Tịnh Kỳ tức tốc lái xe tới nhà hàng mà Nghi Thư chỉ. Cô chạy vội vào trong, mắt đảo xung quanh để tìm kiếm. Không thấy nàng đâu, cô định chạy tới chỗ lễ tân để hỏi thì ánh mắt vô tình nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn bên kia
Cô chậm lại một chút, xoay người chuyển hướng đi lại xem cô gái đó có phải Nghi Thư hay không
Đứng trước mặt nàng, cô khẽ cười, mà nụ cười của sự bất lực toàn thân. Nghi Thư nằm dựa lưng ra sau ghế, mắt nhắm khít lại
"Dậy đi về nè, ở đó ngủ hoài"
Nghi Thư xua tay, nằm im bất động. Nhìn gương mặt của nàng bây giờ trông đáng yêu lắm, một chút buồn cười. Tịnh Kỳ lấy điện thoại ra, chụp liền mấy tấm ảnh để có dịp sử dụng
"Tôi đưa em về nhà"
Nghi Thư lọ mọ ngồi dậy, thấy Tịnh Kỳ là nàng như muốn trút giận lên người cô ngay. Vì cái tội thứ nhất là không chịu nghe máy, để nàng gọi tận năm lần.
Tội thứ hai là đến lâu quá để nàng nằm lạnh run người, nằm như người vô gia cư. Đáng trách, thật là đáng trách
"Sao chị tới trễ vậy hả. . .người ta đợi chị lâu lắm đó"
Tịnh Kỳ gãi cổ ngượng ngùng, bèn lên tiếng giải thích: "Do kẹt xe nên tôi mới đến trễ"- Cô ngưng lại một chút, suy nghĩ gì đó trong đầu, cô nói: "Sao em không gọi người khác mà lại gọi cho tôi? Lỡ như tôi đến không được thì sao"
Nghi Thư dùng hai lồng bàn tay áp lên mặt Tịnh Kỳ, nàng bĩu môi nói: "Là trong lúc đó. . .em chỉ nghĩ tới chị. . .nên mới gọi cho chị"
Một giây sau đó Tịnh Kỳ đơ mặt bất động trước câu nói phát ra từ chính miệng Nghi Thư. Có thật là vậy không, có thật là nàng nghĩ tới mình?
Con tim của cô bỗng chốc đập nhanh đến loạn nhịp, mặt đỏ lên tận tai. Ánh mắt rung động nhìn Nghi Thư, không biết vì điều gì khiến cô xao xuyến đến khó tả
Cô đã từng cho là mình sẽ không yêu ai và đặc biệt hơn yêu lại Nghi Thư. Cô luôn nhớ ngày chia tay đó, nhớ nàng phũ phàng nói cắt đứt mối quan hệ tốt đẹp của cả hai. Cô sẽ đóng kín con tim, không vì bất cứ điều gì để yêu nàng nữa
Nhưng có lẽ hôm nay Nghi Thư gọi đến và nói những lời này làm cô dao động. Có một chút thay đổi ý nghĩ trong đầu
Có khi nào người con gái này khiến cô yêu nàng thêm lần nữa hay không?
Bước vào thang máy, Tịnh Kỳ chật vật giữ cho Nghi Thư đứng vững, sợ nàng bị ngã. Căn hộ của cả hai ở tần cao nên đứng hơi lâu để đợi
Giờ chỉ có hai người trong thang máy nên cũng không ảnh hưởng tới người khác. Mùi rượu trên người nàng nồng quá, thật khó ngửi
"Chị ơi. . .mình quay lại với nhau được không?"- Nghi Thư mấp máy nói vài từ trong khi đang dựa vào người Tịnh Kỳ: "Em muốn chúng ta như tám năm trước. . ."
