Yêu Chị Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giọng nói lạnh như băng đầy ám khí khiến cho Lâm An và anh ta ngạc nhiên. Nhưng người bất ngờ nhất chính là Lâm An, nàng chớp mắt liên tục khi thấy Lam Chi có mặt ở đây.

Nàng đang rất lúng túng trong người, ở bệnh viện, đặc biệt là ở trước mặt Lam Chi, nàng luôn xây dựng hình tượng đáng yêu, ngây thơ nhí nhảnh trong mắt cô

Rồi bây giờ Lam Chi ở đây, thấy nàng ăn mặc như vậy thì những gì mà nàng xây dựng đều tan thành mây khói rồi. Chị ấy sẽ nghĩ và cho nàng là cô gái dân chơi, gái hư khi ăn mặc hở hang và đến những nơi phức tạp như này

Thôi rồi, Lâm An nhăn mặt mày lấy tay che mặt nhìn sang nơi khác. Tay đồng thời kéo nhẹ vai áo đang tuột xuống, kéo phần váy che đôi chân trắng nõn nuột nà lại

"Bạn thì sao? Tôi chỉ muốn mời cô ấy uống vài ly rượu thôi mà, vậy cô uống giúp cô ấy ly này, tôi sẽ không làm phiền nữa"

Lam Chi không nói gì mà thẳng tay uống sạch ly rượu trong tay anh ta, sau đó nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh ta cười cười rồi bỏ đi, cũng không muốn dây dưa nữa, có vẻ như cô gái đó rất đáng sợ

Quay lại với Lâm An, Lam Chi nhìn thấy nàng ngồi khép nép trên ghế, mắt không dám nhìn mình. Cô đến đây là có việc gặp người bạn, lúc đi về thì vô tình nhìn thấy dáng người quen quen mặc dù Lâm An ăn mặc có phần mát mẻ

Nhưng cô vẫn nhận ra, lại thấy có một người đàn ông ve vãn có ý này nọ với nàng nên cô liền đến giải vây. Mà nhìn kĩ lại mới thấy nha, hôm nay Lâm An khác hẳn so với mọi ngày

Nhém chút nữa là Lam Chi không nhận ra rồi, nhìn nàng bây giờ trông trưởng thành hơn. Trong mắt cô của hiện tại là nàng quá gợi cảm trong chiếc váy ôm sát cơ thể

Quá nóng bỏng, không trách được những người đàn ông ở đây đến bắt chuyện.

"Sao chị lại ở đây vậy?"- Lâm An ái ngại mở miệng hỏi

Lam Chi điềm tình, nuốt nước bọt vào trong, ánh mắt dời khỏi cơ thể đó mà trả lời: "Tôi hẹn gặp bạn ở đây. Còn em, ăn mặc thiếu vải thế này mà còn đến đây nữa, muốn câu dẫn tất cả đàn ông ở đây à"

Lâm An suy nghĩ một chút, nàng như hiểu ngầm được câu nói đó, đoán không lầm thì Lam Chi đang ghen. Nàng khẽ cong đôi môi cười tà mị, đôu mắt dịu dành nhìn cô, nàng nói: "Không câu dẫn họ nhưng câu dẫn chị được không?"

Lam Chi cảm thấy sởn da gà sau câu nói đó, tim cô tự nhiên đập thình thịch. Cô nhìn nàng, lại nhìn qua cơ thể đó khiến mặt cô đỏ ửng lên, cô vội lắc đầu xóa bỏ những ý nghĩ không nên có trong đầu

"Khi nào em về, tôi cũng chuẩn bị về nè, về chung không?"

"Chưa gì đã về rồi, em mới đến thôi. Hay là chị ngồi đây uống với em vài ly nha, được không?"

Lam Chi lưỡng lự, cô cắn răng suy nghĩ. Cô nhìn thấy đôi mắt long lanh đầy mong đợi của Lâm An, như vậy làm cô thấy khó xử quá, không nỡ từ chối.

Và rồi Lam Chi gật đầu ở lại, cô cũng không an tâm để Lâm An ở đây một mình, vì sợ những tên xấu khác đến quấy rồi nàng. Nhưng Lam Chi nào có biết rằng, kể từ lúc cô đồng ý ở lại uống rượu với Lâm An cũng là lúc cô bị mắc bẫy

Chính là cái bẫy mà Lâm An đã bày ra nhầm dụ dỗ cô ngã vào.

