Hai tuần sau đó Nghi Thư bắt đầu thi học kỳ hai, suốt ngày trong đầu chỉ có học với học. Nàng muốn đạt được số điểm cao nhất và giành được học bổng
Bỏ qua những lời rủ rê đi chơi của mấy đứa bạn thân, nàng muốn tập trung học hành.
Một tuần trôi qua, kì thi ấy cũng kết thúc một cách xuôn sẽ, Nghi Thư tự tin rằng mình làm điểm cao tuyệt đối.
Và đúng như những gì nàng mong muốn, tất cả các môn thi đều trên chín điểm. Những môn trường cho đề thì mười điểm còn đề của sở thì chín điểm mấy
Tất cả thầy cô dạy Nghi Thư cảm thấy rất tự hào về nàng, một phần thì ai cũng biết học lực của nàng rồi. Một học sinh giỏi nhất trường, bao giờ cũng ở vị trí cao nhất
Sau kì thi, tất cả khối bắt đầu ôn thi cho lần thi quan trọng nhất. Đó là thi THPTQG, cái này mới quyết định năm trời đi học
Sau khi thi xong, Nghi Thư biết được mình đậu tốt nghiệp và điều tuyệt vời hơn đó là nàng giành được học bổng của những trường mà nàng đã đăng ký
Trong lòng vui sướng không tả được, nàng đem niềm vui ấy kể cho mẹ nghe. Mẹ nàng hài lòng về con gái, bà biết con mình sẽ làm được và tốt hơn những gì mà bà kì vọng
"Con định là sẽ chọn trường nào học chưa?"- Mẹ nàng lên tiếng hỏi
"Con cũng chưa biết nữa, để con xem lại một lần nữa rồi mới đưa ra quyết định"
Mẹ nàng gật đầu, nàng muốn học ở đâu cũng được, chỉ cần nàng thích thì bà sẽ lo cho nàng từ a đến z
"Mẹ có chuyện này muốn nói với con, tuần sau mình chuyển nhà đến thành phố A rồi. Mẹ thấy vậy nè, con chọn trường gần ở đó đi cho thuận tiện. Con nghĩ sao?"
"Con dễ lắm, học ở đâu cũng vậy, miễn sao thấy thuận lợi là được!"- Nghi Thư cười híp mắt trả lời
Tối đó Nghi Thư thức đến khuya mà vẫn chưa chịu đi ngủ, nàng đang chăm chú xem các trường đại học ở nơi mà nhà mình chuẩn bị chuyển đến
Vô tình sao Nghi Thư phát hiện ra một trường đại học của Tịnh Kỳ lúc trước xuống tuyển sinh. Trong lòng nàng bỗng nhiên thấy vui mừng, nàng tiếp tục xem thông tin của trường và ngành mà nàng theo học
Sau khi xem tất cả, Nghi Thư quyết định sẽ đăng ký vào đây để học. Một phần là trường này nằm ở trung tâm thành phố, dễ dàng cho việc đi lại
Phần còn lại là Nghi Thư vẫn còn một chút hi vọng muốn gặp lại chị ấy. Nàng không biết tại sao lại hứng thú tìm hiểu về Tịnh Kỳ, hay do lần đó chị bắt chuyện trước với mình
Đây chắc chắn là định mệnh đã an bài, gặp nhau đến ba lần, cái này không thể nói là vô tình được. Và lần này sẽ học chung trường, nàng ước gì được gặp lại Tịnh Kỳ thêm lần nữa.
Không biết là tới lúc đó chị ấy còn nhớ nàng không hay đã quên. Vì nàng không có để lại ấn tượng sâu đậm với chị
.
.
.
.
