"Dật, em nấu cháo thịt, không biết có hợp khẩu vị của ngài không." Tiêu Hàm có hơi không chắc.
Cậu không biết Dật thích ăn món gì, cậu đúng thật không đủ tư cách làm người yêu mà, về sau cậu nhất định phải biết rõ Dật yêu thích thứ gì.
"Anh thích, chỉ cần Hàm Hàm làm, anh đều thích." Lạc Thần Dật nhìn Tiêu Hàm, nói thật lòng.
Tiêu Hàm nhìn Lạc Thần Dật, bật cười một tiếng, "Nếu vậy Dật mau ăn đi, vừa đủ ấm đó."
"Hàm Hàm, mình cùng ăn, em phải thức sớm để nấu bữa sáng cho anh, nhất định chưa bỏ gì vào bụng."
"Được, mình ăn chung." Tiêu Hàm đặt cháo lên bàn, cầm chén đũa, cùng Lạc Thần Dật thưởng thức thành quả dậy sớm.
Tại một không gian nhẹ nhàng, Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm cùng nhau ăn xong bữa sáng.
"Hàm Hàm, chờ anh đi làm về nhé. Hôm nay gia sư anh mời sẽ đến, em ở nhà nhớ học cho giỏi, giữa trưa anh không có về, tới tối anh mới về, dù thế, em nhớ phải ăn cơm đúng giờ." Lạc Thần Dật sắp đi làm, dù hắn là tổng tài, muốn ở nhà chơi với vợ cũng không thể.
Tiêu Hàm nhớ lời Lạc Thần Dật dặn vào trong lòng, tạm biệt Lạc Thần Dật, nhìn xe hắn đi xa, sau đó xoay người đi vào phòng.
Tiêu Hàm gọi người hầu quét tước phòng ở, nói rằng cứ để tự cậu quét, người hầu lúc đầu không muốn, song chỉ có thể bất đắc dĩ khi thấy Tiêu Hàm kiên trì, đành phải lui ra và kiếm chuyện khác để làm.
Tiêu Hàm quét dọn phòng sạch sẽ, chợt nghe tiếng dì Trương dưới lầu vọng lên: "Mợ chủ, gia sư cậu chủ mời đã đến."
Mợ chủ? Tiêu Hàm nghĩ nghĩ một chút, sau đó chợt nhớ vỗ trán. A~ là gọi mình, gia sư đến, cậu nhất định phải lưu lại cho gia sư một ấn tượng tốt.
Tiêu Hàm vội vàng đi xuống lầu, cậu nhìn thấy một người chàng trai khí chất ôn thuận cỡ , tuổi, cậu đi đến trước mặt người đó, "Chào thầy, em là Tiêu Hàm, em cái gì cũng không biết, có thể thầy phải tốn nhiều thời gian hơn để dạy em, mong được thầy dạy bảo."
Người đàn ông thấy Tiêu Hàm chủ động giới thiệu, y cũng giới thiệu bản thân: "Chào cậu, tôi tên là Trương Lâm, về sau là gia sư của cậu, anh Lạc đã nói cho tôi về tình huống của cậu, hy vọng về sau chúng ta có thể thuận lợi hợp tác."
Cứ thế, Tiêu Hàm bắt đầu sự nghiệp học tập.
"Hôm nay ta sẽ học ngữ văn, toán và tiếng anh. Còn những môn khác sau này sẽ từ từ học." Trương Lâm nói với Tiêu Hàm, chương trình học hôm nay vừa là căn bản, vừa là trụ cột, về sau độ khó sẽ từ từ tăng lên.
Tiêu Hàm học tập được tri thức thật sự, may ở chỗ thiên phú của cậu cũng không tồi, hơn nữa nhờ vào kinh nghiệm sinh tồn, khoá học trụ cột - căn bản này cậu qua rất thuận lợi. Thời gian và buổi học cùng Trương Lâm chậm rãi trôi qua.
"Cục cưng Hàm Hàm nhận điện thoại, cục cưng Hàm Hàm nhận điện thoại...." Tiếng chuông từ di động Tiêu Hàm phát ra, là nhạc chuông dành riêng cho Lạc Thần Dật, mà đây còn là giọng của Tiêu Hàm, Lạc Thần Dật cho rằng đây là phương thức biểu đạt tình yêu cho nhau.
Trương Lâm nhìn di động của Tiêu Hàm đặt trên bàn không ngừng chấn động, nhíu nhíu mi, tạm ngưng giảng bài, ý bảo Tiêu Hàm nhận điện thoại, y nhún vai, tỏ vẻ mình không để ý.
Tiêu Hàm nhìn Trương Lâm xin lỗi mỉm cười, cậu đi sang một bên tiếp điện thoại, "Dật, sao vậy?"
"Không có gì, anh chỉ là nhớ Hàm Hàm, Hàm Hàm có nhớ anh không?"
"Nhớ. A đúng rồi, hôm nay thầy Trương Lâm đã dạy em vài bài học cơ bản, em sẽ cố gắng học tập, để cố gắng xứng với anh." Tiêu Hàm kể cho Lạc Thần Dật về buổi học hôm nay.
