Trong một năm, ai cũng có một ngày đặc biệt đối với bản thân mình. Ngày được chào đời, đón nhận thế giới diệu kỳ và muôn vàng điều bất ngờ.
Và hôm nay, ngày sinh nhật ấy chính là của Tịnh Kỳ. Cô bước sang một tuổi mới với biết bao hi vọng và ước mơ
Trong trường hầu như ai cũng biết, tất cả những người ngưỡng mộ, thích thầm Tịnh Kỳ đều gửi quà cho cô. Những lời chúc mừng, những tấm thiệp được viết bằng chữ viết tay rất nắn nót và sạch đẹp
Nghi Thư cũng biết hôm nay là sinh nhật của Tịnh Kỳ nhờ những lời nói xung quanh. Nàng cắn cây bút suy nghĩ nên mua cái gì để tặng
Nhất định món quà ấy phải độc nhất vô nhị, không bị trùng lặp với người khác. Chứ nàng thấy có rất nhiều người tặng quà cho Tịnh Kỳ, đếm không xuể luôn
Đích thân Tiểu Tuyết và Vu Bảo qua tận lớp để đưa thiệp mời sinh nhật cho Nghi Thư dùm Tịnh Kỳ. Cả cô bạn thân cũng được mời, hai người vui vẻ nhận lấy tấm thiệp trên tay Tiểu Tuyết
Sau khi tan học, Nghi Thư chạy đi ra ngoài để chuẩn bị quà cho Tịnh Kỳ. Nàng sẽ mua những món vừa có ý nghĩa vừa gây ấn tượng sâu đậm với cô
Tịnh Kỳ ở nhà nằm dài trên ghế, cô nghỉ học hôm nay để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Sẽ mời những người bạn thân thiết và cả người con gái mà cô yêu nhất.
"Con thích gì cứ nói, ta sẽ mua tặng con nhân ngày sinh nhật lần này"- Bà nội ngồi xuống cạnh Tịnh Kỳ
Tịnh Kỳ làm nũng với bà nội, cô ôm lấy bà: "Con không cần đâu, chỉ cần bà vui vẻ sống với con cả đời là được rồi ạ!"
Bà nội vuốt ve mái tóc của Tịnh Kỳ, bà thấy tuổi già này thật yên bình bên đứa cháu gái. Hai bà cháu lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, không bao giờ Tịnh Kỳ làm bà buồn lòng
Bà rất thương Tịnh Kỳ, tình thương từ lúc còn nhỏ cho đến lớn vẫn không thay đổi.
Buổi tiệc bắt đầu vào lúc giờ tối, bà nội cũng biết Tịnh Kỳ sẽ tổ chức tiệc tại gia nên bà đã qua chơi với con trai và con dâu
Vì nhà có sân vườn rộng rãi nên tổ chức ở đây rất là thoải mái và thoáng mát. Dì Thoa cùng với mấy người đầu bếp lo việc chuẩn bị thức ăn và nước uống.
Hình như chủ yếu là rượu vang và nước ép trái cây.
Cũng gần tới giờ đi nhưng Nghi Thư vẫn đứng trước gương với hai bộ váy màu trắng. Nàng đắn đo vô cùng, hai cái đều đẹp, không biết chọn cái nào để gây ấn tượng
"Mình thấy dáng cậu đẹp rồi, bận cái nào cũng được hết, chuẩn bị lẹ lên đi"- Di Linh bất đắt dĩ lên tiếng nhắc nhở
Nơi Tịnh Kỳ ở không nằm trong thành phố mà là ở bên ngoài vùng ngoại ô. Không thể đi xe buýt đến đó, đi xe taxi càng tốn kém.
Tịnh Kỳ nhờ Vu Bảo đến đón hai người, như vậy tiết kiệm được chút tiền. Địa chỉ nhà cũng không phải dễ tìm đâu
Căn biệt thự xa hoa bắt đầu nhộn nhịp, tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai. Mọi thứ được chuẩn bị rất kĩ lưỡng, cách bày trí cũng không cầu kỳ.