Vài ngày sau đó Nghi Thư và mẹ đã chuyển đến nơi ở mới. Nhà nằm trong con hẻm khá nhỏ nhưng vẫn đủ rộng cho xe hơi vào
Đặc biệt nhất là cô bạn thân của nàng cũng ở gần đây, cả hai người học chung trường lẫn chung ngành. Di Linh không nỡ xa cách người bạn thân học chung năm trời
Và bốn năm đại học tiếp đây, cả hai lại cùng nhau đồng hành. Đó là niềm vui nhất, vì bạn bè trên đại học không bằng bạn bè năm cấp ba
Nghi Thư hẹn Di Linh đi tới trường đó để nộp đơn nhập học, hai người trên chiếc xe máy cc. Đứng trước cổng trường, cả hai người há hốc mồm nhìn cái cổng to cao
Ôi trường đại học đúng là có khác, chẳng những vậy đây là trường đạt chuẩn quốc tế. Nơi mà biết bao nhiêu học sinh ao ước được đặt chân đến
Không chỉ riêng hai người mà xung quanh cũng có những bạn cùng lứa tuổi đi vào. Trên tay cầm theo hồ sơ
Bước vào trong là một sân rộng rãi và phía trước là nơi có những anh chị sinh viên đang làm thủ tục và hướng dẫn các bạn khác
Nghi Thư có hơi run, lần thứ hai đến đây nhưng tâm trạng không mấy thay đổi. Vẫn thấy mọi thứ xung quanh thật mới lạ
Hai người đi sánh đôi cùng nhau, tiến thẳng tới dãy bàn trống kia. Di Linh may mắn ngồi vào chỗ có sẵn một anh sinh viên rồi nên không phải đợi
Còn nàng số hơi nhọ, phía trước mặt không có ai nhưng nàng chắc chắn chỗ này có người, chắc là mới đi ra
"Em ngồi đợi xíu nha, chị này đi ra ngoài nghe điện thoại rồi, sẽ quay lại nhanh thôi!"- Anh ta nhìn sang Nghi Thư để nói cho nàng biết, tại thấy mặt nàng hơi hoang mang
"Dạ không sao!"- Nàng vui vẻ đáp
Nói xong thì lại thở hắt ra, vì chỗ này là bên ngoài trời nên cảm thấy rất nóng. Cái nắng chói chang của mùa hè gϊếŧ chết bao nhiêu người đang ngồi ở đây
Trong lòng thầm trách chị sinh viên này, đang trong giờ cần thiết mà lại đi đâu mất tiêu.
Vừa mắng thầm người ta thì người đó đến liền, chị ta vẫn lo chăm chú vào cái điện thoại và đi tới chỗ ngồi. Chị ta không có nhìn Nghi Thư, tay dài kéo ghế ngồi xuống một cách thảnh thơi
"Em nộp hồ sơ hay là đến để chị tư vấn?"- Chị ta lại không nhìn lên, hai tay bận rộn sắp xếp lại mớ hỗn độn trên bàn
Hình như Nghi Thư chết lâm sàng mất rồi, hai tay nàng siết chặt lấy túi xách đựng hồ sơ. Mắt nhìn chị ta không ngừng
Có phải đây là định mệnh khiến chúng ta gặp nhau hay không?
Người này chính là chị sinh viên mà Nghi Thư thích thầm, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp nhau. Trái tim nàng đập nhanh quá, mặt của nàng đỏ lên vì nắng nóng và bây giờ lại đỏ lên vì người trước mặt
Thấy bạn học sinh này nãy giờ không có bất kỳ động tĩnh gì khiến Tịnh Kỳ khó hiểu. Chị quyết định ngẩng đầu lên xem thử thì. . . Ôi trong phút giây nào đó, Tịnh Kỳ mỉm cười khi nhận ra người quen cũ
Chị thấy vui mừng trong lòng, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Lần này càng vui hơn khi thấy Nghi Thư nộp hồ sơ ở đây
Vậy là những gì Tịnh Kỳ mong ước, cuối cùng cũng thành sự thật
"Là Nghi Thư đúng không? Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!"- Tịnh Kỳ nghiêng đầu mỉm cười với nàng
Nụ cười tỏ nắng của Tịnh Kỳ làm Nghi Thư quay lại thực tại. Nàng cảm thấy quá xấu hổ vì nhìn chị đến say đắm đến vậy
Nàng vội vàng lấy hồ sơ ra rồi đặt lên bàn: "Em. . .em không nghĩ là gặp lại chị. Đây là hồ sơ của em"
Nhìn Nghi Thư bối rối làm Tịnh Kỳ thêm thích thú nhìn hoài, trông nàng thật đáng yêu làm sao!
