Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Diệp Nhiễm, nếu có thời gian, điều tra Thẩm Diệp Mân một chút a." Vừa dứt lời, Mộ Kiệt liền bị hai cảnh sát còng tay, đưa lên tòa án. Diệp Nhiễm siết chặt nắm đấm, ánh mắt chưa bao giờ âm lãnh như vậy. "Thẩm Diệp Mân? Nếu quả thật là cô làm, mặc kệ cô có bao nhiêu quan hệ, tôi đều không bỏ qua cho cô."

Diệp Nhiễm đứng trước của tòa án, cũng không dám vào, chỉ im lặng đứng nghe bên trong tuyên án. "Hiện bản tòa tuyên án, qua sự xét duyệt và phê chuẩn của tòa án tối cao, bị cáo Mộ Kiệt tình nghi buôn bán thuốc phiện, buôn lậu vũ khí, ám sát các nhân viên quan trọng của nhà nước gây nguy hại đến quốc gia, chứng cớ vô cùng xác thực, phán án tử hình, ba ngày sau chấp hành. Kết thúc phiên tòa."

Diệp Nhiễm như cũ đứng trước cửa, nhìn Mộ Kiệt bị hai cảnh sát áp giải. Diệp Nhiễm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mộ Kiệt, cái khuôn mặt này, thật sự như lời nàng nói, là xa nhau sao? Mộ Kiệt thấy hốc mắt đỏ bừng của Diệp Nhiễm, nội tâm lập tức mềm nhũn. "Nhiễm, hảo hảo đối đãi với chính mình, đối đãi với người mà chị yêu thương, tôi mãi mãi là bạn tốt của chị."

Thân thể Diệp Nhiễm không khống chế được muốn ngã xuống, liền được một cái ôm áp áp tiếp đỡ lấy. Diệp Nhiễm đem đầu vùi vào vai Hoa tỷ, khóc đến càn. "Làm sao bây giờ? Phải như thế nào mới có thể cứu được nàng!" Hoa tỷ đau lòng vuốt ve lưng không ngừng run rẩy của Diệp Nhiễm. "Bình tĩnh, đừng khóc, nàng ấy cũng không muốn thấy em như vậy đâu."

Qua hồi lâu, cảm thấy người trong lòng không còn run rẩy, Hoa tỷ mới buông lỏng Diệp Nhiễm ra. "Khóc xong thoải mái hơn không?" Hoa tỷ nhìn con mắt xưng đỏ của Diệp Nhiễm hỏi. Diệp Nhiễm lắc đầu, dùng tay tùy ý lau nước mắt trên khóe mắt. "Đi thôi."

Lúc hai người muốn rời đi, liền thấy hai người từ bên trong tòa án đi ra. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ là nhìn không nói gì. Diệp Nhiễm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên, còn có hai con mắt vì khóc quá nhiều đã sưng húp và đỏ tươi lên. Trong nội tâm giống như có một sợi tơ quấn lấy rất khó chịu. Tiểu Kiệt, thực xin lỗi, tôi nhất định là phải nuốt lời rồi. Hãy tha thứ cho tôi không có biện pháp nào để em một mình chịu khổ, tôi không thể để em cứ như vậy mà chết được.

"Tiêu Nhược Thiên, tôi có vài lời muốn nói với cô, có thể nói chuyện riêng được không?" Diệp Nhiễm hỏi. Hoa tỷ và Phó Lăng Giang sau khi nghe xong cũng tự giác đi ra ngoài, mà Hoa tỷ, vẫn có chút lưu luyến qua lại nhìn Diệp Nhiễm một chút. Phó Lăng Giang nhìn bộ dạng không cam tâm của Hoa tỷ, chỉ lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm.

"Nam nhân nhiều như vậy, như thế nào mà các người hết lần này đến lần khác đều chỉ thích nữ nhân?" Hoa tỷ nghe xong lời nói của Phó Lăng Giang, chỉ nhàn nhạt cười, trong nụ cười bao hàm cả hương vị hạnh phúc. "Bởi vì chỉ có nữ nhân mới có thể hiểu được nữ nhân." Phó Lăng Giang nhìn Hoa tỷ mỉm cười, nghĩ tới nam nhân đã bầu bạn với mình nhiều năm. Quốc Bình, không biết anh có thật sự hiểu em hay không?

