Cốc cốc
Cạch
Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trên tay còn bưng khây đựng một tô cháo nóng hổi và một ly nước ép cam.
Tịnh Kỳ không mấy để ý, cô vẫn tiếp tục xem TV và tưởng người vừa vào phòng là dì Thoa.
Tịnh Kỳ hỏi: "Dì Thoa, cô ta về chưa hay còn ở dưới?"
Vì biết cái tính nhây và dai như đĩa đói của Cung Nhã nên Tịnh Kỳ mới hỏi vậy. Cô cũng mong rằng cô ta đã về rồi, chứ ở lại chỉ khiến cô thêm nhứt đầu.
"Chị không muốn thấy em đến vậy sao?"
Giọng nói ngọt ngào quen thuộc bỗng dưng cất lên khiến Tịnh Kỳ hoang mang đến độ bất ngờ. Cô còn tưởng là mình nghe nhầm hoặc vì nhớ nàng quá mà sinh ra ảo giác
Nghi Thư xuất hiện trước mặt Tịnh Kỳ cùng với khây đựng thức ăn. Đôi mắt long lanh nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tịnh Kỳ
Chị ấy sao lại như vậy, nàng cảm thấy đau lòng lắm. Tất cả cũng tại một phút bất đồng mà cãi nhau trong bệnh viện để rồi bây giờ Tịnh Kỳ không muốn thấy mình nữa
Tịnh Kỳ xao xuyến vô cùng, cũng đã hơn cả tuần rồi bây giờ mới thấy gương mặt người con gái mà cô yêu thương nhất
Nhưng chuyện lần đó là không thể nào tha thứ dễ dàng như vậy. Tịnh Kỳ thôi không nhìn Nghi Thư nữa, ánh mắt lảng tránh sang nơi khác
Đứng bất động trước thái độ thờ ơ ấy, Nghi Thư cũng không biết làm gì tiếp theo. Nàng nắm chặt lấy cái khây trên tay, môi mím chặt
"Em xin lỗi"- Nghi Thư cúi gầm mặt, nước mắt trực trào nơi khóe mắt: "Là em sai. . . lúc đó em nên tin lời chị nói nhưng em đã không làm vậy. Tất cả chỉ vì em không kiểm soát được lời nói và cảm xúc của mình. . . hức. . .em sai rồi. . .em thật sự. . .xin lỗi chị"
Nước mắt cứ thế chảy dài hai bên má, nàng khóc nấc lên, nghẹn ngào nơi cổ họng. Nàng không thể chịu đựng được cảm giác bị Tịnh Kỳ ghẻ lạnh, rồi thờ ở với mình
Nàng nhận tất cả lỗi lầm của bản thân chỉ mong Tịnh Kỳ tha thứ bỏ qua
Thấy Nghi Thư khóc như vậy khiến Tịnh Kỳ thêm bối rối, đứng ngồi không yên. Cô nhìn nàng với hai hàng nước mắt ướt đẫm hàng mi
Tâm trạng cũng không tốt hơn, não nề thở dài. Cứ để Nghi Thư khóc hoài chắc tô cháo đó đầy nước mắt luôn quá
"Em khóc làm gì"- Tịnh Kỳ điềm tĩnh nói tiếp: "Em đâu phải người có lỗi nên không cần xin lỗi. Chị không muốn thấy em khóc nên em về đi"
Lời nói đó thật sự quá đau lòng, Nghi Thư nhìn Tịnh Kỳ bằng đôi mắt tuyệt vọng. Vẫn không thay đổi, Tịnh Kỳ không muốn tha lỗi cho nàng sao?
Cách nói chuyện đó quá đỗi lạnh lùng và vô tâm. Nghi Thư cười chua xót trong lòng, phải rồi, ai lại dễ dàng tha thứ cho người không tin tưởng như nàng
Lúc đó chắc Tịnh Kỳ còn khổ sở hơn nàng gấp mấy lần như hiện tại
"Em còn muốn nói gì nữa sao?"
"Cháo này chính tay em tự nấu cho chị. . .em muốn nhìn thấy chị ăn hết rồi mới về"
"Vậy à, đưa đây"
Vì tay phải chưa khỏi hẳn nên có chút khó khăn trong việc ăn cháo. Tịnh Kỳ xoay người định bước xuống để đổi tay cho thuận tiện thì bị Nghi Thư cản lại
"Để em đút cho chị"- Nghi Thư nói vậy với vô vàn mong chờ, đôi mắt còn vương vấn vài giọt lệ
"Không cần, chị có thể tự làm được"- Cô từ chối nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nghi Thư thì mềm lòng rồi thở dài: "Làm phiền em"
Được Tịnh Kỳ đồng ý, Nghi Thư liền vui vẻ trong lòng, mặt rạng ngời cười tươi: "Không phiền đâu!"
