Đường Tuế Như trở lại phòng mình, ngã xuống giường, nhìn chằm chằm giấy hôn thú trong tay, nhìn hai người trên tấm ảnh, vẫn là rất xứng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn rất non nớt.
Giấy hôn thú này của Diệp Cô Thâm đúng là gần như mới!
"Cốc cốc cốc!"
Cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, Chú Diệp tìm cô tính sổ!
Làm sao bây giờ?
"Em ngủ!"
"Cơm tối còn không ăn, em ngủ cái gì mà ngủ! Đứng dậy!"
Giọng nói lạnh lùng, dường như còn có vẻ tức giận.
Đường Tuế Như mấp máy môi, bàn tay nhỏ bé, nắm chặt giấy hôn thú, "Em giảm cân!"
"Em mới cân, giảm cái gì mà giảm! Không mở cửa, anh xông vào." Trong tay Diệp Cô Thâm còn cầm tờ giấy hôn thú gần như nát.
Anh rất muốn biết nha đầu kia làm sao mà giấy hôn thú biến thành như thế nào, đã làm gì với nó?
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế Như nhìn anh, làm nũng nhảy bổ vào lòng anh, "Ông xã thân ái, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Diệp Cô Thâm một tay ôm lấy eo thon của cô, cố định trong ngực, ánh mắt thâm thúy, "Trước khi ăn cơm, em giải thích cho anh một chút, giấy hôn thú của chúng ta làm sao lại biến thành thế này?"
"Sao em biết được! Dù sao thì cái đó của em vẫn còn rất tốt! Chú Diệp, có phải anh không bảo quản được, làm hư rồi!" Cô giả bộ hồ đồ.
"Được đấy! Nhưng mà hình như lúc anh xé ra còn dán keo lên lại." Diệp Cô Thâm đặt trước mắt dcoo, "Vợ thân ái, em có biết keo ở phía trên từ đâu ra không?"
Cô lắc đầu, "Em không biết! Cái gì em cũng không biết! Chúng ta đã đổi rồi, cho nên tờ giấy hôn thú này là của anh!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tuế Như nỉ non một câu, "Dù sao anh cũng chỉ bỏ vào trong tủ bảo hiểm, tốt hay xấu cũng như nhau..."
Diệp Cô Thâm tai thính mắt tính, nghe được những lời này rõ ràng.
"Cũng đúng, đây là của anh rồi!" Diệp Cô Thâm ôm cô lên, "Xuống lầu, ăn cơm!"
Diệp Cô Thâm không tức giận?
Tính tình anh sao lại tốt như thế chứ!
Giấy hôn thú không chỉ bị hỏng rồi, hơn nữa cô còn lừa gạt lấy giấy hôn thú của anh, đưa cái hỏng cho anh đấy!
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi!
Màn đêm buông xuống, "Bốp" một tiếng, đánh vào trên cái mông ngạo nghễ của cô.
Cú đánh vang dội, mông nhỏ nhất định đỏ lên.
Đường Tuế Như nằm lỳ trên giường, ủy khuất nghiêng đầu, kéo góc chăn, rên rên rỉ rỉ, "Sao anh lại đánh em?"
"Bởi vì, em nghịch ngợm." Diệp Cô Thâm bổ sung, "Làm hỏng giấy hôn thú, còn trêu chồng em."
Đường Tuế như le lưỡi, "A a a, ta cũng không cố ý làm hỏng!"
"Bốp!"
"Ai nha! Anh làm gì lại đánh em!" Cô quả quyết nằm thẳng, cả người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, mắt to lên án nhìn anh, "Không được đánh nữa! Đánh hư đấy!"
"Em cũng không phải là bong bóng, sẽ không hư."
"Hừ, anh lại bắt nạt em, em bỏ nhà trốn đi, anh cũng chỉ có thể chơi với bong bóng!" Đường Tuế Như quấn như con kén lăn sang bên cạnh.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm cô đột nhiên trải chăn mền ra, giang rộng hai tay hai chân, "Em muốn chiếm lấy cả giường! Đêm nay ngủ một mình!"
"Thật đáng tiếc nói với vợ rằng, em nghĩ thật đẹp!" Diệp Cô Thâm dễ dàng lên giường.
"Diệp Cô Thâm! Không muốn đâu!"
"Hỗn đản, lăn trên người em xuống!"
"A! Không thể..."
Giọng nói của Diệp Cô Thâm mờ ám bên tai cô, "Vợ à, ngoan ngoãn hưởng thụ, ngày mai lại dọn dẹp tàn cuộc."
"Cái đó không phải lỗi của em, em thề, thật sự không phải lỗi của em..."
"Chồng à, em sai rồi..."
"ừm ừm ừm..."