Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
Sau khi bữa tiệc đầy mục đích xấu này kết thúc, tài xế của Cố Tuyên đang chờ anh ta ở ngoài. Anh ta lịch sự hỏi hai người có muốn đi nhờ không, Thẩm Ý Nùng không hề do dự từ chối ngay.
"Không cần đâu, cảm ơn, chúng tôi định đi dạo." Cô vội kéo Trình Như Ca rồi nói.
"Được rồi." Cố Tuyên thấy thế cũng không ép buộc nữa, nhưng có vẻ hơi tiếc nuối.
"Vậy tôi đi trước đây!"
"Đi đi, đi đi."
Cô chỉ tiếc không thể xua tay, đuổi anh ta đi thật xa như đuổi ruồi.
Bọn người Cố Tuyên đến bãi đậu xe, bọn cô liền xoay người, Thẩm Ý Nùng kéo tay Trình Như Ca. Ban đêm, con đường tối tăm quạnh quẽ, xa xa mới có một ngọn đèn đường, tản ra ánh sáng mờ nhạt.
Bước chân của hai người không nhanh không chậm, Thẩm Ý Nùng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
"Sao thế?" Trình Như Ca khẽ chau mày hỏi, cô vờ cười lạnh ra tiếng.
"Coi bộ thầy Trình rất thích lên mặt dạy đời lắm nhỉ?"
"Không có." Anh dở khóc dở cười, đây là tai bay vạ gió mà.
"Anh còn chẳng nhớ được chuyện cũ hắn ta nhắc đến có thật không nữa." Ban nãy anh cũng giải thích tương tự trên bàn ăn. Khi có cơ hội là đề cập vài ba câu về khả năng, nghiêm túc chỉ rõ chuyện đó không tồn tại. Huống hồ, đã nhiều năm trôi qua, trí nhớ cũng phai mờ từ lâu.
"Xem ra anh là quý nhân hay quên chuyện rồi." Cô thờ ơ đáp lại một câu, mồm miệng lanh lợi. Mặt Trình Như đầy vẻ bất đắc dĩ, vì cãi không lại cô nên anh hơi buồn, đột nhiên anh nắm cái vành nón kéo xuống thật mạnh.
"Á!" Bất thình lình cô chưa kịp phòng bị, tầm mắt đã tối đen, cô vội vàng kéo cái nón lại bình thường, tức giận đến nỗi vươn tay đánh anh.
"Trình Như Ca anh coi anh có ấu trĩ không chứ!"
Người đàn ông cười to, mặc kệ cô vung tay đấm vào khắp người anh, sức lực như cây đấm bóp vai, nên không đau hay ngứa gì cả. Một chiếc xe chạy lướt qua hai người, bóng dáng đùa giỡn càng lúc càng xa gương chiếu hậu.
Cố Tuyên thu lại tầm mắt, sắc mặt trầm tĩnh.
Phương Nham đang ngồi cạnh bên, không nén được bèn hỏi, "Có thật là năm đó Trình Như Ca... giúp cậu rất nhiều chuyện không?"
"Ừ." Cố Tuyên cụp mắt, cười cười.
Đúng là ân lớn mà.
Giúp anh ta bước tiếp trên con đường giới nghệ sĩ của mình không bao giờ ngoảnh đầu lại.
Cũng giúp anh ta hoàn toàn chấp nhận bản thân mình.
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, còn nhớ ngày đó, dưới ánh nắng hè chói chang, anh đưa tay đến, giọng nói dịu dàng lịch sự.
"Chào cậu, tôi là Trình Như Ca."
Khi quay phim xong, Cố Tuyên không dám nói nhiều chỉ nói vài lời với anh, cộng lại còn không nhiều bằng tối nay.
Gần tình thì tình sợ, chỉ khi thật sự buông tay, bạn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trình Như Ca là thần tượng trước kia anh ta thích thôi.
Bộ phim chính thức đóng máy vào cuối hè. Trong lúc đó, bộ phim Hứa Giáng với An Ấu Lê hợp tác đã phát sóng, rating hai đài vượt hai chữ số. Thời gian phát sóng thường xuyên lên hot search, dẫn tới vô số lượt bình luận, có thể nói đây là bộ phim lớn xứng đáng hot trong đợt hè này.
