Được dịp hội bạn thân của Tịnh Kỳ hội tụ đông đủ, ba người họ hẹn Tịnh Kỳ đến địa điểm cũ mà khi còn đi học hay đến uống vài ly rượu.
Sau khi tan làm tầm - giờ gì đó, Tịnh Kỳ tranh thủ lái xe nhanh về nhà rồi chuẩn bị lên đồ đi chơi. Cô ăn mặc đẹp đẽ, túi xách hàng hiệu trên tay, váy trắng ôm sát cơ thể trông thật quyến rũ mê người
Lái xe ra khỏi hầm xe, Tịnh Kỳ thấy dáng người quen quen đứng trước chung cư, hình như là đứng đón xe.
Cô không chần chừ nghĩ ngợi, một mạch cho xe dừng ngay trước mặt Nghi Thư, cô hạ kính xe xuống nhìn nàng
"Em muốn đi đâu tôi cho đi nhờ xe"
Nghi Thư hạ thấp người nhìn vào trong, nàng ngại ngùng từ chối: "Không sao, em đi taxi được rồi, chị đi trước đi"
Tịnh Kỳ dần mất kiên nhẫn, cô cũng đang gấp mà gặp phải Nghi Thư thích từ chối. Cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: "Lên xe, tôi hơi khó chịu với em rồi đó"
Nghi Thư phân vân không biết làm sao, nàng sợ làm phiền đến Tịnh Kỳ. Nhưng mà nghe giọng nói của cô có phần cáo gắt làm cho nàng hơi sợ, thế là nàng thuận theo ý cô, mở cửa xe chui vào
"Em nói địa chỉ, tôi chở em đến đó"
Nghi Thư e ngại không dám nhìn Tịnh Kỳ, giọng nói cũn không quá lớn: "Quán bar X, đối diện công viên Y"
"Trùng hợp nhỉ, tôi cũng đến đó"
Giờ thì Nghi Thư lặng lẽ nhìn sang Tịnh Kỳ đang chú tâm lái xe. Nàng thấy hôm nay cô rất đẹp, đẹp một cách khó miêu tả, thật sự không giống với bộ dạng ngày thường
Nhờ trang điểm cùng với chiếc váy ôm sát người kia làm cho Tịnh Kỳ trông trưởng thành, chững chạc hơn
Nàng bị vẻ đẹp đó mê hoặc không thể thoát được, cứ lén lút là nhìn một chút. Trong đầu mong là cô không phát hiện nàng đang nhìn lén cô
"Em đến đó gặp ai?"
Nghi Thư hơi giật mình vì câu hỏi bất ngờ nhưng sau đó nàng lấy lại điềm tỉnh để trả lời: "Với bạn, cậu ấy lâu ngày không gặp lại, nên hẹn nhau một đêm. Chị còn nhớ Di Linh không?"
Tịnh Kỳ khẽ cười: "Nhớ chứ, cô gái thích Vu Bảo chứ gì"
Lại im lặng nữa, Nghi Thư cảm thấy trong xe thật khó xử, xe xịn có khác, không nghe bất cứ âm thanh gì bên ngoài hết. Chẳng lẽ cứ im lặng như vậy tới nơi luôn hay sao?
Có cơ hội thì phải biết nắm bắt thời cơ, Nghi Thư muốn khoảng cách giữa nàng và Tịnh Kỳ rút ngắn lại, càng nhanh càng tốt.
"Hôm nay chị đẹp thật"
"Thật không?"
Nghi Thư đỏ mặt cúi thấp đầu nói nhỏ: "Thật"
Nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Tịnh Kỳ thấy vui lòng, cô cười thầm trong bụng, miệng bên ngoài còn cong lên nhẹ nhưng không cười thành tiếng
"Tôi đẹp như vậy, không biết ai là người may mắn có được tôi nhỉ? Tôi thật tò mò muốn biết ghê"
Nghi Thư bĩu môi bất mãn trước câu nói kia, nàng liền đáp trả: "Là do chị kén chọn quá thôi, chứ có hàng tá người ngoài kia thích chị đây kìa, ở đó mà nói cái giọng kiêu ngạo"
Tịnh Kỳ híp mắt, xoay qua nhìn Nghi Thư, miệng nở ra nụ cười gian: "Vậy. . .trong đó có em không?"
Gần nữa tiếng cũng để nơi, cả hai cùng nhau bước ra khỏi xe rồi nhìn ngắm xung quanh. Sau đó thì đường ai nấy đi, không còn đi chung nữa
Tịnh Kỳ tìm phòng mà Tiểu Tuyết đã đưa, khi đứng trước cửa phòng, cô mạnh tay đẩy vào trong.