"Hàm Hàm của anh thạt thông minh, nhưng mà chuyện học tập không cần phải sốt ruột, từ từ sẽ ổn mà, sắp đến trưa rồi, em nhớ phải ăn cơm đúng giờ đó." Lạc Thần Dật ở đầu bên kia điện thoại dặn dò.
Tiêu Hàm ngoan ngoãn trả lời, "Đã biết, Dật, ngài cũng phải ăn cơm đúng giờ đó, nếu không em làm cơm đưa cho ngài, đến giờ em mới học tiếp."
"Không cần phiền thế, Hàm Hàm cứ ở nhà đi, dù anh rất muốn ăn cơm Hàm Hàm làm. Nếu không thì khi anh tan tầm thì mình cùng đi siêu thị mua đồ?."
"Dạ, được, em chờ ngài về. Dật nhớ phải nghỉ ngơi."
"Đã biết, vợ đại nhân đã dặn làm sao anh không nghe được chứ."
"Ba hoa, không thèm nghe ngài nói nữa, để thầy đợi lâu không tốt."
"Được rồi, Hàm Hàm, hun một cái, Hàm Hàm cũng phải hun anh một cái ~" Tiêu Hàm nhìn nhìn Trương Lâm đang giải lao, ngượng ngùng "chụt ~" một tiếng vào điện thoại, "Rồi đó, em cúp đây."
"Được, Hàm Hàm, bái bai." Lạc Thần Dật cúp điện thoại, mỉm cười, thư ký ở cạnh cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của hắn.
Thư ký nghĩ rằng, đầu bên kia điện thoại là ai ta, có thể làm cho tổng tài mặt than lộ ra nụ cười ngọt ngào, đây là tin rất hot đó, bữa nay có chuyện để tám rồi, còn có, y nghe được đầu bên kia điện thoại là giọng nam, còn nghe tổng tài gọi vợ này vợ nọ, đây đích thực là tin hot, sống một đời không uổng mà ~
Hãy tha thứ cho một hủ nam khi đối mặt với gian tình ái muội ╯▽╰
Cúp điện thoại rồi, Tiêu cười xin lỗi đối với Trương Lâm, "Xin lỗi thầy ạ, để thầy đợi lâu."
Trương Lâm cười, "Không sao, vợ chồng son như vậy là bình thường, tôi có thể thông cảm." Trương Lâm cười xấu xa, còn cho Tiêu Hàm một cái nháy mắt. Ngay lập tức, mặt Tiêu Hàm đỏ hồng một mảnh.
Trương Lâm nhìn phản ứng đáng yêu của Tiêu Hàm, cười cười, "Được rồi, không chọc cậu nữa. Vừa đúng lúc tan học, cậu có muốn ra ngoài ăn cơm với tôi không?"
"Có thể ạ?" Tiêu Hàm hỏi.
"Được chứ. Cứ xem tôi như là bạn của cậu." Trương Lâm có ý tốt nói.
"Được, hay quá, vậy là em đã có một người bạn." Hôm nay Tiêu Hàm rất vui, cậu đã có được một người bạn đầu tiên.
Trương Lâm dẫn Tiêu Hàm vào phố ẩm thực nổi danh ở thành phố A, vào một quán ăn có tên là Đại Thực Bão Hữu Lộc Thực.
Trong quán Đại Thực Bão Hữu Lộc Thực, nhân viên phục vụ A thấy hai người Trương Lâm đẩy cửa tiến vào liền mỉm cười tiến lên phía trước, "A Lâm, hôm nay vẫn là chỗ cũ món cũ hả?"
Trương Lâm mỉm cười gật đầu, y dẫn Tiêu Hàm đến bàn y hay ngồi, rồi cầm thực đơn đưa cho Tiêu Hàm, "Tiêu Hàm, nhìn thử xem mình thích ăn món nào. Tôi không biết cậu thích ăn gì cho nên tôi gọi mấy món mà tôi hay ăn. Không phải là tôi làm quảng cáo cho nhà hàng này đâu nhé, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, quán này làm ăn thuận lợi như thế là nhờ vào đó ~"
Tiêu Hàm gật gật đầu, "Đúng vậy nhỉ, lúc vào em có nhìn vào tiệm, quả thật có rất nhiều người."
Tiêu Hàm buông thực đơn, "Em không biết nên gọi món nào, A Lâm hay đến đây, còn là khách quen nữa, hay là thầy gọi mấy món ngon nhất đi ~" Dứt lời, Tiêu Hàm chớp chớp mắt với Trương Lâm.
Trương Lâm thấy Tiêu Hàm hoạt bát, không khỏi cười ra tiếng, "Tôi cuối cùng đã biết tại sao Lạc Thần Dật lại yêu cậu. Tiêu Hàm, cậu quả thật rất đáng yêu ~"
Tiêu Hàm nghe Trương Lâm nói thế, nháy mắt mặt liền đỏ gấc. Trương Lâm thấy Tiêu Hàm thẹn thùng, cười khẽ, phất tay với nhân viên phục vụ A, nhân viên phục vụ A mỉm cười cầm lấy thực đơn lui xuống.
