“Chuyện gì?” Hắn đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, xem quyển sách có một đêm mà đã đau cổ.
“Nam uyển tổng cộng có mấy nha hoàn?” Nàng xoay người nằm úp sấp, cằm đặt trên mu bàn tay, một đôi ánh mắt tròn tròn nhìn hắn.
Mặc dù không rõ chuyện gì nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn trả lời “Có tới hai mươi người đi.”
“Bao nhiêu người hầu hạ bên cạnh ngươi?”
“Bảy, tám. Như thế nào, có vấn đề sao?” Đan Úy Hạo nghi hoặc nhìn nàng.
Không trả lời hắn, nàng tiếp tục hỏi: “Chuyện của các nàng ngươi rõ ràng không?”
Vừa rồi lúc nàng tìm đến Thu Nhi nói về chuyện xin phép tổng quản nghỉ thì ngoài ý muốn nhìn thấy trên tay nàng ấy có mấy cái miệng vết thương, hỏi nàng ấy làm sao vậy? Nàng ấy lại nói là tự mình té ngã bị thương. Thu Nhi làm việc luôn luôn cẩn thận, hơn nữa thần kinh vận động tốt lắm, sao có thể là tự mình bị thương ? Bên trong nhất định có nội tình lớn.
“Không phải rất rõ ràng, thời gian ta ở trong phủ không nhiều lắm, đều giao cho Trần nương quản.” Chuyện nữ nhân hắn mới không muốn quản, thích dùng tỳ nữ là vì cảnh đẹp ý vui, bất quá nữ nhân trừ bỏ bề ngoài cùng dáng người, còn lại hắn sẽ không có cái hứng thú gì.
“Trần nương?”
“Nô bộc bí mật nhất Nam uyển, hơn ba mươi tuổi, khôn khéo giỏi giang, làm việc thực gọn gàng, bất quá cá tính nghiêm cẩn chút, chuyện gì cũng đều thích quản, mỗi lần ta gặp nàng thì đều muốn trốn.”
Đó là bởi vì ngươi sợ bị quản! Anh Phác ở trong lòng thầm mắng một câu.
“Cái Trần nương kia nên sẽ không là thân thích hoặc mẫu thân của một nô bộc nào trong Nam uyển chứ?”
“Ngươi làm sao mà biết? Trần nương chính là cái kia……” Giữ cằm dưới, Đan Úy Hạo nhất thời nghĩ không ra cái nha hoàn kia kêu là cái gì. “Dù sao chính là a di (dì) của một nha hoàn, nghe tổng quản nói qua cái nha hoàn kia là Trần nương tiến cử vào phủ.”
Xem ra chính là nàng. Anh Phác thầm nghĩ.
“Lúc trước ngươi là như thế nào gặp được Thu Nhi ?” Nàng đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong mắt có nồng đậm hứng thú.
“Ngươi biết Thu Nhi?” Hắn chưa từng nghe Thu Nhi nhắc tới qua nàng.
“Tình đồng tỷ muội.”
“Vậy ngươi đều biết ?” Biết Thu Nhi là người trong lòng của hắn?
“Không khó đoán.” Anh Phác hạ chớp mắt với hắn, biểu tình hiệp xúc. “Tuy rằng ngươi không có sở trường gì, nhưng mắt nhìn nữ nhân khá tốt.”
Bị nàng xem xét có chút ngượng ngùng, hắn thanh thanh yết hầu, “Khụ! Người không ngông cuồng uổng thiếu niên, khi đó tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện, khó tránh khỏi…… Nam nhân thôi, ngươi biết.” Phong lưu nhưng không hạ lưu, hắn đều có đúng mực.
“Kia hiện tại sao? Hiện tại ngươi còn có thể tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện không?” Trọng điểm là hiện tại, biết sai có thể sửa, thiện ý rất lớn.
Hắn hai tay hoàn ngực, nhìn nàng, tà tứ cười.
“Nếu như có.” Từ khi nàng tiến vào đến giờ, hắn vẫn ở thế hạ phong, thế là hắn cố ý nói câu nói ái muội này, xem có thể làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên hay không, nếu thành thì cũng hòa nhau.
Nghe vậy, Anh Phác cũng cười, cười đến như mộc xuân phong.
Nhìn lúm đồng tiền của nàng chợt hiện, có trong nháy mắt, hắn phảng phất nhìn đến mặt đại ca cùng mặt của nàng giống nhau, rất có cảm giác tương tự.