Tiêu Nhược Thiên đi theo sau lưng Diệp Nhiễm, hai người cứ như vậy chậm rãi đi tới. "Cô muốn nói gì?" Tiêu Nhược Thiên rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi, "Nàng rất yêu cô." Diệp Nhiễm bất ngờ xoay người, hướng Tiêu Nhược Thiên nói. Tiêu Nhược Thiên sau khi nghe xong lời nói của Diệp Nhiễm, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa.

"Cô đến bây giờ vẫn cho rằng nàng giết phụ thân của cô sao?" Diệp Nhiễm nhàn nhạt hỏi. "Tôi. . . không biết, tôi thật sự hy vọng, tất cả đều là giả, tôi không muốn tin là nàng làm, nhưng sự thật vẫn còn tồn tại đó, làm cho tôi không thể không tin được." Tiêu Nhược Thiên ưu thương nói.

"Có đôi khi, chứng kiến sự tình không nhất định là chân tướng, huống hồ cô cũng nói cô không chứng kiến được Mộ Kiệt nổ súng, không phải sao?"

"Nếu như không phải nàng giết, tại sao nàng không giải thích? Vì sao nàng lại không nói với tôi!" Tiêu Nhược Thiên có chút không khống chế được giọng nói.

"Cô hiểu nàng sao? Không phải từ lúc đầu cô đã không tin tưởng nàng sao? Cô chưa bao giờ cho nàng có cơ hội được giải thích!"

Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời nói của Diệp Nhiễm, đồng tử đột nhiên mở to. Nàng tiến lên, bắt lấy bả vai Diệp Nhiễm. "Cô đến cùng là muốn nói gì? Phải hay không Mộ Kiệt đã nói gì đó? Cô nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết!" Diệp Nhiễm hiển nhiên là không ngờ Tiêu Nhược Thiên lại bắt lấy mình, bả vai vì đau mà có chút run lên.

Diệp Nhiễm hất tay Tiêu Nhược Thiên ra, lạnh lùng nói: "Cô khi không nổi điên làm gì? Chẳng phải cô ngay từ đầu đã không tin tưởng nàng sao? Chẳng phải cô ngay từ đầu đã hướng súng vào người nàng sao?" Tiêu Nhược Thiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn xuống hai tay của mình. Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt khi đó đang muốn nói gì lại thôi, Tiêu Nhược Thiên bụm mặt ngồi xổm xuống.

"Nàng ấy trong lúc ở phòng bệnh nói cho tôi biết, người không phải nàng ấy giết. Bất quá, cho dù nàng không nói, tôi cũng tin nàng, bởi vì nàng là Mộ Kiệt. Cô biết vết thương lớn nhất trong tim cô để lại cho nàng là gì không? Chính là tôi cũng tin tưởng nàng, mà cô là người lẽ ra phải tin tưởng nàng nhất, nhưng ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nghe."

Không để ý đến Tiêu Nhược Thiên người đang ngồi xộp dưới đất, Diệp Nhiễm tiếp tục: "Nàng biết rõ, mọi chuyện là có người sắp đặt, hơn nữa người kia địa vị rất lớn. Nàng sợ sẽ tổn thương đến cô, làm hại đến những người vô tội. Cho nên, nàng lựa chọn dùng cái chết của nàng, chấm dứt kế hoạch của kẻ kia. Lời tôi muốn nói chỉ có vậy, còn lại. . . cô tự hiểu a." Diệp Nhiễm nói xong, liền rời đi, chỉ để lại một mình Tiêu Nhược Thiên đang ngồi xổm ở đó.

"Hỗn đản! Hỗn đản! Chị vì sao không nói! Vì sao không giải thích với em! Tại sao lại ngốc như vậy! Mộ Kiệt! Chị là đồ ngốc! Kẻ ngốc nhất trên thế giới này!" Tiêu Nhược Thiên ngồi trên mặt đất hô hào, mặc kệ nước mắt tùy ý chảy.

Phó Lăng Giang chậm rãi đi qua, thấy con gái mình đang ngồi dưới đất khóc như một đứa trẻ lên ba. Đã bao lâu rồi không thấy nàng khóc như vậy? Hình như từ khi cái nữ tử kia bỏ đi, đã không còn thấy nữa rồi. Mà lần này, nàng khóc còn muốn nghiêm trọng hơn, lại là vì một nữ tử khác.

