Tối hôm qua, Song Y theo đuôi Thế Thiên từ trên lầu xuống dưới đất đến khi lên giường đi ngủ cũng không tha.
_ Thiên! Đi mà, đi đi mà - Tiếng Song Y vang từ phòng này sang phòng khác.
Ba mẹ Thế không xen vào ngược lại càng muốn xem kịch vui.
Thế An lại không có tâm trạng đâu mà màn đến hai người này, hôm qua cô bị Lục Nhuận lôi vào phòng làm việc cưỡng hôn một hồi.
Tâm trí của cô sớm bị Lục Nhuận vắt lên cành cây rồi.
_ Thiên, anh mà không cho, hôm nay... Hôm nay! - Dỗ ngọt không được, Song Y cô nương dỡ chiêu cuối cùng.
_ Không cho thì sao?.... Hữmmmm? - Thế Thiên bên tai muốn lùng bùng từ sáng đến giờ.
Anh trong trí nhớ anh biết Song Y là một người nhu thuận, cô lại ít phàn nàn hay là nói về một vấn đề nào đó quá lâu.
Nào biết được những cái gọi là hiểu Song Y của anh hôm nay hoàn toàn bị vỡ vụng.
Cô bám dai như đĩa, dai còn hơn cả Thế An.
Lý do chỉ có một.
Cô muốn được lại đến công ty làm việc, còn anh thì chỉ muốn cô an phận ở nhà đừng đi đâu cả.
Hai người cứ một đề tài từ sáng đến tối, người lắc đầu người kia vẫn kiên trì bám theo.
_ Anh không cho, vậy tối nay em sẽ ngủ chung với Thế An - Song Y giận đến thẹn cả người liền quát lớn.
Cái nhân vật bị nhắc tên đang lãnh đạm ăn một miếng snack mà bị kêu tên giật mình sặc tới tấp.
_ Hụ, hụ hụ, Song Y cậu muốn giết người bằng âm thanh à hụ hụ hụ - Khó khăn lắm Thế An mới giảm bớt cơn ho.
_ Em dám? - Thế Thiên đến lúc nay anh nhịn không được nữa rồi.
Cả một ngày bị cô bám theo cũng không phiền , dù lỗ tai có lùng bùng cũng chẳng sao. Nhưng, việc không ngủ chung với anh mà qua Thế An ngủ... Ha ha.
_ Sao không giám, chúng ta chưa cưới, chuyện không ngủ chung là lẽ đương nhiên! - Song Y dù rung như chuông điện thoại nhưng vẫn cố mạnh mồm.
Ở nhà hả? Anh mơ chắc, em đây không cần anh nuôi, em tự mình kiếm tiền được.
_ Em... Thử dám nói lại một lần nữa đi? - Cực hạn, anh đã đến cực hạn.
_ Chưa cưới, thì không ngủ chung! - Tưởng cô sợ anh sao, cô nhắc lại đó.
_ Được, ba mẹ mai liền tổ chức đám cưới! - Thế Thiên giận đỏ cả mặt, bước đến sóc cô lên vai, ánh mắt nhìn ba mẹ Thế rất nghiêm túc.
_ Á aaaaa, Thiên, bỏ em xuống, anh làm gì vậy? Bỏ em xuống! - Song Y vùng vẫy trên vai của Thế Thiên một cách vô lực.
_ Để xem hôm nay anh chỉnh em thế nào! Cô bé hư đốn! - Thế Thiên đánh vào mông cô một cái chân bước thẳng vào phòng của hai người.
Song Y lúc này sợ thì sợ thật đó, nhưng mà, vì đại nghiệp không thể để thua.
_ Anh thử làm sao, em đây biến mất cho anh xem! - Giữ vẫn tinh thần không phục là không phục.
_ Được, nếu tối nay em không ngất, ngày mai liền cho em đi làm! - Thế Thiên liện Song Y lên giường sau đó cũng một thân hình to lớn của mình đè cô bên dưới.
Song Y hít một ngụm khí lạnh, cái, cái gì mà không ngất cơ chứ.
Thể lực của anh cô đâu phải chưa từng mếm qua cơ chứ, anh như cái máy robot không biết mệt, một lần lại thêm một lần.
Người bại trận luôn luôn là cô, thật là vô sỉ mà làm sao cô có thể thắng anh cơ chứ.
_ Ba hiệp.... Nếu.... Nếu..... Nếu.... Ba hiệp em không ngất, ngày mai anh phải cho em đi làm - Ạch, điều kiện này khiến cho Song Y phải nói lắp bắp.
_ Ba hiệp, quá ít! - Thế Thiên hiếp mắt lại, không chịu thoả hiệp.
_ Vậy, vậy, vậy, hiệp, hiệp đi - Song Y rung lên với sự việc này.
Anh ra thương trường làm ăn, phải có lợic tất anh mới làm.,nhưng mà có ai lại giao dịch kiểu này không cơ chứ.
_ Còn ít - Thế Thiên ánh mắt gian tà hơn nhìn cô.
_ hiệp, không thể hơn nữa, Thiên anh không được quá đáng! - Song Y cắn chặc môi, ủy khuất vô cùng.
_ Thành giao! - Thế Thiên treo trên môi một nụ cười
Từ đầu Thế Thiên đã không thể nhịn nhưng mà vẫn cứ thích ghẹo một chút