Bạn bè tới đông đủ, Tiểu Tuyết và Tăng Phong đã có mặt từ lâu. Bây giờ ngồi đợi Vu Bảo, Nghi Thư và Di Linh nữa thôi
Chiếc xe chạy thẳng vào gara, Nghi Thư và Di Linh mở cửa bước xuống. Cảnh vật trước mắt khiến hai người hoa mắt chóng mặt
Nơi đây quá là lớn, đặc biệt là căn biệt thự này. Nghi Thư cảm thấy hơi choáng ngợp trước cơ ngơi đồ sộ này
Theo chân Vu Bảo đến nơi tập trung của mọi người, hai người cảm thấy hơi ngại ngùng và tự ti
Nhìn ai cũng sang trọng và ra dáng một người thành đạt, chỉ riêng hai người có chút khác biệt. Không quen ai cả, Nghi Thư lúc nào cũng theo sát Di Linh
"Ôi, hôm nay em xinh đẹp thật đó Nghi Thư! Tịnh Kỳ của chị phải biết làm sao đây, chắc cậu ấy chết đứng khi thấy em trong chiếc váy này cho xem"- Tiểu Tuyết tung hô khen ngợi
Lời khen ấy làm Nghi Thư thêm xấu hổ, nàng thấy cũng tầm thường thôi mà, sao chị ấy nói vậy làm nàng ngại muốn chết
Di Linh xinh đẹp cũng không kém phần nào, nàng trở nên e thẹn hơn ngày thường. Cũng hên là cả hai có quen biết với ba anh chị này
Chứ nếu không, đến đây chỉ biết đứng một góc
Vu Bảo uống một ngụm rượu, ánh mắt si tình nhìn Di Linh trong bộ váy màu hồng phấn. Con tim này đến bây giờ mới biết rung động, mới biết yêu một người
Trông cô ấy hôm nay xinh quá, là người anh thấy xinh đẹp nhất ở đây
Nghi Thư được Tiểu Tuyết đưa một ly nước ép trái cây, nàng cúi người nhận lấy. Nhìn xung quanh thì lại bắt gặp một hình bóng quen
Nàng nhíu mày, quan sát thật kĩ lưỡng. Cô gái đứng phía xa xa kia. . . chẳng phải là người khoác tay với Tịnh Kỳ lần đó sao?
Cô ta hôm nay cũng có mặt, vậy đồng nghĩa là giữa Tịnh Kỳ và người đó có quen biết với nhau
Nàng âu lo trong lòng
"A! Tịnh Kỳ, tụi mình ở đây!"- Tiểu Tuyết ra tín hiệu bằng cách đưa tay lên cao
Tịnh Kỳ thông thả bước tới, ánh mắt chỉ nhìn duy nhất mỗi Nghi Thư. Dáng vẻ hôm nay của em ấy làm cô thấy xao xuyến không ngừng
Thật là xinh đẹp, Tịnh Kỳ muốn xỉu ngang tại chỗ mất rồi
"Làm sao vậy? Thấy Nghi Thư đẹp quá chứ gì"- Tăng Phong nhướn mày nhìn
Khi Tịnh Kỳ đến gần, Nghi Thư đã nhìn chị không rời. Dáng người chị cao ráo nên mặc gì cũng đẹp
Nàng xấu hổ cúi thấp đầu vì sợ người khác bắt gặp vẻ mặt ngại ngùng của mình
"Chúc mừng sinh nhật chị! Đây là món quà của em, hi vọng chị sẽ thích nó"- Dùng hai tay để nâng hộp quà lên
"Cảm ơn em! Chắc đây là món quà mà chị thích nhất rồi"
Buổi tiệc bắt đầu, đầu tiên là phần cắt bánh kem, sau đó là nhập tiệc. Những bài nhạc vui tươi được mở lên thông qua cái loa lớn
Mọi người cùng nhau nhảy múa, hát hò, uống rượu.
Nghi Thư ngồi im một chỗ và nhìn mọi người xung quanh, nàng chưa thích nghi được, cảm giác không quen cho lắm
Thấy ai cũng uống rượu vang, kể cả Di Linh cũng biết uống nữa. Nghi Thư cảm thấy chút ghanh tị, nàng lấy một ly rượu từ anh phục vụ. Đưa lên môi rồi nếm thử
Biểu cảm đầu tiên là nhăn mặt, sau đó là thấy đắng ở cổ họng.