Tiêu Nhược Thiên nhào vào lòng Phó Lăng Giang. "Mẹ, ba không phải là do nàng giết, không phải nàng, là con hiểu lầm nàng, là lỗi của con! Đều là lỗi của con! Là con hại nàng!" Phó Lăng Giang nhìn bộ dạng thương tâm đến muốn chết của con gái mình, tâm cũng quặng đau. Dù sao cũng là con gái mình, bởi vì một nữ nhân mà thương tâm đến vậy, nàng sao lại không đau lòng? Nàng nhẹ nhàng vuốt sau lưng Tiêu Nhược Thiên trấn an. "Không có chuyện gì nữa, nàng sẽ tha thứ cho con, nàng cũng biết con có nỗi khổ tâm của con, đừng khóc nữa được không?"

"Ân... nàng sẽ tha thứ cho con, nhất định! Nhất định là vậy!" Tiêu Nhược Thiên sững sờ nói, sau đó thất thểu đi tới phía trước. Hai người cứ như vậy trở về, trên đường về không ai nói gì. Nhìn bả vai gầy gò của con gái, trong nội tâm Phó Lăng Giang minh bạch. Nếu người kia không trở về, thì con gái mình, sẽ không bao vui vẻ nữa.

Ánh mặt trời, vẫn là chướng mắt như vậy, Tiêu Nhược Thiên mặc một thân đen đứng bên cửa sổ, trong tay đang nắm chặt tờ báo sáng nay. "Thành phố A hiện đã bắt giữ Mộ Kiệt, tên cầm đầu của Mặc long bang, tại giờ chiều hôm nay, phán án tử hình." Dùng sức vo tròn lại tờ giấy báo, sau đó ném vào trùng rác.

Áo lông đen, quần da đen, chân đi trên đôi giày da màu đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác da đen. Tiêu Nhược Thiên cầm lấy cây súng trên tay mỉm cười, trong mắt lộ rõ sát ý. "Muốn giết nữ nhân của tôi, phải hỏi tôi có đồng ý hay không."

Đồng dạng xe, đồng dạng người. Nhưng không phải đi đến nơi đồng dạng, Mộ Kiệt im lặng ngồi trên xe, lưu luyến cảnh vật lướt qua bên cửa sổ xe. Đem những con người ngoài cửa sổ kia, tưởng tượng thành bộ dáng của nàng ấy, trong đầu không ngừng nhớ lại những hình ảnh nàng cùng nàng ấy bên nhau. Chỉ cần nhớ lại là tốt rồi, có lẽ, về sau cơ hội để nhớ lại cũng không có.

Con người sau khi chết, đến cùng là đi đến nơi nào, không ai biết. Mộ Kiệt cũng không tin kiếp trước kiếp này, nàng chỉ cảm thấy, con người sau khi chết đi, liền trở thành một hạt bụi của thế giới này, trở thành một vật nhỏ bé hầu như không tồn tai. Không hề có ý thức riêng, càng sẽ không có những ký ức.

Mộ Kiệt nhắm mắt lại, đem đầu tựa vào thành ghế. Tiêu Nhược Thiên. . . thật muốn, thật muốn gặp lại em một lần.

"Két ——!" Xe bỗng nhiên thắng gấp trên đường, bởi vì một lực bất ngờ, Mộ Kiệt không hề phòng bị liền từ trên ghế té xuống, thấy xe cảnh sát áp giải cũng ngừng lại. Mộ Kiệt nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ, chỉ liếc mắt một cái, liền thất thần.

Chỉ thấy ở giữa đường, có một chiếc xe màu trắng đang chắn ngang. Từ trên chiếc xe kia, có mấy người đang chậm rãi đi xuống. Cho dù những người kia hôm nay chỉ mặc toàn đồ đen, nhưng Mộ Kiệt chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra nàng. Đó chính là người làm cho nàng nhớ đến phát điên – Tiêu Nhược Thiên.

Tiếng súng vang lên, Mộ Kiệt nghe được âm thanh hoảng hốt của mấy người cảnh sát áp giải. "Không hay rồi, có người cướp tù, nhanh gọi tổng cục đến hỗ trợ !" Mộ Kiệt nhìn nữ cảnh sát kia đem tay mình còng lại trên xe, sau đó xuống xe. Mộ Kiệt cười khổ, cho dù nàng không còng mình, mình cũng không có sức mà chạy.

Tiêu Nhược Thiên nhìn những cảnh sát trước mắt, ánh mắt lạnh dần. Giờ khắc này, chỉ cần ngăn cản nàng, bất kể cảnh sát hay xã hội đen, Tiêu Nhược Thiên nàng, gặp phật giết phật, gặp quỷ giết quỷ. Lần này, nàng sẽ không buông tay, càng không để cho người nàng yêu bị một điểm thương tổn nào nữa.

