"Anh này, em định là sẽ thuê gia sư dạy tiếng Anh cho con, anh thấy sao?"- Trương Lam vợ Uy Vũ nói với anh khi cả hai đang xem phim trong phòng
Uy Vũ ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười gật đầu: "Ừm, làm theo ý em đi!"
Phòng làm việc của Tịnh Kỳ ở bệnh viện có hai chỗ ngồi riêng, sắp tới đây chỗ đối diện kia sẽ có bác sĩ mới vào. Thông tin có được từ ông Tô nói cho nghe trước
Cô bác sĩ đó là bác sĩ hợp đồng, có thể làm việc luôn tại đây thì sau khi kết thúc hợp đồng và đồng ý làm bác sĩ dài hạn.
Tịnh Kỳ dán mặt vào màn hình máy tính đã hơn nửa tiếng, cô đang xem và kiểm tra lại bệnh án của bệnh nhân.
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn công việc, Tịnh Kỳ chậm rãi bước ra mở cửa. Xuất hiện trước mặt cô là một cô gái bận áo blouse trắng và kế bên là trưởng khoa ngoại của cô
"Đây là bác sĩ mới sẽ chuyển vào chung phòng với em, viện trưởng đã thông báo cho em biết rồi đúng không?"
"Vâng, viện trưởng có nói với em"
Anh trưởng khoa xoay người nhìn sang cô bác sĩ mới, anh nói: "Em đem đồ vào trong đi, có khó khăn gì thì trực tiếp hỏi bác sĩ Tô. Không còn gì thì anh đi trước, gặp lại sau"
Đợi anh ta đi, Tịnh Kỳ nhìn sơ qua cô gái này. Cô cảm thấy cô gái này đã gặp ở đâu rồi thì phải nhưng cô không nhớ ra
"Cô đem đồ vào trong đi"
Tịnh Kỳ mở cửa rộng ra cho thuận tiện đem đồ đạc vào. Sẵn tiện cô phụ cô ta một tay, đem mấy thùng giấy đang để dưới nền gạch.
Sau một lúc dọn dẹp và trang trí bàn làm việc riêng, lúc này mới có thời gian để giao lưu. Cô bác sĩ trẻ có dáng người nhỏ nhắn ấy tiến lại gần trước bàn làm việc của Tịnh Kỳ
Miệng mỉm cười, vui vẻ giới thiệu: "Mình tên Hồ Lam Chi, rất vui được làm việc chung với bác sĩ Tô, hi vọng sau này bác sĩ Tô giúp đỡ"
Tịnh Kỳ dời ánh mắt từ máy tính sang Lam Chi. Cô thả lỏng người, dựa vào phía sau ghế, nhẹ giọng: "Ừm, cô làm bác sĩ được bao lâu rồi?"
Lam Chi cười ngượng nhìn Tịnh Kỳ, nàng đưa một ngón tay lên: "Một năm"
Tịnh Kỳ lại hỏi nữa: "Đã phẫu thuật cho ai chưa ?"
Lam Chị lắc đầu
"Thôi được rồi, về chỗ đi, tôi còn công việc"
Lạnh lùng quá. Lam Chi than vãn trong lòng, đã hơn tám năm rồi mà Tịnh Kỳ vẫn không thay đổi sao ?
Thật ra Lam Chi là bạn học cùng khóa và cùng lớp với Tịnh Kỳ khi còn đại học. Lúc đó nàng có để ý tới Tịnh Kỳ, lúc nào cũng vào chung nhóm với cô để được thực hành chung
Mặc dù trong lòng nàng biết Tịnh Kỳ đang quen với một sinh viên năm nhất khoa ngoại ngữ nhưng không vì chuyện đó mà nàng từ bỏ
Vẫn đơn phương vẫn dành tình cảm đặc biệt với cô cho dù cô không đáp lại thì nàng cũng chẳng sao
Nàng cũng không quá bất ngờ khi Tịnh Kỳ không nhớ ra nàng, chắc có lẽ nàng mờ nhạt và không nổi trội cho nên không gây ấn tượng với cô
Điều may mắn nhất đối với Lam Chi chính là được chung phòng làm việc với Tịnh Kỳ. Khoảng cách gần như vậy, hi vọng cô chú ý tới, bởi vì nàng có cảm tình với cô
giờ chiều tan ca sớm bởi vì hôm nay cô không có ở lại trực, Tịnh Kỳ dọn dẹp gọn gàng giấy tờ trên bàn, tắt máy tính.