Trong khi đó, bởi vì nhân vật đáng yêu và đất diễn nữ phụ của Thẩm Ý Nùng lại không thấp, nên đã thu hút được một đám fan, tạo cảm giác tồn tại, khắc sâu thêm ấn tượng trong lòng người qua đường.
Lúc bộ phim đóng máy, cô rời trấn nhỏ hẻo lánh trở về Bắc Kinh sầm uất, thế nhưng khi tới sân bay lại gặp được fan hâm mộ đang chờ đón.
Không biết ai để lộ chuyến bay của cô, một đám người chặn ngay lối ra, phần lớn là những em gái trẻ, tay cầm tấm biển hét tên cô.
"Nùng Nùng! Nùng Nùng! Yêu chị!..." Kêu đến khàn cả giọng, Thẩm Ý Nùng bị vây bên trong nên không di chuyển được, cô muốn cười cũng cười không nỗi.
Cô chưa từng nghĩ lúc xuống máy bay lại gặp tình huống này, cô chỉ mặc áo thun với quần đùi đơn giản, đội mũ lưỡi trai mang kính râm. Tiểu Đàn đang kéo hành lý giúp cô, cô ấy cố hết sức đưa tay dạt fan chặn ở trước mặt.
"Mọi người nhường đường một chút, nhường một chút thôi..."
Nghe vậy vài nhóm người phía trước đã lùi về sau, nhưng người phía sau lại ùa lên càng nhiều, điều đáng sợ hơn chính là những người khác ở sân bay nghe được động tĩnh bên này nên đều ồ ạt đến vây xem.
Dòng người ngày càng nhiều, đám người chen kín mít. Kể từ khi nổi tiếng cô vẫn ru rú ở nhà, vất vả lắm mới xuất hiện lúc gia nhập đoàn phim, sau đó không hề có động tĩnh nào cả.
Ngay lúc cô xuất hiện, đám fan hâm mộ chờ đợi lâu rất nhiệt tình, lần đầu tiên nhìn thấy trận địa lớn như vậy, Thẩm Ý Nùng ngơ ngác.
Vẫn là Tiểu Đàn nhanh trí, trong lúc hỗn loạn cô ấy nghiến răng cố hết sức móc di động ra rồi gọi điện. Lát sau đột nhiên cô ấy cầm tay cô chạy nhanh ra ngoài. Phía sau vang lên tiếng bước chân đang cố hết sức đuổi theo bọn cô, bảo vệ chạy đến ngay.
Cô ngồi trong xe thở dốc, còn chưa tỉnh hồn, Chu Mẫn ngồi phía trước đưa bình nước đến, lên tiếng an ủi.
"Không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến vậy, về sau chạy sang lối khác là được rồi." Chị ta trêu ghẹo.
"Chắc do lâu rồi em chưa xuất hiện, đúng lúc mấy bộ phim mới cũng đang hot, nên fan hâm mộ mới nhiệt tình hơn chút."
"Cũng may nhờ có Tiểu Đàn gọi điện cho Chu Mẫn." Trình Như Ca ngồi cạnh bên nói, Tiểu Đàn được sủng mà sợ, vội xua tay.
"Không có ạ, chuyện nên làm, chuyện nên làm cả."
Chiếc xe đưa hai người về trước, Thẩm Ý Nùng tạm biệt Tiểu Đàn, Trình Như Ca kéo hành lý đứng chờ gần đó, cô ấy cắn môi, chần chừ hỏi, "Chị Tiểu Ý, khi nào em mới được đi làm tiếp nữa ạ..."
Thẩm Ý Nùng không kiềm được bật cười.
"Chuyện này... Chị cũng không rõ lắm." Cô thấy sắc mặt Tiểu Đàn chớp mắt đã suy sụp, lại bổ sung thêm một câu.
"Có điều, chắc cũng không lâu đâu."
Những hoạt động của Thẩm Ý Nùng rất ít, trước kia vẫn luôn một mình, không giống mấy nghệ sĩ khác được chỉ cần kêu lên cũng có cả đám theo sau. Lúc quay bộ phim này, Tưởng Du thấy mọi chuyện cô đều tự tay làm cả, không thể nào tưởng tượng nỗi, vì vậy cô ấy mới gọi cho cô một trợ lý từ tổ khác đến. Chính là Tiểu Đàn.