"Này, cô đi cứu nữ nhân của cô trước đi, chúng tôi sẽ xử lý những người tên rác rưởi này." Tiêu Nhược Thiên quay đầu nhìn lại Tử Kỳ đang nói, rồi lại nhìn Diệp Nhiễm hết sức chuyên nghiệp, cười cười, những người với tư cách là kẻ thù thì rất đáng sợ, nhưng với tư cách chiến hữu, lại là quá thích hợp. "Cám ơn!" Tiêu Nhược Thiên nói xong, liền hướng tới cái xe đang giam giữ Mộ Kiệt.

Hồng Mị cười vuốt đầu của Tử Kỳ. "Tử Kỳ của tôi từ lúc nào lại hiểu chuyện rồi? Còn biết nghĩ cho người khác?"

Tử Kỳ nghe xong lời nới của Hồng Mị, mặt liền thoáng ửng hồng. "Tôi . .. .. tôi lúc nào nghĩ cho người khác! Tôi chỉ là. . . chỉ sợ Bạch Phong không kiên nhẫn mà thôi !"

Hồng Mị nhìn bộ dạng xấu hổ của Tử Kỳ, nghe âm thanh lắp ba lắp bắp của nàng. Nếu như không phải đứng trước mặt là một hàng cảnh sát, Hồng Mị thật đúng là muốn đem cái tiểu hài tử ngoan cố này vào ngực mà đùa giỡn một phen. "Hảo hảo hảo, em chỉ là vì đại cục suy nghĩ thôi, không phải là vì người khác, được chưa?" Tử Kỳ không để ý tới ngữ khí trêu chọc của Hồng Mị, trái lại rất chuyên chú bắt đầu đại kế sát nhân.

Tiêu Nhược Thiên giết những người đang ngăn cản nàng, lại có Tử Kỳ giúp nàng xử hết bọn ruồi bọ xung quanh. Thoáng cái liền đến được chiếc xe giam giữ Mộ Kiệt, nàng kiềm chế cái rung rẩy trong nội tâm, mở cửa xe ra, lập tức đập vào mắt là cái khuôn mặt tái nhợt nhưng tinh xảo kia. Tiêu Nhược Thiên không thể chờ liền đem Mộ Kiệt ôm vào ngực, một lần nữa vuốt ve khuôn mặt của nàng.

Mộ Kiệt yếu ớt ngẩng dậy, nhìn cái khuôn mặt đang phóng đại trước mắt. Nàng chậm rãi vươn tay, bắt lấy cánh tay Tiêu Nhược Thiên. "Em đã đến. . ." Chỉ ba chữ, làm cho Tiêu Nhược Thiên không kiềm được nước mắt chảy ra. Nữ nhân này, nhìn những tổn thương trên người của nàng, lại giả vờ như không có việc gì phát sinh. Ngữ khí nói chuyện, giống như là hai người yêu nhau lâu ngày không gặp.

"Thực xin lỗi... thực xin lỗi.. . Em không nên không tin chị, thực xin lỗi, thực xin lỗi.. . a... !" Tiêu Nhược Thiên đang không ngừng xin lỗi Mộ Kiệt, lại đột nhiên bị một nụ hôn cắt đứt. Mộ Kiệt ôn nhu hôn lên môi Tiêu Nhược Thiên, khuôn mặt vạn năm không biến sắc của nàng, nay đã ửng đỏ.

Hôn xong, Mộ Kiệt chậm rãi mở miệng. "Đừng nói ba chữ kia, bởi vì tôi cho tới bây giờ không có trách em." Dục vọng không nhịn được phát lên, Tiêu Nhược Thiên lấy tay ôm lấy đầu Mộ Kiệt, lập tức cánh môi nóng bỏng chạm vào nhau. Nụ hôn của Tiêu Nhược Thiên không nhu hòa như Mộ Kiệt, mà là cường ngạnh áp đoạt. "Mộ Kiệt! Em yêu chị.. . thật sự rất yêu chị!"

Lúc hai người đang hôn đến khó phân thắng bại, cửa xe cảnh sát phịch một cái mở ra. Hai người nghiêng đầu sang nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy một tiểu nữ cảnh sát sắc mặt đỏ ửng, đang dùng súng nhắm vào hai người. Hiển nhiên tiểu nữ cảnh sát không nghĩ tới, vừa mới mở cửa, đã phải chứng kiến một màn tươi đẹp đến vậy, đúng thật là xấu hổ đến nói không nên lời.