.
.
.
.
.
Nghỉ cũng hơn một tháng, Tịnh Kỳ muốn quay lại trường học vì không muốn bỏ lỡ các bài giảng và thực hành
Với lại tình trạng hiện tại cũng đã tốt hơn rất nhiều, tay chỉ cần băng bó bên trong, không cần nẹp bên ngoài. Chỉ cần không vận động hay va chạm vào là được
Mấy ngày đến trường, Tịnh Kỳ chỉ ở bên khoa của cô, không đi đâu kể cả việc đến gặp Nghi Thư như mọi ngày.
Biết tin Tịnh Kỳ đi học trở lại, Nghi Thư vui mừng như trúng số. Nàng muốn đi tìm chị ấy để hỏi thăm sức khỏe, muốn đưa cho chị hộp sữa dâu như ngày ấy
Nhưng xui xẻo thật, qua lần nào cũng không gặp. Đến cả những nơi mà Tịnh Kỳ thường xuyên tới cũng không thấy đâu
Nàng buồn tủi trong lòng, nàng biết Tịnh Kỳ vẫn còn giận chuyện lần đó. Khó mà bỏ qua dễ dàng, chắc chị ấy đang né tránh nàng đây mà
Cứ thế mà hết một tuần, mặc dù học chung trường nhưng chẳng thể gặp nhau bởi vì một trong hai có người muốn trốn tránh
Cuối buổi chiều thứ bảy, những ai trong hội học sinh đều phải ở lại sau khi sinh viên ra về hết. Họ có nhiệm vụ kiểm tra lại phòng học và một số nơi cần thiết
Trong hội có rất nhiều thành viên nên việc kiểm tra trở nên dễ dàng hơn. Cùng nhau chia ra, mỗi người một việc, hỗ trợ lẫn nhau
Sau đó họ tập hợp lại phòng dành riêng cho hội học sinh và báo cáo cho Tịnh Kỳ biết rồi mới được về
Gần sáu giờ chiều, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ trong phòng làm căn phòng có màu vàng cam. Tịnh Kỳ cùng với hai người còn lại dọn dẹp phòng, sắp xếp ngăn nắp gọn gàng
Rồi hai người kia xong việc trước nên về, bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Tịnh Kỳ.
Bỗng cánh cửa mở ra từ bên ngoài, Tịnh Kỳ đưa lưng ra phía cửa nên không biết ai vào. Với lại cô cũng không mấy để ý, cô nghĩ chắc ai đó bỏ quên đồ
Không một lời nói, cảm giác có ai đó đang đứng nhìn chằm chằm vào người, rất khó chịu. Tịnh Kỳ xoay người lại để xem, trước mặt không phải hội viên mà là Nghi Thư
Cô hơi ngạc nhiên khi thấy nàng có mặt tại đây. Nghi Thư không nói gì mà chỉ nhìn, sau đó tiến lại gần trước mặt Tịnh Kỳ.
"Chị còn giận em hả?"- Giọng nói yếu ớt phát ra từ cổ họng nghẹn ngào
"Không giận"- Nói rồi quay mặt sang nơi khác
"Nếu không có vậy tại sao lại tránh mặt em?"- Một câu hỏi khó đặt ra, Nghi Thư mím môi nhìn Tịnh Kỳ
"Chỉ là học nhiều nên không có thời gian gặp"- Tịnh Kỳ ôm cánh tay, dựa vào bàn: "Em đến đây chỉ để hỏi mấy câu vô nghĩa này thôi à. Nếu còn muốn hỏi mấy câu vớ vẩn này nữa thì——"
Lời nói chưa nói hết ra, sau đó chỉ nghe tiếng chiếc điện thoại bàn rơi xuống nền gạch. Nghi Thư lao tới đẩy người Tịnh Kỳ nằm xuống bàn
Một lực mạnh bất ngờ ập đến khiến Tịnh Kỳ không kịp phản ứng. Cô trợn tròn mắt sửng sốt nhìn nàng, khoảng cách không xa, cô thấy được nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt của nàng
Chưa kịp mở miệng, hành động tiếp theo của Nghi Thư làm Tịnh Kỳ ngạc nhiên gấp đôi. Nàng đặt một chân của mình ở giữa hai chân của cô
Tiếp đó giữ lấy mặt Tịnh Kỳ rồi trực tiếp hôn xuống.
