Thấy Ngải Tử Lam mãi chưa có trở lại phòng, hắn bèn lại xem, cửa nhẹ nhàng khép hờ, mở ra liền trông thấy cô nhìn chiếc khăn với vẻ lặng lẽ và nghiêm trang.Đoàn Hồng Huyên ngay lập tức hiểu. Chiếc khăn này hẳn rất quan trọng đối với cô. Liên tưởng đến thân thế của cô, không khó để mà đoán lai lịch của chiếc khăn này.Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có sự buồn bã nhàn nhạt như có như không tản phát trong không khí.Đoàn Hồng Huyên chỉ là lặng lẽ ở bên cạnh Ngải Tử Lam, thấy cô như thế này trong lòng đau khổ vô cùng, tiếc thương vô hạn, nhẹ nhàng ôm vào lòng, cánh tay ấm áp mà vững chắc ôm chặt lấy cô, giống như muốn che chở cho cô để cô không phải chịu bất cứ sự tổn thương nào từ thế giới bên ngoài.So sánh với Đoàn Hồng Huyên, cuộc sống gia đình của Ngải Tử Lam luôn lạnh nhạt, duy chỉ có bà ngoại là ấm áp. Gia đình hòa thuận, từ nhỏ đã được cưng chiều như Đoàn Hồng Huyên rất khó mà tưởng tượng, cuộc sống của Ngải Tử Lam nơi gia đình đó như thế nào, nhất định là không dễ dàng gì, nhất định phải rất kiên cường.Điều này khiến Đoàn Hồng Huyên càng thêm thương Ngải Tử Lam, đối với người khác của Ngải gia càng thêm chán ghét sâu sắc.“Muốn khóc thì khóc ra đi.” Đoàn Hồng Huyên nhíu mày, giống như dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi, giọng ôn nhu giống như dòng suối ngọt ngào chảy qua trái tim Ngải Tử Lam, “Anh vẫn luôn ở đây.”Nghe vậy, thân thể Ngải Tử Lam khẽ run lên, những ủy khuất tích tụ đã lâu nhất thời như bộc phát ra, cảm xúc có chút mất khống chế.Từ lúc bà ngoại qua đời, cô đã thầm thề sẽ không trước mặt bất cứ người nào mà dễ dàng rơi lệ. Nhưng lời của Đoàn Hồng Huyên lại giống như có ma lực vậy, chọc đến nội tâm sâu thẳm của cô, khiến tất cả những bi thương của cô đều bộc phát ra.Sống mũi cay cay, khóe mắt ướt lệ, thân thể trong nháy mắt buông lỏng, nước mắt giống như hồng thủy mãnh liệt trào ra. Đây là lần đầu tiên Ngải Tử Lam không chút giữ lại, đem hết cảm xúc của mình mà bộc lộ ra trước mặt Đoàn Hồng Huyên.Anh ta bây giờ không cần nói gì cả, chỉ cần im lặng ở bên cô, cho cô một vòng tay ấm áp, một bờ vai vững chắc cho cô dựa vào là đủ rồi.“Hức”Thật lâu, vùi sâu trong vòng tay của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam lúc này mới khẽ phát ra chút âm thanh, giọng hơi có chút nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ hoe đỏ, hiển nhiên là đã khóc rồi. Đoàn Hồng Huyên biết, cảm xúc của Ngải Tử Lam bây giờ đã hơi bình thường trở lại.“Cảm thấy sao rồi?” Đoàn Hồng Huyên khẽ hỏi, trong lời nói bình tĩnh là một sự quan tâm sâu sắc.Ngải Tử Lam chớp chớp đôi mắt vì ướt mà càng thêm long lanh, u ám trong lòng đã dần tiêu tan, cả người nhất thời đều nhẹ nhõm vô cùng, tâm trạng rạng rỡ như trời xanh, chỉ dịu dàng nói: “Đỡ nhiều rồi.”Trái tim của Đoàn Hồng Huyên cũng vì lời nói của Ngải Tử Lam mà an tâm trở lại.“Áo của anh….” Thấy trên chiếc áo sơ mi cuẩ Đoàn Hồng Huyên điểm những vệt nước mắt, Ngải Tử Lam có chút ngại ngùng, mặt hơi quẫn, kiên định vô cùng nói, “Em sẽ giặt sạch giúp anh.”Dựa vào giá trị của Đoàn Hồng Huyên, mỗi chiếc áo trên người đều vô cùng đắt tiền. Hi vọng Đoàn Hồng Huyên ngàn vạn sẽ không vì những vệt nước mắt này mà ném chiếc áo đi. Vốn dĩ cô đã thiếu nợ Đoàn Hồng Huyên không ít tiền, hiện tại, nếu phải bồi thường, thì phải làm sao?Cho dù Ngải Tử Lam và Đoàn Hồng Huyên sớm đã kết thành vợ chồng, nhưng, Ngải Tử Lam vẫn theo đuổi sự độc lập, vẫn luôn tin rằng nam nữ đều bình đẳng, theo đuổi sự độc lập về kinh tế, không dựa dẫm không ỷ lại.Huống hồ Đoàn Hồng Huyên nhân gia phú quý trên trăm triệu, để tránh xảy ra chuyện chiếm đoạt tài sản, nghe nói không ít hào môn quý tộc trước khi kết hôn đều sẽ ký một bản hiệp nghị tài sản, nghĩ tới lúc mình kết hôn, Đoàn Hồng Huyên căn bản không có nửa lời nhắc đến chuyện này, Ngải Tử Lam trong lòng cảm thấy hơi ấm áp.Anh ấy không thể nào không biết hiệp nghị tài sản, có trợ lý Lý ở đó, cũng không thể nào mà quên được, huống hồ trợ lý Lý làm việc hiệu suất cao như vậy, nếu anh ấy muốn, thì trước khi lĩnh giấy kết hôn đã đem hiệp nghị đưa cho cô ký. Đương nhiên, Ngải Tử Lam cũng sẽ không chút do dự mà lăn tay ký.Chỉ là, anh ấy không có, vẫn luôn không có, bất luận là trước kết hôn hay là sau kết hôn. Sự tín nhiệm không chút nghi ngại này, khiến cho Ngải Tử Lam vô cùng cảm động, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như uống giọt mật đường.“Phải không?” Đoàn Hồng Huyên có chút hồ nghi hỏi, ánh mắt hơi lóe, nhìn dáng vẻ dường như không tin tưởng cho lắm.Ngải Tử Lam nhất thời có chút hơi bất an, một bộ lo lắng đề phòng, ngập ngừng nói: “Vậy em đền.”Nếu Đoàn Hồng Huyên thật sự muốn cô đền, cô cũng sẽ không từ chối. Chỉ là nghĩ đến chiếc ví của mình, có chút đau lòng. Phải biết, hiện tại ở tập đoàn Đoàn Thị cô vẫn là thân phận trợ lý thực tập, trong thời gian tháng thử việc, chỉ có trợ cấp, không có tiền lương thưởng.Bồi thường vừa nói ra, còn chưa nói xong, liền bị Đoàn Hồng Huyên cau mày, một mặt lạnh lùng cắt ngang.“Em thật sẽ giặt sạch cho anh?”Thì ra, anh ta hỏi là ý này a, Ngải Tử Lam vỡ lẽ ra, thở phào một hơi, tâm hơi chùng xuống, ánh mắt long lanh, hết sức kiên định nói: “Tất nhiên, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”