Trải qua vài tháng ở chung, tính tình Thẩm Ý Nùng tốt cũng không nhiều chuyện, đời tư đơn giản lại trong sạch. Tiểu Đàn chỉ muốn ở cạnh cô hết ngày thôi, vốn cô ấy không nghĩ tới đó cũng là công việc của cô ấy.
Nghệ sĩ trước kia cô ấy theo có những người rất nổi tiếng, thậm chí uống một ly nước ấm cũng phải canh nhiệt độ thích hợp, nóng một chút lạnh một chút thì không thèm uống, cứ muốn cô ấy đi đổi ly khác.
Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn Thẩm Ý Nùng với ánh mắt thâm tình lưu luyến, như sắp khóc.
Đối mặt với ánh mắt như thế, tự dưng Thẩm Ý Nùng thấy áy náy trong lòng, không thể không nghĩ sâu xa, liệu cô có nên cân nhắc phải làm việc chăm chỉ vì hạnh phúc của trợ lý không?
Bởi vì thực lực hiện giờ và nhiệt độ của phim, nên kịch bản phim đưa đến tận chỗ cũng khả quan. Tưởng Du đã sàng lọc một mớ rồi đưa cho cô, Thẩm Ý Nùng còn chưa kịp xem xong đã bị Trình Như Ca phản đối từng cái một.
"Em thích cái gì nhất?" Vẻ mặt anh biểu hiện tính dân chủ, theo lệ thường hỏi. Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Ý Nùng lấy một quyển chính giữa, đặt qua bên kia, thử phát biểu ý kiến.
"Em cảm thấy... Chương trình này cũng được đấy."
Trình Như Ca nhíu mày, lập tức nhận lấy và lật hai trang, kèm theo là sắc mặt không ngờ rồi bỏ nó sang một bên.
"Đây là một chương trình về du lịch, đi theo tổ chương trình vừa mệt vừa loạn không nói, còn chơi không vui nữa," Giọng điệu anh rất chắc chắn.
"Em muốn đi đâu, anh đi cùng em là được."
"Thật sao?" Theo đúng mong muốn, Thẩm Ý Nùng vờ như ngạc nhiên vui mừng, không thể tin nỗi nhìn anh.
"Tất nhiên rồi." Trình Như Ca gật đầu đầy tự tin.
Vì thế, buổi thảo luận về kịch bản, đã biến thành buổi sắp xếp kế hoạch đi du lịch, xem điểm đến và chiến lược hơn nửa tối, hai người mệt mỏi nằm liệt trên giường, dang rộng hai tay hai chân, không có tinh thần nhìn lên trần nhà.
"Hay là..." Trình Như Ca dò xét nói, "Chúng ta nghỉ ngơi ở nhà nhé?"
"Cũng không phải không được." Thẩm Ý Nùng nói nghiêm túc, "Em bỏ một phiếu tán thành."
Cuối cùng chẳng đi đâu cả, không phải do lười lên kế hoạch, mà vì bên bố Trình Như Ca xảy ra chút vấn đề, công ty loạn như cào cào, cần anh về chủ trì đại cục.
Trình Quân Hạo vừa qua năm mươi, thường ngày thân thể khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực, không thấy có vấn đề gì.
Vậy mà hôm trước ông ấy đột nhiên lại ngất xỉu tại cuộc họp, khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, não bộ ông ấy có một khối u, phải làm phẫu thuật ngay.
Một khi ông ấy nằm viện, công ty như rắn mất đầu, mọi chuyện không đè xuống được, cần có người ổn định cục diện này. Trình Như Ca vội vàng mua vé máy bay trong ngày, đúng dịp đang nghỉ nên Thẩm Ý Nùng theo anh về luôn.
Vừa đáp chuyến bay, đã chạy đến bệnh viện, thăm hỏi đơn giản một lát. Thẩm Ngu cũng ở đó, bận rộn quan tâm chăm sóc. Từ lúc nghe kể câu chuyện kia, Thẩm Ý Nùng không thoải mái khi thấy cô ta, cũng may không ở đó lâu, Trình Như Ca liền vội đến công ty.
