.: Anh vẫn luôn ở đâyThứ nhất, để mình có được sự bảo đảm an toàn, thứ hai, cô cũng có thể mượn uy lực của Đoàn Hồng Huyên mà tra ra kẻ đầu sỏ đứng sau vụ việc. Cho dù trong lòng Ngải Tử Lam đã có suy đoán về kẻ này, nhưng không có chứng cớ, nói suông sẽ không ai tin.Quan trọng nhất là, trong lúc vô thức, cô đã bằng lòng đem mọi chuyện mình gặp phải đều nói ra cho Đoàn Hồng Huyên biết.Cho dù có những khi anh ấy cũng không giúp được gì nhiều, nhưng cô bằng lòng nói ra, bằng lòng bày tỏ cảm xúc của mình ra với anh ấy.Yên lặng lắng nghe Ngải Tử Lam kể lại toàn bộ câu chuyện, bao gồm cả việc sau đó Từ Mộng Dao xuất hiện tương trợ, sắc mặt Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng đến có chút đáng sợ, ánh mắt sâu thẳm, chỉ mím chặt môi mỏng, không nói một lời. Duy chỉ có tay nắm vô lăng càng lúc càng chặt, gân xanh nổi lên.Suốt dọc đường cũng không nói gì, trong xe im lặng đến đáng sợ. Ngoài xe sắc trời càng lúc càng tối, mưa to kéo đến.“Hồng Huyên”Thấy cách Đoàn gia không còn xa nữa, Ngải Tử Lam không muốn mang khuôn mặt này cùng Đoàn Hồng Huyên vào ăn, đã để cho những người lớn tuổi của Đoàn gia phải nhọc lòng, cuối cùng lên tiếng phá vỡ bầu không khí, không những không oán giận, ngược lại nhẹ nhàng an ủi Đoàn Hồng Huyên: “Không sao. Hôm nay coi như bị chó cắn một lần vậy.”Dù sao thì trước mắt cũng không còn cách nào khác, Ngải Tử Lam cũng chỉ có thể ép mình nhìn một chút.Chiếc xe đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, Ngải Tử Lam không chút phòng bị hoảng sợ một phen, hơi lao người về phía trước, bất giác nhíu nhíu mày nhìn Đoàn Hồng Huyên.Thần sắc Đoàn Hồng Huyên u ám không rõ, chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, lời thốt ra lại chắc nịch như tảng đá nện trên nền đất.“Sau này anh sẽ sai hai vệ sĩ bảo vệ em. Chuyện như này sẽ không xảy ra nữa.”Ngải Tử Lam ngây người ra, trong lòng lại có chút không tình nguyện.“Chuyện này……không tốt lắm đâu.”Nếu sau này mình đi tới đâu cũng có vệ sĩ đi theo, vậy khác gì giám sát? Cô là một người lớn, cô có đủ khả năng để tự bảo vệ mình, việc làm như vậy của Đoàn Hồng Huyên là quá mức cần thiết rồi.“Không có gì là không tốt cả.” Đoàn Hồng Huyên căn bản không thèm để tâm đến phản đối yếu ớt của Ngải Tử Lam, buông lời chắc nịch.Cô gái nhỏ này…..Cô ấy rốt cuộc biết hay là không biết, khi hắn thấy cô gặp nguy hiểm, trong lòng hắn lo lắng biết bao, sợ biết bao sẽ không được trông thấy cô nữa. Lần này chỉ là một sự quấy rầy nho nhỏ, đã khiến hắn đau lòng như vậy, nếu lần sau là bắt cóc thì sao?