“Ngươi làm gì cười đến vui vẻ như vậy?” Ổn định bối rối hiện lên trong lòng, hắn cố giữ vững trấn định.
“Ngươi thực xuẩn, xuẩn đến làm cho người ta muốn đùa chết ngươi, ngươi biết không?” Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Anh Phác nhẹ nhàng chậm rãi phun ra mấy câu nói này. Muốn ở trước mặt nữ nhân ra vẻ ta đây, cũng phải xem đối tượng, vịt ngốc này chỉ sợ không gặp qua nữ nhân lợi hại.
“Gì?” Tươi cười rất ngọt ngào, tiếng nói rất mềm nhẹ, rất…… cảm giác thật là khủng khiếp lại rất quen thuộc, Anh Phác sẽ không là cùng loại với đại ca chứ?
Ý tưởng này vừa tiến trong óc, thân mình hắn nhất thời cứng đờ.
Anh Phác miễn cưỡng khởi động thân mình, trừng hắn nói: “Nếu ngươi có, ta mãnh liệt đề nghị ngươi 『 chính mình giải quyết 』, nếu không ta liền giúp Thu Nhi 『 khác mịch lương duyên 』, cho ngươi cả đời ở trong bụi hoa loạn túc bay loạn, tốt nhất bị cái bệnh hoa liễu ngoài ý muốn!” Nam nhân khác nàng mặc kệ, nhưng hạnh phúc của Thu Nhi nàng nhất định sẽ giúp nàng ấy tranh thủ, cho nên vịt ngốc đầu này tốt nhất thức thời một chút.
khác mịch lương duyên: tìm lương duyên khác
Chính mình giải quyết? Ai dạy nàng vậy? Đan Úy Hạo còn không kịp sửa đúng nàng, đã bị bốn chữ “Khác mịch lương duyên” chấn đắc thất điên bát đảo.
Giơ hai tay lên, hắn mở miệng đầu hàng, “Được được được, chính mình giải quyết, ta hiện tại đều là như vậy, ngươi đừng xằng bậy!”
Hắn nhận thua ! Anh Phác đại tiểu thư tuyệt đối là cái loại người nói được thì làm được, hắn cái gì cũng đều nghe nàng, chỉ cần nàng đừng đem đầu óc động đến trên người hắn cùng Thu Nhi.
“Sớm thừa nhận không phải tốt lắm sao? Chính là thích nhảy vào hố lửa, đùa vui như vậy sao?” Cái tên thích chết!
Đan Úy Hạo nhìn nàng cười, không dám đáp lời.
“Kỳ thật hôm nay ta đến, là muốn nói với ngươi Thu Nhi bị người khi dễ (bắt nạt), nên làm như thế nào chính ngươi tự xem mà làm.” Nhảy xuống ghế nằm, nàng khom người mang giày. “Nếu kết quả ta không hài lòng, ngươi cùng Thu Nhi trong lúc đó…… Ân hừ!” Bỏ lại câu nói có ý tứ hàm xúc uy hiếp mười phần trong đó xong, nàng đi đến cạnh cửa tính rời đi.
Thu Nhi bị người khi dễ? Đan Úy Hạo giận tím mặt, đi đến cạnh cửa bắt được cổ tay tay nàng, quả muốn hỏi rõ ràng.
“Là ai khi dễ nàng?”
Nhìn cổ tay bị hắn giữ đau, nàng cũng không kêu lên đau đớn, chính là chậm rãi nói: “Dù sao cũng không phải ta, cho nên mời ngươi buông tay ra.”
Nghe nàng nói như thế, Đan Úy Hạo vội vàng buông tay ra, nhìn đến trên cổ tay nàng có một vòng hồng ngân rõ ràng.
“Thực xin lỗi! Ta không phải cố ý, xin ngươi tha thứ cho ta.” Nàng so với cọp mẹ còn đáng sợ, hắn cũng không cẩn thận chọc tới nàng, làm sao bây giờ?
Kéo tay áo xuống che lại hồng ngân, nàng khẽ cười một tiếng, chút không thèm để ý. “Quên đi, nể tình ngươi vì Thu Nhi tức giận như vậy, ta liền tha thứ ngươi.”
“Cám ơn.” Nhìn nàng không ngại tươi cười, Đan Úy Hạo có chút cảm động. “Đúng rồi, ngươi còn không nói cho ta biết người khi dễ Thu Nhi là ai?”