"Các người... hai người không được nhúc nhích!" Tay cầm súng của tiểu nữ cảnh sát không ngăn được run rẩy, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh lại làm cho Tiêu Nhược Thiên không thể nhịn được liền bật cười. "Cô cười cái gì! Cô. . . Cô đã bị bắt!" Tiểu nữ cảnh sát ngoài miệng vừa nói, nhưng thân thể không tự chủ lùi về phía sau.

Nàng nhớ rõ nữ nhân này, người này chính là nhân chứng chỉ tội Mộ Kiệt, đồng thời nàng cũng là cảnh sát, là người yêu của Mộ Kiệt. Tiểu nữ cảnh sát không biết vì cái gì, thấy Tiêu Nhược Thiên, lại sinh ra một loại lớn phản cảm. Trước kia trong đồn đã nghe qua nhiều lời bàn tán về nàng ta, cái gì là hoa khôi của cảnh sát, không chỉ tuổi trẻ xinh đẹp, được rất nhiều người yêu thích, hơn nữa gia cảnh cũng không tệ.

Những cái ưu điểm đó, đều không giúp ích được gì. Vì vậy, nàng tự động đem Tiêu Nhược Thiên biến thành bình hoa di động, nhưng vào cái hôm lên hầu tòa, lại cho nàng biết được cái gọi là hoa khôi cảnh sát này cũng chính là người yêu của Mộ Kiệt, kẻ cầm đầu của băng đảng lớn nhất Mặc Long bang, nàng đối với nữ nhân này càng thêm chán ghét, hơn nữa cũng không rõ lý do vì sao chán ghét."

Ngay tại cái lúc tiểu nữ cảnh sát ngẩng người, Tiêu Nhược Thiên sớm đã tháo còng tay của Mộ Kiệt, đem Mộ Kiệt bế lên. "Cô đang làm gì? Cô sao có thể mở khóa?" Tiểu nữ cảnh sát nhìn Tiêu Nhược Thiên đang tiến tới, âm thanh run rẩy hỏi. "Tôi tại sao có thể mở khóa? Cô quên tôi làm gì à?"

Mặt tiểu nữ cảnh sát lập tức trắng bệch, nhìn khuôn mặt cười như không cười của Tiêu Nhược Thiên, những giọt mồ không không khống chế được rời xuống. "Cô muốn thế nào?" Tiêu Nhược Thiên không để ý đến câu hỏi của tiểu nữ cảnh sát, chỉ hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Suỵt, nói nhỏ một chút, nàng quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

Tiểu nữ cảnh sát lúc này mới phát hiện, người trong ngực nàng, đã sớm ngủ rồi. "Cô nói cái quỷ quái gì vậy! Các người không thể đi!" Cho dù tiểu nữ cảnh sát lên tiếng phản bác, nhưng âm thanh thật sự đã nhỏ hơn vừa rồi không ít. Tiêu Nhược Thiên chầm chậm nhìn vào đôi mắt của tiểu nữ cảnh sát, hai người im lặng đối mặt.

"Cô hẳn là cảnh sát tốt, nàng cũng không có tội, người không phải nàng giết, những thứ thuốc phiên súng ống kia cũng không phải nàng tàng trữ, tôi mong cô thả chúng tôi đi, nếu không, hãy một súng giết chết hai người chúng tôi." Tiêu Nhược Thiên thành khẩn nói, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, mà chuyển thành một gương mặt nghiêm túc.

Tiểu nữ cảnh sát nhìn gương mặt Mộ Kiệt đang nằm ngủ trong ngực Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm như có một đoàn mềm mại lướt qua. Ma xui quỷ khiến buông tay cầm súng xuống. "Cảm ơn!" Tiêu Nhược Thiên thành khẩn cười, ôm Mộ Kiệt tiêu sái trở về. Tiểu nữ cảnh sát ảm đạm nhìn bóng lưng Tược Thiên ôm lấy Mộ Kiệt rời đi, nhưng trong nội tâm lại một mảnh thanh thản.

Tiêu Nhược Thiên ôm Mộ Kiệt trở về, trên mặt thủy chung một nụ cười nhàn nhạt, nhìn mọi người đang đợi các nàng, vừa cười vừa nói: "Đi thôi!"

Truyện Chữ Hay