Lục Sâm xử lý xong công việc ở công ty lập tức lái xe trở về studio, lúc anh đến lại phát hiện đã sớm kết thúc quay chụp, Quý Thức không biết đi bao lâu rồi, chỉ còn lại mấy nhân viên công tác cuối cùng đang dọn dẹp.
Lục Sâm tiến lên hỏi: "Quý Thức đâu?"
Nhân viên công tác nghe được liền ngẩng đầu, nhận ra Lục Sâm là người vừa tới cùng Quý Thức, liền nói: "Quý ca chụp xong đã đi rồi".
"Đi bao lâu rồi?"
"Uhm... chắc tầm nửa giờ".
Lời nói của Quý Thức lúc trước còn quanh quẩn ở bên tai, nhưng Quý Thức vậy mà vô thanh vô tức rời đi. Thái độ như thế nào cũng là đang tuyệt tình cự tuyệt, phảng phất như buổi tối trước đó chuyện gì cũng không xảy ra.
Này là có ý gì?
Lục Sâm không khỏi hoài nghi mình đối với Quý Thức mà nói chỉ là người qua đường Giáp không đau không ngứa, hoàn toàn không giống như đã bị mình công thành chiếm đất.
Lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ mà qua, hừng hực thiêu đốt anh chỉ có một người. Quý Thức đứng một bên khoanh tay nhìn, còn tùy tay đốt thêm một chút lửa, cuối cùng toàn thân mà lui.
Bực bội và tức giận, còn vài phần mất mát không dễ phát hiện, Lục Sâm tự giễu cười, lái xe trở về công ty.
Buổi trưa đó, tâm tình Lục Sâm có chút không yên, ngồi trong văn phòng nghe thư ký báo cáo công tác liên tục thất thần. Thư ký nhìn ra Lục Sâm không chú ý, dùng lời ngắn gọn nhất kết thúc báo cáo liền hiểu ý không vào quấy rầy nữa.
Lục Sâm đứng lên đi đến bên cửa số sát đất quan sát những chiếc xe tới lui bên dưới. Trong thành phố mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại như vậy, tựa như một khắc cũng không dừng lại. Anh thở dài, trước sau không cách nào đem tên kia trong đầu đuổi đi.
Quý Thức, Quý Thức......
Lúc này có lẽ anh nên gọi điện thoại cho cậu, nếu Lục Sâm lại lên tiếng lần nữa, như vậy cậu có thể giống tối hôm qua đáp ứng thêm một lần không?
Lục Sâm móc di động ra, đang muốn quay số lại phát hiện một sự thật làm anh phải đau lòng, anh không có bất kỳ phương thức liên lạc nào với Quý Thức.
Di động bị hung hăng ném qua một bên, Lục Sâm ngửa đầu dựa vào lưng ghế xoay, nhắm mắt lại, nhớ tới một vài chuyện xưa đã thật lâu...
...
Năm ấy Lục Sâm hai mươi tuổi, Quý Thức mười tám tuổi.
Lục Sâm sau khi tốt nghiệp cao trung thì xin vào trường đại học ở nước ngoài, chỉ khi được nghỉ mới có thể trở về nhà vài hôm. Nghỉ hè năm ấy, anh như thường lệ vừa xuống máy bay đã đi thẳng về nhà. Lại ngoài ý muốn phát hiện nhà sát vách đã lâu không ai ở chợt có người ra vào.
Anh ngay cả rương hành lý còn chưa buông đã tò mò đứng ở cửa nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Quý Thức.
Lục Sâm tin chắc rằng từ trước tới nay mình chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.
Một thiếu niên mười tám tuổi dáng người cao gầy, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng toát lên một sắc thái vô cùng đặc biệt. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cậu, như một tinh linh mông lung ở sâu trong rừng rậm, trắng trẻo lại trong sáng.
Lục Sâm ngay cả chào hỏi cũng quên, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn chằm chằm cậu thiếu niên ấy.
Cậu thiếu niên cũng chú ý đến Lục Sâm, từng bước đi về phía anh. Mỗi một bước cậu đi như đạp vào tiếng tim nhảy bang bang trong ngực anh. Anh chưa bao giờ có cảm giác kỳ dị như vậy.
"Xin chào ạ"
Cậu thiếu niên dừng lại trước mặt Lục Sâm, nghiêng đầu cười. Mái tóc hơi dài che phủ đôi mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp ấy. Lục Sâm bị nụ cười này dụ hoặc.
Tự nguyện bị dụ..
Cậu hẳn không phải tinh linh gì đó, Lục Sâm nghĩ. Cậu rõ ràng là một yêu tinh mà.
"Xin chào"
Yêu tinh lại tiến gần thêm một chút: "Em là Quý Thức, còn anh?"
Lục Sâm nhìn cậu chằm chằm, nói: "Anh là Lục Sâm".
Hết chương