"Thật ra lúc đầu tôi không muốn làm gia sư cho cậu đâu, tôi là người có hơi nhỏ nhen, ha ha, còn có tí xíu không kiên nhẫn, khi nghe được hoàn cảnh của cậu, tôi từ chối ngay, nhưng, Lạc Thần Dật đã thuyết phục được tôi."
Trương Lâm cầm ly nước uống một ngụm, "Lạc Thần Dật nói, không phải anh ta không thể thuê gia sư khác, mà là sợ những người đó sẽ đối xử không tốt với Hàm Hàm của anh ta, không nghiêm túc, trước mặt anh ta là một người, sau lưng anh ta thì trở thành một người khác, tri nhân tri diện bất tri tâm. Hàm Hàm của anh ta là người chịu uỷ khuất nhưng lại không nói ra, anh ta không muốn để cậu chịu uỷ khuất nào hết. Anh ta chỉ muốn tìm một người trạc tuổi Hàm Hàm, anh ta là muốn người thích hợp nhất, anh ta còn nói có lẽ tôi và cậu sẽ trở thành bạn bè. Hey, không phải tôi khoe khoang, thực chất tôi trong ngành nhà giáo cũng có chút danh tiếng. Thật ra là, Lạc Thần Dật vì người yêu cho nên mới muốn tôi làm gia sư cho cậu, và chính tôi cũng muốn nhìn xem là ai mà có thể khiến cậu cả Lạc đặt ở đầu tim. Quả thật ánh mắt của anh ta không tồi. Cậu xem, chúng ta còn có thể làm bạn với nhau. Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ, chúng ta đều là đồng loại. Thật ra tôi cũng chẳng có người bạn nào."
Tiêu Hàm cẩn thận lắng nghe Trương Lâm nói chuyện, trong lòng ngọt như mật, Lạc Thần Dật thật sự đối với cậu tốt quá, cậu thật sự rất may mắn, gặp được một người yêu mình như vậy.
Nhưng mà đồng loại trong miệng Trương Lâm là ý gì? Tiêu Hàm nghĩ nghĩ, lơ đãng đem những lời này hỏi ra: "A Lâm, đồng loại là sao?"
Trương Lâm nhìn Tiêu Hàm tràn đầy mờ mịt, thầm vỗ trán, quên mất người ngồi đối diện vẫn là một tờ giấy trắng (vốn là ngu ngốc, nhưng với tư cách là một người có gia giáo, không thể chửi người ta ngu được) nhưng mà nếu y nói cho Tiêu Hàm, đó là gay, nếu mà Tiêu Hàm hiểu được rồi có vấn đề gì đó, liệu có khi nào cậu cả Lạc sẽ trói y quăng xuống biển cho cá mập ăn chăng?
Haizzz, ai bảo y là người trọng tình trọng nghĩa kia chứ, y không muốn nhìn bạn mình dễ dàng bị Lạc sói xám to bắt được, y muốn cứu vớt bé thỏ con ra khỏi miệng sói, xem đi, đến an nguy của mình cũng không để ý, y thiệt vĩ đại.
Trương Lâm phát hiện ra một thú vui nho nhỏ không kém phần thú vị, y biết nói cho Tiêu Hàm chuyện này sẽ chỉ làm cho cảm tình bọn họ trở nên tốt hơn, chưa kể không có cậu cả Lạc cho phép, y không dám nói quá nhiều, trái tim be bé của y không thể chịu nổi đày đoạ.
"Đồng loại ý là, tôi cũng là người đồng tính, đơn giản mà nói, là thích người cùng giới tính. Nhưng đồng tính không được xã hội nhìn nhận, để có thể gặp được một người yêu mình như mạng trên con đường này, quả thật không dễ dàng. Có người nói rất dễ nghe, không có em không thể sống, nhưng xong rồi cũng quay đầu trên con đường này cưới vợ sinh con. Nói thật, con đường này không dễ đi, tôi muốn nói cho cậu là khi cậu đi vào con đường lẩn quẩn này, cậu phải vứt bỏ rất nhiều thứ, bao gồm con cháu về sau của mình."
Tiêu Hàm nghe Trương Lâm nói, trước kia không hiểu, nhưng bây giờ cậu đã hiểu. Nhưng mà dù hiểu hay không hiểu, cậu cũng không rời khỏi Lạc Thần Dật, cậu sẽ tiếp tục ở bên Dật, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cậu tin tưởng Dật cũng sẽ không bỏ cậu lại.
Người khác thấy thế nào cũng không sao, quan trọng là hiểu được tâm ý của mình, còn cái nhìn của người khác chỉ là râu ria, tương lai của cậu, tự cậu sẽ tạo ra thật tốt.
Tiêu Hàm đối với Trương Lâm nghiêm mặt nói, "A Lâm, lời thầy nói vừa rồi em đã hiểu, nhưng em sẽ không rời xa Dật, người khác thế nào em không cần, không có con cháu cũng không sao. Em chính là muốn cuộc sống về sau ở bên Dật, không rời không bỏ. Con cháu gì đó, em không cần, miễn sao vẫn có thể ở bên Dật."