Tịnh Kỳ sốc tâm lý, cô hơi chống cự, nhắm nghiền mắt lại, xoay đầu tránh né. Nhưng không có thế, bị ép nằm trên bàn, đã vậy còn bị giữ chân lại nữa, tay phải còn yếu
Cơ thể hoàn toàn không động đậy được
Nói đúng hơn là Nghi Thư đang cưỡng hôn Tịnh Kỳ, nàng có lợi thế hơn nhiều. Hành hạ đôi môi mỏng manh của cô, mút nhẹ nhẹ cho tới mạnh
Cảm thấy không còn khí, Nghi Thư mới chịu buông tha. Nàng chống hai tay lên bàn nhìn xuống gương mặt đỏ ửng của người phía dưới
Tịnh Kỳ thở gấp, mặt đỏ lên vì bối rối và ngượng ngùng. Tay trái che miệng, mắt không rời khỏi người phía trên
Và rồi vài giọt nước mắt rơi xuống mặt Tịnh Kỳ, cô sững người khi thấy Nghi Thư khóc. Nàng khóc không ngừng, nước mắt cứ thế rơi lã chã
"Em xin lỗi chị. . .em sai rồi. . . hức. . .đáng lẽ em phải tin chị nói. . .chị giận em. ...chị không đến tìm em. . .chị có biết em nhớ chị lắm không? Sau này em sẽ không làm chị buồn nữa, chị cũng đừng làm ngơ với em được không?"- Nghi Thư vừa nói vừa khóc nức nở, gương mặt xinh xắn lấm lem nước mắt
Nàng sợ bị người mình yêu bỏ rơi, nàng sợ cảm giác không ai quan tâm đến. Đặc biệt là Tịnh Kỳ, chị ấy chỉ cần không nói chuyện với nàng thôi là cả ngày hôm đó coi như không sức sống
Nhìn Nghi Thư như vậy làm trái tim Tịnh Kỳ nhói đau không ngừng. Cô không muốn người mình yêu rơi nước mắt, càng không muốn thấy họ đau buồn
Nhìn người khóc lóc nói lời xin lỗi, Tịnh Kỳ thấy bản thân cũng tệ. Sao lại đối xử như vậy với em ấy trong một tuần qua, cô thừa biết chuyện Nghi Thư qua tìm, chỉ tại bản thân muốn tránh mặt
Nhẹ nhàng nâng bàn tay lên chạm vào mặt Nghi Thư, lau nhẹ nước mắt ấy.
"Đừng khóc, sau này chị sẽ không làm vậy nữa. Mỗi ngày đều quan tâm đến em, chỉ cần em muốn chị làm gì chị cũng làm, miễn là em thích"- Tịnh Kỳ kéo người Nghi Thư xuống, ôm lấy cơ thể run rẩy bằng tay trái, giọng nói êm dịu cất bên tai: "Chuyện cũ bỏ qua, đừng nhắc đến nó nữa. Chị sẽ bù đắp lại tất cả những ngày qua cho em, dẫn em đi chơi mỗi ngày, thích ăn gì chị sẽ mua cho em, chỉ cần em muốn cái gì là có cái đó"
Nghi Thư mỉm cười mãn nguyện, nàng thút thít bên tai Tịnh Kỳ, giọng nũng nịu khi được cưng chiều: "Chỉ cần chị ở cạnh em là đủ rồi. Với lại em muốn. . ."- Nghi Thư xấu hổ ngập ngừng
"Muốn gì?"
"Em muốn nằm trên một lần"- Nghi Thư thẹn thùng nói lí nhí trong miệng
Tịnh Kỳ bật cười, cười đến cả cơ thể run lên, cô nói: "Chẳng phải nãy giờ em đang nằm trên hay sao?"
Đúng rồi, từ nãy đến giờ Nghi Thư đang nằm trên người Tịnh Kỳ. Chính nàng đè cô xuống bàn rồi cưỡng hôn
"Em không nói cái này. . .chị hứa với em đi"- Nghi Thư hơi lúng túng, mặt đỏ ửng lên
"Không chắc"- Tịnh Kỳ đắc chí cười phì, tay vuốt ve mái tóc của nàng
"Phải chắc! Không là em giận ngược lại chị bây giờ tin không hả?!"
"Được được! Chị hứa với em!"