"Ôi bạn thân của tôi, lâu quá không gặp lại trông cậu vẫn xinh đẹp và khí chất như xưa ha!"- Tiểu Tuyết vui mừng lên tiếng chào hỏi với cô bạn thân đã lâu không gặp
Tăng Phong ngồi cạnh cũng không ngăn được miệng, anh liền tiếp lời: "Tịnh Kỳ vẫn là Tịnh Kỳ, khi còn đi học với tụi này thì tăng động vui vẻ, nay gặp lại, coi bộ trầm tính trưởng thành hơn rồi"
"Cảm ơn mấy cậu quá khen, dù thế nào thì mình vẫn là bạn thân của mấy cậu thôi, vẫn như xưa không thay đổi"
Lo nói chuyện giao lưu với Tăng Phong và Tiểu Tuyết mà Tịnh Kỳ xém chút nữa quên luôn anh bạn Vu Bảo. Cô nhìn sang thì một phen giật mình khi thấy người ngồi cạnh Vu Bảo lại là Di Linh
Vậy suy ra, lát nữa Nghi Thư sẽ có mặt ở đây sao? Trùng hợp càng thêm trùng hợp, có duyên đến vậy sao trời
Bất ngờ cánh cửa có người đẩy vào, sau đó là sự xuất hiện của Nghi Thư. Nàng đứng hình mất mấy giây trước những gì hiện lên trong mắt nàng
Sao có Tịnh Kỳ nữa? Đã vậy còn có cả hội bạn thân của cô ở đây, nàng thật sự sốc luôn đó. Vậy mà Di Linh nói chỉ có hai người bọn họ thôi. Gạt người à
"A! Cậu đến rồi, mau lại đây ngồi đi"
Không còn sự lựa chọn chỗ ngồi, Nghi Thư đành ngồi cạnh Tịnh Kỳ thôi. Nàng muốn đổi chổ quá đi, ngồi gần chị ấy với dáng vẻ bây giờ của chị, nàng thấy ngại lắm
Mọi người bắt đầu nhập tiệc, ăn uống rồi trò chuyện cùng nhau. Kể cho nhau nghe những gì mà tất cả đã trải qua, vui buồn đều có.
"Nè Tịnh Kỳ, cậu biết tin gì chưa?"- Tăng Phong khều tay cô
"Chuyện gì?"
"Tháng sau Vu Bảo với Di Linh kết hôn rồi đó, cậu thấy đỉnh chưa! Mình với Tiểu Tuyết chỉ mới biết gần đây thôi, cậu ta giấu kín thật, bạn bè mà vậy đó"
Tịnh Kỳ bất ngờ nhìn Vu Bảo, cô hỏi lại cho chắn ăn, sợ Tăng Phong nói đùa, dù sao chính chủ lên tiếng cũng đáng tin hơn
"Thật sao?!"
Vu Bảo gật đầu cười, dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Di Linh đang e thẹn: "Tụi mình quen nhau cũng gần tám năm rồi, mình muốn kết thúc mối tình này bằng một cái đám cưới. Tới đó, mình mời mà không ai đi là chết với mình"
Tiểu Tuyết nhanh miệng chen ngang: "Tất nhiên! Sao mà không đến dự buổi lễ quan trọng của cậu được, tụi này đợi ngày đó lâu lắm rồi"
Tăng Phong lại nhìn sang Nghi Thư và Tịnh Kỳ, anh cũng biết chuyện chia tay năm xưa của hai người này. Anh vội nghĩ gì đó trong đầu, muốn dò hỏi tình trạng của hai người như thế nào
"Còn cậu thì sao Tịnh Kỳ, cậu với Nghi Thư còn quen nhau không hay chỉ là bạn bè?"
Lại nữa rồi, Tiểu Tuyết không thể cản nổi cái miệng vô duyên của Tăng Phong lại kịp. Tự nhiên lại khơi chuyện cũ đó lên làm chi nữa, muốn hỏi thì lựa lúc nào riêng tư mà hỏi
Có mặt nhiều người như vậy mà hỏi câu đó, có phải làm cho Tịnh Kỳ và Nghi Thư thấy khó xử hay không?
"Miệng của cậu ăn mắm ăn muối hay gì mà hỏi vô duyên vậy hả. Lo uống rượu giùm mình đi, mở miệng câu nào là vô duyên câu đó, cái tật không bỏ"
Nghi Thư và Tịnh Kỳ đang vui mà trở nên mất hứng bởi vì câu vô tình của Tăng Phong. Hai người không trả lời cũng không nói năn gì, giả vờ xem như chư nghe thấy
Nhưng trong lòng lại có cảm xúc mãnh liệt dân trào, đặc biệt đối với Nghi Thư, nàng cũng muốn Tịnh Kỳ trả lời câu hỏi của Tăng Phong
Để xem cô sẽ nói gì. Nhưng có lẽ không được rồi, nàng cũng bận tâm về câu nói khi nãy ở trong xe mà Tịnh Kỳ đã hỏi nàng
"Trong đó có em không?"
Câu đó là sao? Có phải Tịnh Kỳ đang mở lòng và cho nàng cơ hội để bên cạnh cô hay không?