"Không biết uống thì đừng có uống, em uống thử nước ép này đi"- Tịnh Kỳ chậm rãi đứng cạnh nàng, tiện tay đưa ly nước ép lên trước mặt
"Em muốn uống thử một chút. . ."- Nghi Thư bĩu môi nhận lấy ly nước ép từ cô
"Có thứ khác ngon hơn. . .em có muốn thử không?"- Lời nói không đứng đắn của Tịnh Kỳ làm Nghi Thư rùng mình
Nàng thấy đôi mắt của Tịnh Kỳ có phần gian xảo, nụ cười cũng không phải hồn nhiên hay ôn nhu gì. Tất cả đều có chủ đích
"Sao em không ra đó nhảy cùng với mọi người? Ngồi trong này không thấy buồn sao?"- Cô nhàn nhạt lên tiếng hỏi
"Em không thấy quen, ngồi trong đây vẫn tốt hơn"- Nghi Thư mỉm cười đáp lại
Tịnh Kỳ gật đầu, cô không muốn Nghi Thư đến đây chỉ để ngồi không như vậy được. Thế là Tịnh Kỳ đi ra kia kéo đám bạn thân vào trong
Bây giờ tụ hợp cả nhóm lại, tổng cộng gồm có sáu người. Tiểu Tuyết có hơi bất mãn, tự nhiên đang vui vẻ ở ngoài kia thì bị lôi vào trong này
"Bây giờ mình chơi trò chơi đi, ai thua thì phải uống rượu"
Cả đám hưởng ứng rất nhiệt tình, chỉ có Nghi Thư hơi kiên dè nhưng nàng không từ chối. Không muốn bản thân làm mọi người ở đây thất vọng
Do số Nghi Thư không may mắn, nói chung là thua từ đầu đến cuối. Nàng bị ép uống liên tục, Tịnh Kỳ muốn uống dùm mà nàng kiên quyết từ chối
Chơi là phải chơi cho tới, mọi người uống được thì nàng cũng uống được
Tịnh Kỳ cũng bó tay luôn, lắc đầu mặc kệ cho nàng muốn làm gì thì làm. Đã yếu mà còn ra gió
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, bạn bè đã về hết chỉ còn nhóm bạn của Tịnh Kỳ chưa về. Bốn người bất lực nhìn Di Linh và Nghi Thư nằm dài trên bàn vì quá say
"Thôi bây giờ vầy đi, Nghi Thư sẽ ở lại chổ mình còn Di Linh thì. . ."- Ánh mắt Tịnh Kỳ dời sang Vu Bảo đứng bên cạnh: "Vu Bảo nhờ cậu đưa Di Linh về giúp mình, về nhà cậu nha, chứ kí túc xá đóng cửa rồi"
"Ừm, được rồi"- Vu Bảo gật đầu đồng ý
Về phần dọn dẹp sạch sẽ đã có người lo, Tịnh Kỳ bế Nghi Thư lên rồi đi về phòng của mình. Nàng cứ như trẻ con, mặt dúi vào ngực cô rồi ngọ nguậy
Đặt cơ thể ấy xuống giường, Tịnh Kỳ cũng ngồi xuống và giúp nàng cởi bỏ những thứ không cần thiết. Giày cao gót, áo khoác mỏng
Xong xuôi tất cả, Tịnh Kỳ thở hắt ra nhìn gương mặt hồng hào do uống nhiều rượu. Nhẹ nhàng vén tóc nàng sang một bên để nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp
Nếu như là một người khác, đúng danh với 'Badgirl có nụ cười thiên thần' thì họ sẽ làm chuyện bậy bạ với nàng.
Nhưng đối với Tịnh Kỳ thì không, cô đấu tranh tâm lý từ lúc ở dưới tới trên đây. Cô không muốn làm bất cứ điều gì trên cơ thể này cho đến khi nàng tự nguyện
"Chị sẽ không làm chuyện đó với em cho đến khi chúng ta có mối quan hệ chính thức"- Tịnh Kỳ khẽ cười
Hiện tại thì Nghi Thư vẫn chưa có hồi âm cho câu hỏi lần trước của Tịnh Kỳ. Vì thế hai người vẫn chưa phải là người yêu của nhau
Cô không nhìn nàng nữa, chuẩn bị đứng lên thì bị Nghi Thư giữ tay lại. Bản thân cô có chút hoang mang, em ấy chưa ngủ?
"Tịnh Kỳ. . .em yêu chị"
Tịnh Kỳ mở to hai mắt nhìn Nghi Thư, nàng do say mới nói vậy hay là nói từ tận đáy lòng
"Chị biết, em ngủ đi nha"- Tịnh Kỳ vuốt tóc nàng
Nghi Thư gượng người ngồi dậy, một dây áo bên vai bị tuột xuống. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của cô, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình
"Em không say. . .những lời nói này là từ trái tim của em. Lí do em không đồng ý làm người yêu của chị ngay từ ban đầu là vì. . .vì em sợ chị như những lời người khác đồn. Em không muốn người khác chơi đùa tình cảm của mình. . .em muốn tình yêu đơn giản. Vì chị. . .em có thể làm mọi thứ, ngay cả cơ thể này sẽ trao cho chị ngay bây giờ. . .chị có muốn không?"
Đôi tay của Tịnh Kỳ run run, trái tim thổn thức đập lên vì những lời nói ngọt ngào của Nghi Thư. Xúc động nghẹn ngào không nói được gì, ánh mắt đợi chờ của nàng khiến cô thêm nóng lòng
"Em. . .em nói thật không?"- Cô mạnh dạng hỏi lại để xác nhận
Đôi má hơi ửng đỏ khi nhắc tới chuyện đó, Nghi Thư không trả lời Tịnh Kỳ, thay vào đó là tự tay nàng kéo khoá ở chiếc váy. Da thịt trắng nõn lộ ra, cùng với đôi mắt long lanh của nàng
"Em muốn đêm nay em là của chị"