sau mới ngẩng lên, dựng thẳng máy cho anh xem, đầu còn ngoảnh sang một bên, cá chắc là không dám nhìn vào mặt anh.
Trên màn hình, trước con trỏ:
“Xin đừng đi theo tôi….[quỳ xuống]”
Dường như có thể nghe thấy giọng nói tuyệt vọng và khẩn trương, còn nghe thấy cả tiếng đầu gối quỳ xuống đất.
Trần Chước bật cười, nén ý cười, nghiêm túc trả lời: “Tiên tiểu thư, xin lỗi. Tôi làm ở ‘Hợp ý’, tôi biết em, một vị khách quen mỗi ngày đều uống trà sữa nhà chúng tôi. Gần đây em không đặt hàng, tất cả mọi người đều lo không biết em có chuyện gì không nên tôi mới đi qua xem. Còn đêm nay chỉ là tình cờ mà thôi.”
Nghe thấy hai chữ ‘Hợp ý’, cô gái ngơ ngác một chút.
Sau đó, cái đầu hơi lắc một chút, rồi lại gật.
“Em họ Tiên thật sao?” Trần Chước hỏi, bởi vì họ Tiên rất ít gặp mà.
Tiếp tục gật đầu.
“Tên gì?”
Giọng nói nho nhỏ lại vang lên: “Tiên Bối…”
“Hả?”
“Tiên Bối…” Vẫn hàm hàm hồ hồ.
Trên đầu là tiếng radio rao lời khuyến mãi, Trần Chước hơi nghiêng người về phía trước, cố gắng nghe rõ câu trả lời của cô.
Nghe tới lần thứ hai, cũng đã hiểu được: “Tiên Bối à? Bối trong Vỏ sò đúng không?”
Dùng gật đầu đáp lại mọi việc, cô bé không nói lời nào, cũng không nhìn anh.
Nhân lúc người đàn ông đó không hỏi câu gì tiếp, Tiên Bối cất di động vào túi quần, chạy đi không quay đầu nhìn lại.
Trần Chước cũng không đuổi theo nữa, đầu ngón tay gõ gõ lên thành xe đẩy. Anh đứng một mình rất lâu, sau đó mới nghiêng đầu, đến chính bản thân cũng không hiểu sao lại nở nụ cười.
Cũng vào lúc này anh nhìn sang giá hàng bên trái, có một hàng đặt những túi tiên bối ngay ngắn.
(Tiên bối: Tiếng Anh là senbei hoặc sembei, là một loại quả họ gạo ở Nhật Bản. Nó có nhiều hình dạng lớn nhỏ và khẩu vị khác nhau, thường là vị mặn nhưng vẫn có vị mặn. Tiên bối là một loại quà vặt thường xuyên ăn cùng trà xanh, là món trà bánh chiêu đãi khách khi đến nhà. Ở Trung Quốc thì tiên bối có ý giangbing – bánh rán. Ở Trung Quốc, tiên bối giống như bánh cuốn và bánh rán nhưng ở Nhật Bản là một miếng điểm tâm nhỏ có thể ăn trong một miếng, không phải đồ ăn. Nhưng mà cùng loại bánh tiên bối ở Nhật Bản, cũng có thể tìm được dạng tương tự ở Trung Quốc)
Anh vươn tay lấy hai túi ném vào trong xe.
Có chút hứng thú đến mà không có nguyên do gì cả, ví dụ như hôm nay đột nhiên anh muốn ăn tiên bối.