Lâm An cứ rót rượu cho Lam Chi uống không ngừng, ly này vừa hết là ly khác đã rót xong. Cô uống không kịp nói, nàng cứ đưa rồi nói đủ thứ làm cho cô mất tập trung

Nói uống vài ly với nhau mà chỉ có mỗi mình Lam An uống thôi, Lâm An chỉ uống một hai ly đầu, còn về sau toàn là cô uống

Lâm An nhoẻn môi cười khoái chí, nàng muốn chuốt say Lam Chi tối nay, nàng muốn đêm nay chị ấy sẽ là của mình. Anh phục vụ đứng đó lau ly cũng phải lắc đầu ngán ngẩm

Anh biết Lâm An có mục đích gì, trong cái quán bar này, không một ai có thể giở trò bậy bạ với Lâm An được. Nàng giống như một con sói, còn mọi người chỉ là con mồi.

Anh biết trước kết quả của Lam Chi tối nay ra sao luôn rồi, anh chỉ mong là Lâm An nhẹ tay thôi

Mắt thấy Lam Chi say không biết gì, cô ngồi cũng không vững nữa nói chi là đi. Lâm An bắt đầu kéo ghế sát lại gần, ánh mặt dụ hoặc nhìn gương mặt đáng thương kia

Tay nàng nâng lên vuốt ve mặt Lam Chi, miệng không ngừng cười mãn nguyện. Từ mặt, bàn tay ấy dần lướt xuống cổ của cô, đặt tay ở đó một lúc rồi lại di chuyển lướt ngang qua ngực cô.

Nhìn từ xa, Lâm An chẳng khác gì những tên biếи ŧɦái, thích đi xàm sở phụ nữ lúc say.

"Tối nay, chị sẽ là của em"

Sáng hôm sau, mặt trời bắt đầu ló dạng trên những tòa nhà cao. Những chú chim ríu rít hót líu lo bên cửa sổ, trên những cành cây lớn

Ánh nắng ban mai, lóe sáng chiếu những tia nắng yếu ớt vào cửa sổ một căn chung cư. Trong phòng ngủ lớn với tông màu trắng, trên giường có hai người con gái ôm nhau ngủ say

Nhờ có đồng hồ sinh học và thói quen thức sớm, Lam Chi dần dần hé mở đôi mắt. Nhận được là cơn nhứt đầu còn động lại tối đêm qua do uống quá nhiều rượu. Cô cử động nhẹ, mặt đanh lại như khỉ ăn ớt

Lam Chi dần lấy lại ý thức, cô hoang mang nhìn căn phòng, một sự lạ lẫm không thể phân biệt. Đây là đâu vậy? Lam Chi bắt đầu ngơ ngác, cô nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua

Chưa kịp hình dung lại mọi thứ nữa thì chính người nằm kế bên cạnh khiến cho Lam Chi sửng sờ hốt hoảng. Cô thấy quần áo nằm vương vãi khắp nơi, từ sàn nhà lên tới trên giường

Mọi chuyện không ổn rồi, Lam Chi vội vàng nhìn lại cơ thể mình thì mới phát hiện ra không có một mảnh vải che thân. Cô lật đật ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, hai tay kéo chăn che lên tận cổ

Run rẩy nhìn Lâm An vẫn còn nằm ngủ ngon, cô sợ những chuyện đã xảy ra tối qua giữa hai người. Nội tâm thấp thỏm lo sợ, vừa hối hận vì bản thân đã làm chuyện động trời

Sao lại như vậy được. Đầu óc Lam Chi rối rắm không nghĩ được cách giải quyết, cô vò đầu bức tóc nghĩ tới lúc Lâm An thức dậy rồi phải đối mặt với nàng.

Hai tay ôm đầu bất lực, nhất định phải tìm ra hướng giải quyết thỏa đáng cho đôi bên cùng có lợi. Nhưng mà lỡ như Lâm An là lần đầu tiên thì sao đây, hại đời con gái người ta rồi. Nghĩ tới đây khiến Lam Chi mất bình tĩnh, cô cắn răng run người

Vừa hay Lâm An mơ màng tỉnh giấc, nàng gãi đầu mở mắt nhìn trần nhà, vô tình nhìn thấy ánh mắt cảnh giác đang nhìn mình. Nàng không lấy làm ngạc nhiên hay có bất kì biểu hiện gì cả, nàng ung dung chống tay ngồi dậy

Đưa mắt nhìn Lam Chi nhút nhát đang co rút người trong chiếc chăn dày. Ánh mắt chị có vẻ rất lo, không những vậy mà còn sợ hãi nữa.

"Chuyện. . .chuyện này là sao? Em mau giải thích đi"

Lâm An làm bộ mặt nai tơ ngơ ngác không hiểu chuyện, đôi mắt chớp vài cái tỏ vẻ vô tội để giải thích: "Em. . .em không biết. Chính chị là người làm mọi chuyện ra như vậy mà, sao lại hỏi em, em có biết gì đâu"

"Vậy tại sao lúc đó em không cản tôi lại để tôi làm. . .làm ba cái chuyện này vậy chứ!"