Tịnh Kỳ không nói gì, đứng yên như cây chết khô. Cô có nghe lầm không đấy, Nghi Thư muốn cùng mình quay lại
Hơi cúi đầu nhìn xuống, cô cho rằng Nghi Thư vì say mà không kiểm soát được những gì mà nàng nói ra. Lúc tỉnh sẽ không như vậy
Nhưng người ta thường nói, lời nói của những người khi say là lời nói thật lòng. Họ chỉ nói ra những gì họ giấu trong lòng mà lúc tỉnh không thể nói ra
Không thấy Tịnh Kỳ lên tiếng, Nghi Thư ngẩng đầu nhìn thì đúng lúc Tịnh Kỳ cũng đang nhìn xuống. Hai đôi mắt giao nhau, không khí vô cùng khó xử, ngoài im lặng chứ chẳng dám nói điều gì
"Chị nhìn em như vậy để làm gì. . .em nói thật mà. . .chị lạnh lùng với em quá đó"
"Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất là bạn, còn chuyện kia thì tôi––"
Không để Tịnh Kỳ nói hết lời, Nghi Thư nhón chân và hạ môi của nàng lên môi cô trong chớp mắt. Tịnh Kỳ cứng đơ người, đồng tử căng to ra vì quá bất ngờ
Bối rối, tay chân luống cuống không xử lí kịp tình huống này sẽ xảy ra. Cô rất muốn đẩy Nghi Thư ra nhưng tay không nghe lời, vẫn để ở dưới không thể nâng lên
Được nước lấn tới, Nghi Thư ép Tịnh Kỳ vào góc của tháng máy, mạnh dạng hôn sâu hơn, nàng nhấp nháp môi trên cả môi dưới của cô. Đôi môi này thật mềm mại, nó là thứ mà nàng muốn từ lâu rồi
Cảm giác hôn môi chưa từng thử sau tám năm thì bây giờ đã thành hiện thực.
Không biết Nghi Thư có ngại hay ngượng không chứ Tịnh Kỳ cảm thấy xấu hổ đến thẹn thùng. Đầu óc bây giờ của cô như đóng băng hết rồi, không làm được gì
Nghi Thư bắt đầu bạo dạng hơn, nàng đưa tay luồng vào trong áo Tịnh Kỳ. Bàn tay chạm vào từng thớ thịt mịn màng của cô, sau đó vuốt ve và di chuyển lên trên.
Ánh mắt Tịnh Kỳ dò xét xung quanh, phát giác nhận ra trong tháng máy có camera an ninh. Cô hoảng hồn, mở to mắt nhìn nó đang hướng về phía mình.
"Nghi Thư. . .dừng lại. . .có camera"
Nghi Thư không nghe, nàng vẫn tiếp tục làm chuyện đại sự của chính mình. Càng lúc thấy nàng càng quá đáng, Tịnh Kỳ đẩy vội nàng ra xa khỏi cơ thể làm nàng chới với ngã xuống sàn
Cô chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn lại thì mới nhận ra mình hơi mạnh tay, đẩy nàng té xuống đó. Cô cuống cuồng tay chân, ngồi xuống đỡ nàng đứng dậy. Và nghe được Nghi Thư nói gì đó trong miệng
"Khốn nạn thật. . .hôn bà cho đã cái miệng rồi đẩy bà té cắm đầu"
"Tôi. . .tôi xin lỗi, tôi không cố ý"
Thời gian trôi qua nhanh, cuối cùng cũng đưa Nghi Thư trở về nhà an toàn nhưng không bình yên suốt chặn đường từ nhà hàng tới thang máy.
Có lẽ Tịnh Kỳ nhớ như in từ lời nói cả hành động của Nghi Thư trong tối nay. Nhưng nàng chắc không nhớ gì nhiều quá, tại một phần nàng say, sẽ quên đi chuyện này và cho nó vào góc tối nào đó, mãi mãi không đào lại
.
.
.
.
Cuối tuần chủ nhật tràn đầy năng lượng. Thì hôm nay, trung tâm ngoại ngữ của Nghi Thư có tổ chức đi làʍ ŧìиɦ nguyện.
Mặc dù không quá lớn và nhiều người tham gia nhưng đó cũng là tấm lòng rộng lớn. Đến một vùng quê nghèo khó để phát gạo, mì gói và một số gia vị trong nấu ăn cho từng hộ dân
Trong đó có Nghi Thư tham gia, nàng cũng là người đầu tiên đăng kí đi làʍ ŧìиɦ nguyện. Gồm có một xe khách lớn với hơn người, có giảng viên của trường và sinh viên
Xuất phát từ lúc sáng sớm, từ thành phố để đến được những vùng quê đó cũng khá xa. Ai nấy đều mang vẻ mặt hào hứng và phấn khởi
Chuyến đi mang nhiều niềm vui đến cho bà con nơi đó, mọi người tích cực vận chuyển tới trao tặng từng nhà. Cho đến buổi chiều xế mới hoàn thành xong
Trời vừa tắt nắng và hoàng hôn cũng là lúc cả đoàn từ thiện lên xe và trở về lại thành phố. Trên xe, mọi người ca hát líu lo, có anh chủ đoàn thân thiện liên tục ra những câu đố vui cho mọi người cùng giải.