Đến chạng vạng tối, đúng giờ tan học, trước khi rời đi cô bị Thẩm Ngu gọi lại nhờ cô đến trường đón Trình Hy giúp. Cô ta nói buổi tối cô ta còn mắc ở lại chăm sóc ông ấy, nên không yên tâm để Trình Hy ở nhà một mình.
Tuy rằng Thẩm Ý Nùng cảm thấy thằng bé ở cùng bảo mẫu trong nhà còn an toàn hơn ở với cô. Rốt cuộc thói quen và sở thích của con nít chỉ có người quen thuộc gần gũi mới biết. Có điều cô thấy Trình Như Ca không từ chối, Thẩm Ý Nùng cũng đồng ý.
Lúc bước ra ngoài Thẩm Ý Nùng không nén được hỏi, "Hình như cô ta rất muốn để anh và Trình Hy ở chung với nhau?"
Cô không ngốc, hành động đợt này của Thẩm Ngu rõ ràng muốn Trình Hy và anh có nhiều cơ hội ở chung hơn. Cô cũng không tự luyến cho rằng trên mặt cô viết dòng chữ dịu dàng đáng tin, nên mới làm một người mẹ yên tâm giao con cho mình.
"Ừ." Trình Như Ca đang sải bước, anh không phủ nhận, thuận miệng đáp, "Đương nhiên cô ta hy vọng anh sẽ đối tốt với Trình Hy, dù sao hiện tại cổ phần của công ty cũng đang nằm trong tay anh."
"Hả?" Lần này cô thật sự kinh ngạc, trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được.
"Thế hai mẹ con kia không có gì sao?"
"Trừ cổ phần ra thì có rất nhiều thứ." Trình Như nhín chút thời gian nhìn cô, "Cửa hàng, tòa nhà, sản nghiệp, nhà, xe, tiền đủ cho bọn họ xài mấy đời cũng không hết."
"Oa..." Thẩm Ý Nùng chưa thấy qua mặt khác của xã hội nên cảm thán.
"Oa cái gì mà oa." Chọc cười anh sao, Trình Như Ca mỉm cười, nhấc tay lên rồi nhanh chóng xoa nhẹ đầu cô.
"Sau này em cũng sẽ có."
Hở?
Thẩm Ý Nùng dừng bước, chớp mắt nhìn sườn mặt anh.
Đây là lời... Ám chỉ nào đó ư?
Trong nhà có tài xế riêng chuyên đưa đón Trình Hi đi học. Ban đầu, cô nghĩ hai người sẽ tách ra ở tầng dưới việc ai nấy làm. Cô không ngờ, Trình Như Ca lại mở cửa ghế sau rồi ngồi chung xe với cô.
"Anh không đến công ty à?"
"Chậm chút cũng không sao, cứ đi với em đến trường học đã." Vẻ mặt anh bình tĩnh, lật tài liệu trên tay. Lòng Thẩm Ý Nùng có chút ngọt ngào, cô cho rằng anh không yên tâm cô. Xe chạy thẳng trên đường, mãi đến trước cửa trường học. Trình Hy đeo chiếc cặp nhỏ xông đến mở cửa xe, nét mặt tràn đầy biểu cảm không tin nỗi, ngạc nhiên vui vẻ hoan hô.
"Anh trai~!"
Người đàn ông bên cạnh bình tĩnh đáp, khóe miệng nhếch lên một cái nhỏ rất khó phát hiện, rất nhanh đã trở về y cũ, vờ như mình đã nhín chút thời gian liếc nhóc một cái, vui buồn không thể hiện ra mặt.
"Anh trai, sao anh lại đến đây! Anh cố tình đến đón em ư, em vui lắm í!" Trình Hy trèo lên với đôi chân ngắn ngủn, nắm lấy tay áo của Trình Như Ca không buông, hớn hở ríu rít nói không ngừng, tức khắc trong xe đều vang toàn tiếng trẻ con trong trẻo.
Dường như Trình Như Ca có chút thiếu kiên nhẫn ngồi nghe, anh hơi nhăn mày, không nói một lời, suốt cuộc hành trình cũng không ngắt ngang nhóc lần nào.
Thẩm Ý Nùng cười thầm trong lòng.
Ôi, đàn ông.