Cô cởϊ áσ blouse vắt lên giá, mặc cái áo khoác vào. Xoay người chuẩn bị ra về thì cô chợt nhận ra trong phòng vẫn còn Lam Chi
Ngờ ngợ nhìn nàng, thấy nàng chăm chỉ làm việc nên định hỏi gì đó
"Cô chưa về sao ?"
Lam Chi giật mình, ngẩng đầu nhìn Tịnh Kỳ, liền nở nụ cười tràn đầy năng lượng: "À chưa, hôm nay tôi ở lại trực"
Tịnh Kỳ gật đầu, sau đó mở cửa đi ra về. Bước đi thong tha ra tới sảnh bệnh viện, đi tới cửa thì có tiếng gọi lớn từ sau
"Bác sĩ Tô, khoan đi đã!"
Tịnh Kỳ xoay người lại nhìn thì nhận ra cô ý ta Lâm An đang chạy đến. Có vẻ như có chuyện gì đó quan trọng lắm, nhìn cô ta thở không ra hơi vì chạy nhanh
"Chuyện gì vậy ?"
Lâm An vuốt ngực thở hắt ra, lấy bình tĩnh mới trả lời: "Một bệnh nhân bị tai nạn xe trong tình trạng nguy kịch vừa mới chuyển vào phòng cấp cứu. Bác sĩ Lý bảo chị đến đó gấp"
Cả hai liền tức tốc chạy sang phòng cấp cứu khẩn cấp, nếu trễ một giây thì bệnh nhân đó có nguy cơ mất mạng
Công việc của bác sĩ là vậy, có những trường hợp bất ngờ khó đoán. Một ngày không biết nhận bao nhiêu bệnh nhân đến do tai nạn
Ở nhà, bà Tô cùng với dì Thoa đang chuẩn bị bữa tối. Cũng sắp xong hết rồi, món ăn đều được dọn lên bàn
Bà Tô nhìn đồng hồ, bà nói: "Sao giờ này mà Tịnh Kỳ còn chưa về nữa ta"
"Chắc em ấy bận việc thôi mẹ, chút nữa là về rồi"
"Vậy thôi đợi con bé về rồi cả nhà dùng bữa luôn"
Uy Vũ đi lên phòng để gọi vợ xuống, vừa tới hành lang thì thấy vợ mình đi ra từ phòng của con gái. Không những vậy, vợ anh còn đứng lại nói chuyện với cô giáo
Uy Vũ ngạc nhiên đôi chút khi thấy Nghi Thư, chẳng lẽ em ấy là gia sư dạy tiếng Anh cho con anh sao ?
Chuyện này trùng hợp đến vậy à. Uy Vũ đi lại gần để chào hỏi, dù sao Nghi Thư cũng là gia sư mà.
"Suri, con bé có chú ý bài học không em ?"- Trương Lam hỏi
Nghi Thư cười nói: "Em ấy ngoan lắm chị, tiếp thu bài rất nhanh"
Trương Lam thở phào an tâm, cô sợ Suri nghịch ngợm rồi không chịu học.
Lúc này Nghi Thư thấy người con trai đang tiến lại, nàng nhíu mày nhìn kĩ thì bàng hoàng nhận ra đó là Uy Vũ.
Nếu vậy người vừa nói chuyện với nàng là vợ anh ấy sao ? Thật là có chút bất ngờ, đã vậy có bé con dễ thương và thông minh
"Chào em, lâu ngày không gặp !"- Uy Vũ cười thân thiện, anh cảm thấy vui khi gặp lại
Nghi Thư có chút e ngại, nàng cúi đầu chào lễ phép đối với anh.
