Có người ngoài tới thì không còn dễ dàng nữa rồi. Huống hồ còn báo cảnh sát nữa, mà mục đích cũng đã đạt được rồi. Rút trước là tốt nhất.Đột nhiên có mỹ nhân tới khiến cho hai tên lưu manh chân tay có chút luống cuống. Liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt hội ý, không có lực uy hiếp mà buông xuống một câu, liền vô cùng ăn ý cùng nhau chạy trối chết, không hề quay đầu lại.Mà trong một nơi khuất cách đó không xa, một góc tối không ai nhìn thấy, Ngải Tử Kỳ nhìn tình huống bên này, dương dương tự đắc mà thu camera lại, nét mặt tươi cười khi thực hiện được ý đồ, bộ dạng vô cùng tiểu nhân mà đắc chí, còn có chút bất mãn mà lầm bầm: “Hai tên phế vật này, may mà chưa có làm hỏng việc.”Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh hiểm, Ngải Tử Lam chậm rãi thở phào một hơi, tâm tình thả lỏng xuống, sau đó cũng hoảng hốt khi phát hiện ra cô gái vừa mới xuất hiện cứu giúp cô kia bộ dạng cũng một vẻ may mắn, xem ra vừa rồi cô ấy cũng có chút sợ hãi.Là một người xa lạ, sự việc không có liên quan, mà lại ra tay tương trợ. Ngải Tử Lam vô cùng cảm động, mang theo sự chân thành, tự đáy lòng cảm ơn: “Cám ơn, cám ơn cô.”Dù sao thì, nếu không có cô ấy xuất hiện, Ngải Tử Lam còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.“Không có gì, là việc nên làm thôi.” Cô gái kia không để tâm xua xua tay, ngược lại còn an ủi Ngải Tử Lam, một bộ quan tâm thân mật hỏi, “Cô có sao không? Có bị đau gì không? Hai tên ác ôn vừa rồi thật đáng sợ.”“Tôi không sao.” Ngải Tử Lam lắc lắc đầu, giọng nhẹ nhàng mà kiên định, trừ việc bị ghê tởm một hồi, thân thể cô không bị tổn thương gì lớn, chỉ dùng một đôi mắt sáng ngời, thuần khiết mà nhìn cô gái kia, “Không sao, cô tên là gì?”. . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . .. . . .. . . . . .