Chiếc xe đang chạy ngon lành trên đường vắng thì đột nhiên có một con chó khá to chạy ra bất ngờ. Chú tài xế không lường trước được tình huống nguy hiểm này xảy ra cho nên chú ấy đánh nhanh tay lái để né con chó
Xe vì vậy mà nghiêng lắc và sau đó văng ra khỏi làn đường rồi lăn xuống khoảng đất trống dưới kia. Chiếc xe lật ngửa, đưa gầm xe lên trên rồi bốc khói
Mọi người trong xe bất tỉnh nhân sự, nằm ngổn ngang và tất cả đều bị thương khắp cả cơ thể. Nghi Thư chắc là người bị nặng hơn nhưng không riêng gì nàng mà còn hai ba người kia cũng thế
Trong cái rủi có cái may, một người lái xe qua đường thấy tai nạn nghiêm trọng thì gọi ngay cho bệnh viện gần nhất.
Vài phút sau đó, có đến tận năm xe cấp cứu chạy với vận tốc nhanh nhất đến nơi. Tại nơi xảy ra tai nạn cũng đã có mặt của đội cứu hộ. Họ nhanh chóng đem những người mắc kẹt trong xe ra
Bệnh viện gần tối được một phen náo loạn. Các y tá và bác sĩ sau khi nhận được cuộc gọi đó thì ngay lập tức chuẩn bị dụng cụ y tế để khi bệnh nhân đưa vào là sơ cứu ngay
Tịnh Kỳ hớt hải chạy xuống, nơi mà nhận bệnh nhân gặp tai nạn. Tiếng xe cấp cứu vang lên, các nhân viên y tế đẩy băng ca lần lượt vào.
Mấy người này chỉ bị thương nhẹ ở mặt, tay, chân. . . Họ được đưa tới trước vì họ là những người dễ ra từ xe.
Tịnh Kỳ cùng các bác sĩ thẩn trọng kiểm tra tình hình, người trước mặt cô là một người phụ nữ với các thương tích nghiêm trọng ở phần đầu.
Cô cẩn thận xem xét, nhờ y tá hỗ trợ chụp CT và kiểm tra nơi khác có ảnh hưởng hay không.
Những người bị nạn tiếp theo được đưa vào trong tình trạng nguy kịch. Một cô gái trẻ được đẩy vào, các y tá và bác sĩ gần đó thấy được mà đứng hình.
Họ kinh ngạc nhìn tình trạng của cô gái đó mà không cất nên lời. Thật sự là quá sức tưởng tượng trong mắt họ
Một cô y tá gấp gáp chạy đi tìm Tịnh Kỳ. Khi gặp cô đang kiểm tra cho một bệnh nhân khác, cô ta hấp tấp nói
"Bác sĩ Tô, bác sĩ Lý kêu chị ra đó gấp"
Tịnh Kỳ xoay người nói vài lời dặn dò với cô y tá đứng bên cạnh, sau đó rời khỏi đây và chạy theo cô y ta khi nãy
Khi bước ra, mọi người có mặt ở đó đều né sang một bên cho Tịnh Kỳ đi vào xem. Cô chậm rãi nhìn người con gái nằm trên băng ca với ánh mắt thẫn thờ.
Tay chân của cô bủn rủn như không còn sức lực khi nhận ra người đó là ai. Sao lại là Nghi Thư?
Đầu nhọn của cây dù cắm không quá sâu vào phần bụng khiến nơi đó chạy máu đến mức nhuộm luôn một vùng. Mặt mày cô tái nhợt, vội chạy lại xem tình hình
Mặt Nghi Thư bây giờ không còn chút máu, mặt nàng nhợt nhạt, môi cũng không còn hồng hào nữa. Chứng kiến được cảnh tượng này làm tim Tịnh Kỳ quặn thắt đến đớn đau
Nước mắt bất chợt tự chảy ra từ hai khóe mắt.
Bác sĩ Lý thấy Tịnh Kỳ như kẻ vô hồn trong khi bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Anh nhăn mặt nói với Lâm An: "Mau chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi"- Sau đó anh nhìn Tịnh Kỳ: "Em cũng vào trong để chuẩn bị phẫu thuật cho cô gái này đi, anh cần em hỗ trợ"