Nếu thật là vậy thì tốt quá rồi, nàng hi vọng rằng Tịnh Kỳ vẫn còn tình cảm với mình, dù chỉ một chút thôi cũng được nữa.
Tàn tiệc, ai về nhà nấy. Mọi người đứng trước cửa quán bar rồi nói đôi ba câu trước khi ra về.
Sau khi đợi mấy người bạn thân về trước, giờ chỉ còn lại Nghi Thư và Tịnh Kỳ. Nàng ngại không dám nhìn cô, thay vào đó là giả vờ nhìn nơi khác.
"Có cần tôi chở về nhà không?"
Hỏi thế thôi chứ Nghi Thư không có sự lựa chọn khác đâu, nàng cũng định đón taxi nhưng có vẻ như Tịnh Kỳ không muốn vậy. Cho nên, nàng lại đi nhờ xe cô thêm lần nữa
Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải, không gấp gáp về nhà nên cứ thong thả thôi. Cả hai người không có uống nhiều rượu, quá lắm thì cũng ba ly. Nhờ vậy mà hai người vẫn còn khá tỉnh táo, không say quên lối về
"Có muốn đi dạo chút không?"- Tịnh Kỳ lại mở lời trước
Nghi Thư thấy như vậy cũng tốt, nàng liền gật đầu đồng ý
Tịnh Kỳ ghé vào một cửa hàng tiện lợi, cô xuống xe rồi đi thẳng vào trong trước sự hoang mang của Nghi Thư. Nàng chỉ nhìn cũng không thắc mắc gì nhiều, chắc chị ấy cần mua đồ
Trở lại xe cùng với một túi đồ, cô ghé vào đó mua vài bịch bánh và vài lon bia.
Chạy một mạch đến một con sông lớn, cả hai cùng nhau đi xuống xe. Nghi Thư nhìn xung quanh một vòng, chổ này có đèn có cả ghế đá.
Đây là bờ sông mà nhiều người hay lui tới để đi dạo hoặc câu cá. Gió thổi nhè nhẹ, không khí trong lành cùng khung cảnh yên bình làm cho Nghi Thư thấy thoải mái
Tịnh Kỳ lấy ra một tấm vải khá to, cô trải xuống đất rồi để túi xách và ngồi xuống. Nghi Thư ngồi cạnh bên nhưng vẫn giữ khoảng cách cho cả hai.
Tịnh Kỳ khui lon bia rồi đưa cho Nghi Thư, sau đó cô khui lon của mình rồi đưa lên uống một ngụm
"Sao chị nói là đi dạo mà. . .sao ngồi đây uống bia vậy?"
"Tại mỏi chân, không thích đi nữa"- Tịnh Kỳ không suy nghĩ mà nói thẳng ra
Nghi Thư gật đầu như đã hiểu, nàng cầm lon bia bằng hai tay, đưa lên miệng uống một hơi.
Giờ này cũng không còn sớm gì, xung quanh chẳng có một người nữa. Nhìn thì cũng hơi sợ ma, đã vậy gió thổi liên tục khiến nàng lạnh sống lưng, nổi da gà
"Lúc nãy Tăng Phong hỏi chị như vậy. . .nếu được thì chị trả lời thế nào?"
Nghi Thư tò mò muốn biết câu trả lời thật sự của Tịnh Kỳ, nàng vì nhiều lí do mà khó chịu bức rức trong lòng. Thà mặt dày hỏi thẳng còn hơn là cứ giữ mãi trong lòng.
Tịnh Kỳ không trả lời liền, cô nhìn Nghi Thư đang nhìn mình với đôi mắt đầy hi vọng và đợi mong.
Cô khẽ cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa tình cảm. Cô nhích nhẹ người sát lại gần Nghi Thư một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng
"Là bạn"
Là bạn?! Câu trả lời khiến cho Nghi Thư hụt hẫng vô cùng, gương mặt cũng hiện rõ lên sự thất vọng tràn trề. Đôi mắt nàng long lanh như muốn rơi lệ, cứ nhìn mãi Tịnh Kỳ mà không thể nói gì
Nàng sốc lắm, sốc từ bên trong lòng ra tận bên ngoài. Chẳng lẽ chị ấy chỉ xem nàng là bạn thôi sao?
Nàng cảm giác bản thân không kìm chế được nữa, hình như là sắp khóc đến nơi rồi. Nơi cổ họng nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe
Nhìn thấy Nghi Thư như vậy làm cho Tịnh Kỳ bật cười trong bụng, có cần làm vẻ đó mà bớt dễ thương lại không
Cô muốn gục ngã luôn rồi
"Tôi chưa nói hết mà"- Tịnh Kỳ tiến lại gần với mặt Nghi Thư hơn làm nàng hơi hoảng mà lùi ra, cô nhanh tay giữ cổ nàng lại: "Là bạn đời, bạn giường!"