Trương Lam ngơ ngạc nhìn hai người họ, cô mơ hồ hỏi Uy Vũ: "Anh và em ấy quen biết nhau hả ?"
"Đối với anh thì quen biết bình thường nhưng đối với em gái anh thì quen biết rất thân thiết"
Câu nói đầy ẩn ý của Uy Vũ làm cho Nghi Thư có hơi ngượng, nàng biết anh ấy muốn nhắc đến ai. Nhưng thái độ của anh làm cho nàng hơi sửng người, chẳng lẽ anh ấy ủng hộ nàng với Tịnh Kỳ thêm lần nữa
Đứng nói chuyện qua lại vài câu rồi cả ba người đi xuống nhà. Gần ra khỏi cửa thì Nghi Thư nhận ra mình bỏ quên điện thoại ở trên phòng của Suri
Nàng vội vã chạy lên đó, vừa hay Suri ấy mở cửa phòng ra. Nó nhìn nàng với đôi mắt long lanh
"Sao cô quay lại ạ ? Hay cô để quên đồ ?"
Nghi Thư gượng cười: "Cô để quên điện thoại ở chỗ em"
"Vậy hả, cô vào trong lấy đi"
Lấy được điện thoại bỏ vào túi xách, xoay người chuẩn bị đi ra thì nàng thấy sách vở của Suri nằm lung tung trên bàn.
Lòng tốt trong nàng trỗi dậy, không nghĩ gì nhiều, nàng liền sắp xếp chúng lại cho ngay ngắn.
Mất một lúc sau mới xong, mở cửa đi ra ngoài. Giờ này cũng tối rồi, nàng phải về sớm không thôi mẹ trông
Vừa đi được vài bước, phòng gần đó bỗng nhiên mở cửa. Người từ trong đi ra lại là Tịnh Kỳ, cô vừa tắm xong sau khi trở về từ bệnh viện
Vô tình thấy nhau, hai người bất chợt nhìn nhau. Cảm giác gì đó rất khó tả, giống như chôn sâu vào trong thì hôm nay có cơ hội bộc phát
Con tim của Tịnh Kỳ một lần đập nhộn nhịp. Đã hơn nhiều năm trôi qua, không ngờ lại gặp nhau tại đây
Trong lòng cảm thấy bối rối, đôi mắt long lanh cứ mãi nhìn. Kí ức tám năm về trước ùa về trong trí nhớ
Làm sao đây, cô muốn quên đi người con gái này nhưng sao gặp lại vẫn thấy dao động. Có phải hay không từ trước tới giờ, bản thân chưa hề xóa người ấy ra khỏi tâm trí
Có chút thắc mắc tại sao Nghi Thư lại xuất hiện ở đây. Nàng ở đây là để làm gì vậy ?
Tịnh Kỳ biết mình sắp không ổn nữa khi phải đối mặt với Nghi Thư, cho nên cô lạnh lùng bỏ đi
Bữa cơm gia đình chỉ đợi mỗi Tịnh Kỳ, khi cô xuống là ngồi ngay vào bàn. Bà Tô vui vẻ gắp đồ ăn cho cô liên tục
"Nghi Thư phải không ?"- Bà Tô rời bàn, ba đi đến trước mặt nàng rồi mỉm cười: "Ở lại dùng cơm với gia đình bác luôn đi con"
Nghi Thư cười cười, nàng liền từ chối: "Dạ thôi, trời không còn sớm nữa nên con về. Không phiền tới gia đình bác đâu ạ"
"Phiền đâu mà phiền, ở lại đi con. Có gì bác kêu Tịnh Kỳ đưa con về nhà"
"Mẹ anh nói vậy rồi thì em ở lại dùng cơm chung với gia đình anh đi. Đừng có ngại"
Khó xử quá, cả hai người lớn đều lên tiếng mời nànn ở lại rồi thì khó mà từ chối. Nghi Thư không muốn phụ lòng bà Tô và Uy Vũ nên nàng đồng ý theo ý họ
Khi nãy tự nhiên bà Tô nhắc đến cô trong lời nói làm cô một phen hoang mang. Đã thế còn kêu cô đưa Nghi Thư về nữa.