Lâm An thấy cô hơi lớn tiếng với mình, nàng cảm thấy tủi thân lắm, dùng giọng ủy khuất tội nghiệp: "Chị gắt gỏng với em?!"

Lam Chi đơ mặt nhận ra bản thân hơi quá đáng, cô lúng túng khi thấy nàng đỏ hoe đôi mắt như sắp khóc: "Tôi không có ý đó. Tôi biết hôm qua uống quá nhiều rượu nên không kiểm soát được hành động cho nên tôi với em xảy ra sự cố này. Tôi thành thật xin lỗi"

Lâm An đâu có vừa, nàng thấy cơ hội đang đến gần, nàng liền lớn tiếng phản bác: "Chị quá đáng thật, dù sao em với chị cũng đã làm chuyện đó rồi, vậy mà chị chỉ nói xin lỗi thôi sao? Lần đầu của em tính sao đây, đời con gái chỉ có một lần thôi, chị phải chịu trách nhiệm về chuyện tối qua, nếu không em sẽ nói cho tất cả mọi người biết con người vô trách nhiệm như chị"

Lời nói đó đánh trúng tâm lí của Lam Chi ngay lúc này, cô đã sợ rồi, bây giờ Lâm An hù dọa kiểu này khiến cô sợ gấp đôi. Cô mím môi nhíu mài, một lời cũng không dám nói nữa, cũng không thể nào không chịu trách nhiệm.

Dù sao cô cũng là người có ăn có học, sao có thể chối bỏ sự thật được chứ, có gan làm thì có gan chịu. Lâm An bắt đầu rơi nước mắt, hai giọt lệ lăn dài trên má, bĩu môi ngồi đợi một lời từ ai kia

Thấy nàng khóc, Lam Chi trở nên luống cuống, cô vụng về vươn tay nhích lại gần nàng để lau.

"Được rồi em đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm, ngoan, khóc sẽ sưng mắt"

Nàng khịt khịt mũi, đưa tay vẹt hai bên mắt, giọng nũng nĩu hỏi lại: "Có thật không? Chị hứa đi, em sợ chị lừa dối em"

Lam Chi đắng đo nhìn nàng, cảm thấy ngượng ngùng liền nhìn qua nơi khác, né đi ánh mắt kiên định của nàng. Cô không dám chắc bản thân đủ khả năng để lo cho nàng về sau hay không

Không dám hứa khi bản thân không dám chắc

"Sao? Chị không dám? Chị là đồ hèn nhát, dám làm nhưng không dám nhận"

Lam Chi cắn môi không đối diện, cô bận suy nghĩ gì đó trong đầu mà không nghĩ tới nàng. Thành thật mà nói thì cô cũng có cảm nắng Lâm An, chỉ vì nàng suốt ngày bên cạnh rồi làm đủ trò cho cô mình vui.

Lâu ngày dần cảm nhận được sự chân thành của nàng nên trái tim cô mềm nhũn từ lúc nào cũng không hay. Quay về thực tại, Lam Chi như có vướng bận trong lòng, có điều khó nói ra.

Cô cứ mãi lưỡng lự, rồi quên luôn nàng đang đợi câu trả từ mình

Lâm An thấy cô thờ ơ không hồi đáp, thái độ đó làm nàng đau lòng lắm, cứ tưởng mọi chuyện diễn ra như nàng sắp đặt.

Nào ngờ mọi chuyện xảy ra một nẻo khác, cô khiến nàng thất vọng vô cùng

Nàng nhếch môi cười chua xót, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào cất giọng

"Nếu chị không làm được thì thôi, em không cần chị thương hại, cũng do một phần em quá dễ dãi rồi. Sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, coi như đêm qua là tình một đêm. Em cũng sẽ không đến làm phiền chị ở bệnh viện, xem em như người bình thường đi"

Nói rồi Lâm An hụt hẫng rời khỏi giường trước sự ngạc nhiên của Lam Chi. Ánh mắt ảm đạm nhìn theo bóng lưng ấy vào nhà vệ sinh, cô gục đầu thở dài.

Sao lại như thế, Lam Chi cảm thấy hối hận khi không chịu mở lời với Lâm An, thấy bản thân là một người tồi tệ và vô cảm. Tệ nhất là khi làm cho nàng rơi lệ vì chuyện không đáng, làm cho nàng buồn lòng

Chỉ có việc chịu trách nhiệm đời con gái người ta cũng không làm được thì sau này thế nào đây, không làm nên trò trống gì cho ai hết

Thấy nàng khóc, lòng cô quặn thắc từng cơn, chắc là cô đã yêu nàng thật rồi, chỉ là không đủ dũng cảm để nói ra.

Truyện Chữ Hay