Tịnh Kỳ mở hồ sơ của nàng ra để xem, thấy mọi thứ đều ổn thì sau đó chị đưa cho nàng một tờ giấy để điền thêm thông tin cần thiết
"Em điền thông tin vào phiếu này giúp chị, có chỗ nào không hiểu thì nói để chị giải thích"- Tịnh Kỳ nhẹ nhàng xoay chiều tờ giấy lại phía nàng
"Dạ"
Không biết sao mà tay Nghi Thư run lên quá trời, chữ viết cùng bị run theo. Không giữ bình tĩnh được nữa rồi, chị ấy khiến nàng thêm bối rối
Chị quá là ôn nhu và dịu dàng, chị còn nhớ tên nàng nữa kìa, sao chị cứ nhìn nàng là cười hoài
Mồ hôi chảy hai bên trán, Nghi Thư vừa viết vừa lau. Rồi bỗng nhiên phía trước có cánh tay trắng nõn thon dài đưa khăn giấy lạnh tới
Nghi Thư giậc mình ngóc đầu lên nhìn kiểu: Gì vậy? Sao chị ấy cứ nhìn mình cười rồi cười vậy, bộ mặt có dính cái gì hả ta
"Em lấy khăn giấy này lau mồ hôi đi!"
Nàng cúi đầu đưa hai tay lên để nhận, chắc miếng khăn giấy này đem về đóng khung treo lên tường luôn quá. Làm sao mà nỡ lòng lau lên mặt
Cuối cùng cũng điền xong, Nghi Thư thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là không dám nhìn trực diện với Tịnh Kỳ luôn, ngại thật sự
"Khi nào có thời gian nhập học thì bên trường sẽ gửi giấy thông báo cho em"- Nói đoạn, Tịnh Kỳ lấy tờ giấy nhỏ đã ghi sẵn số điện thoại của mình đưa cho nàng: "Đây là số điện thoại của chị, nếu em có thắc mắc chỗ nào thì nhắn tin cho chị để chị giải thích nha!"
"Dạ em cảm ơn"
Nghĩ gì đó trong đầu, Tịnh Kỳ trực tiếp hỏi Nghi Thư: "Không biết là em sẽ ở kí túc xá hay ở trọ bên ngoài vậy?"
Nghe được câu hỏi, hai mắt Nghi Thư mở to tròn kểu ngạc nhiên, sao chị ấy tận tình quá vậy. Nàng không kịp phản ứng luôn đó, hay là ai chị ấy cũng hỏi
Ờ mà hiện tại Nghi Thư còn chưa biết sẽ ở đâu, nàng cũng thích ở kí túc xá nữa, nhưng nhà cũng không phải xa xôi gì
Nghi Thư cười gượng gãi cổ, lúc này không thể không nhìn chị được. Nói chuyện với người ta mà nhìn nơi khác đúng là bất lịch sự
"Dạ em cũng chưa biết nữa, để xem tình hình học tập thế nào mới quyết định ạ"
Tịnh Kỳ gật đầu như đã hiểu, cô khoanh tay trước ngực ngã người dựa vào ghế: "Nếu em có ý định ở kí túc xá thì đăng ký sớm nha, không thôi hết phòng"
Trên xe đi trở về nhà, Nghi Thư suy nghĩ rất nhiều về Tịnh Kỳ. Nàng cảm thấy chị ấy quan tâm đến nàng một cách khác so với mấy bạn kia
Lúc chị hỏi nàng có ở kí túc xá không, nàng thấy ánh mắt ấy có chút hi vọng và mong muốn nàng ở vậy đó
Có phải nàng lại sa vào lưới tình của chị rồi hay không? Nghi Thư thử đặt tay lên ngực và nghĩ đến Tịnh Kỳ
Ngay lập tức trái tim bỗng dưng đập nhanh, nàng hoảng hồn buông ra. Ôi không lẽ nào. . .nàng thích chị mất rồi
Nàng lắc đầu thôi không suy nghĩ nữa, chưa chắc gì Tịnh Kỳ đã thích nàng. Dựa vào lời nói, thái độ vừa rồi của chị cũng đâu có khẳng định là chị cũng thích nàng
Thôi bớt ảo tưởng lại, trường rộng lớn như vậy chắc chị cũng có người để thầm thương trộm nhớ rồi