Thiệt là tình, cô không thích vậy đâu.
Không còn chỗ trống khác nên Nghi Thư không có sự lựa chọn, nàng phải ngồi cạnh Tịnh Kỳ. Sao thấy ngượng thế này, chị ấy cũng không thèm nhìn đến nàng
Ăn được một lúc, bà Tô nhìn sang Nghi Thư, bà đang nghĩ cái gì trong đầu thì nói ra đó với nàng
"Không biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi Nghi Thư ?"
"Dạ ạ"
Bà Tô gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: "Con đã có yêu ai chưa ? Có người yêu chưa chẳng hạn ?"
Câu hỏi khiến Nghi Thư không ngờ tới. Nàng vừa bối rối trong lòng vừa mất bình tĩnh bên ngoài. Sao bác ấy lại hỏi nàng mấy câu như vậy chứ, hay là có ý gì khác
Một câu hỏi dành cho Nghi Thư nhưng cũng ảnh hưởng không ít nhiều tới Tịnh Kỳ bên này. Cô khó chịu nhìn mẹ mình, giọng gằng xuống: "Mẹ, sau mẹ lại hỏi vậy ?"
"Mẹ có hỏi con đâu mà lên tiếng"
Bà Tô vẫn đang chờ câu trả lời từ Nghi Thư thôi à, vẻ mặt bà đang hào hứng chờ, hi vọng câu trả lời y như bà muốn
"Dạ chưa"
"Tốt !"- Bà Tô cười hài lòng làm mọi người trong gia đình khó hiểu
Ai nấy đều nhìn bà với cặp mắt kì dị, hỏi như vậy là có ý gì vậy. Ai cũng đang tìm câu trả lời cho bản thân, cả Uy Vũ cũng không hiểu được
"Không biết là. . .con có muốn làm con dâu của bác không ?"
Cả nhà vì câu hỏi đó mà dừng tất cả hành động ăn uống lại. Cả chục đôi mắt nhìn về hướng bà Tô mà đơ mặt mày. Cả ông Tô cũng há hốc nhìn vợ, sao hôm nay bà ấy nói năn kì cục vậy
Quá sức tưởng tượng của nàng, nàng mở to mắt nhìn bà Tô đang niềm nở nhìn nàng.
Chỉ riêng Trương Lam có suy nghĩ riêng biệt. Cô nghĩ, nếu bà Tô muốn Nghi Thư làm con dâu ở nhà này thì chỉ có thể gả cho Uy Vũ
Chẳng lẽ mẹ muốn cưới thêm vợ cho anh ấy sao ? Cô không thích vậy, chỉ muốn anh ấy là của riêng mình
Ông Tô liền lên tiếng, ông hơi nhăn mặt nhìn vợ: "Bà nói gì vậy, bà có biết hỏi vậy làm cô giáo khó xử không hả ?"
Trương Lam bức xúc trong người, cô muốn lên tiếng hỏi bà Tô rõ ràng cho ra lẽ: "Mẹ à, con không đồng ý. Uy Vũ, anh ấy không thể cưới thêm vợ, làm như vậy sao mà được hả mẹ"
Lần này tới phiên bà Tô khó hiểu nhìn Trương Lam vừa thốt ra câu đó. Bà đâu có ý đó đâu, bà nhìn Trương Lam giải thích: "Con nói gì vậy, mẹ đây muốn Nghi Thư là con dâu của mẹ là mẹ muốn con bé làm vợ Tịnh Kỳ đây kìa. Chứ Uy Vũ là chồng con mà, gia đình này chỉ một vợ một chồng, đâu phải thời phong kiến đâu mà năm thê bảy thiếp"
Muốn Nghi Thư làm vợ cô á? Tịnh Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, miệng lắp bắp nói ra vài từ: "Cho. . .cho con ?!"