“Người khi dễ Thu Nhi liền xuất hiện trong đề tài chúng ta vừa mới nói, chính ngươi đi thăm dò rõ ràng, nên giữ thì giữ, nên làm thì làm, đừng luôn mặc kệ việc, để mọi người xằng bậy.”
“Vâng.” Đột nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy nàng rất có phong thái chủ mẫu, cho nên hắn ngoan ngoãn nghe lời.
“Còn có, ngươi cũng trưởng thành, đừng luôn xúc động như vậy, học trầm ổn một chút, như vậy nữ nhân mới có cảm giác an toàn.” Rất nhiều căn nguyên vấn đề đều ra từ trên người chính mình, trước tỉnh lại nghĩ đối sách, như vậy mới có thể trưởng thành.
“Ta đã biết.”
“Cứ như vậy, ta không ầm ỹ ngươi, còn có, cách buổi trưa chỉ còn lại có một khắc chung (phút), ta đề nghị ngươi……” Nói còn chưa nói xong, một trận gió liền theo bên người nàng thổi qua, bắt lấy mấy sợi tóc bổ nhào vào trên mặt, Anh Phác quay đầu nhìn về phía thư phòng không có một bóng người, im lặng khép cửa lại.
———————————————-
Đi vào Hạo Tế Lâu, Anh Phác chỉ thấy Đan Tế Triệt ngồi tại ghế trên ở đại sảnh, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Buông ngọ thiện(bữa trưa) trong tay, nàng tiếp nhận chén trà hắn đưa cho nàng, nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Cùng nhị thiếu gia đàm xong việc ?” Nàng nghĩ bọn họ phải nói ít nhất cũng một thời gian, sợ quấy rầy đến bọn họ, cho nên không tính đến thư phòng.
“Ân.” Hắn đem một cái nĩa ăn đặc chế đưa cho nàng. “Ăn cơm trước đi, ta có việc muốn nói cùng ngươi.”
Cảm giác trên người hắn phát ra hơi thở không giống dĩ vãng, nàng cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn cầm lấy nĩa ăn bắt đầu ăn cơm.
Đan Tế Triệt giúp nàng gắp mấy quả trứng bồ câu, lại giúp nàng gắp vài món đồ ăn: Không biết từ khi nào thì bắt đầu, công việc của nàng nha hoàn bên người này ít đi vài việc, hơn phân nửa thời gian đều là hắn giúp nàng, mà không phải nàng hầu hạ hắn, trong bất tri bất giác, quan hệ của bọn họ có phần thay đổi.
Đối với loại thay đổi này, nàng bị động nhận, không phản đối cũng không nói phá, bởi vì nàng còn đang do dự, do dự muốn vì hắn trả giá tất cả cảm tình hay không.
Hắn tốt lắm, đối với nàng rất tốt, là một đối tượng đáng giá ái mộ, nàng biết yêu thương hắn tuyệt đối sẽ không hối hận, nhưng là trước mắt còn không chắc chắn, cho nên nàng không thể nói ra lời nói từ đáy lòng, cũng không có biện pháp biểu hiện để ý đối với hắn, càng không thể cho hắn cái hứa hẹn gì, chỉ có thể yên lặng thừa nhận tốt mà hắn đối với nàng.
Mỗi khi hắn ôn nhu nhìn nàng, nàng không phải không biết, nhưng nàng phải làm bộ không biết: Mỗi khi hắn săn sóc chiếu cố nàng, nàng không phải không cảm động, nhưng nàng chỉ có thể mỉm cười nói tiếng cám ơn cùng áp chế rung động trong lòng; Mỗi khi hắn dùng lòng dạ khoan dung bướng bỉnh cùng nói dối của nàng, nàng không phải không cảm tạ, nhưng nàng chỉ có thể giả vờ như không có việc gì làm bạn với hắn; Mỗi khi hắn đêm khuya đến xem nàng ngủ ngon có tốt không, nàng không phải không cảm giác được, nhưng nàng chỉ có thể làm bộ ngủ say, làm bộ không phát giác tình cảm trong mắt hắn ngày càng đặc hơn, hết thảy này nàng chỉ có thể áp lực dưới đáy lòng, hắn càng tốt, nàng liền càng buồn rầu.
Hứa hẹn nếu không thể hoàn thành, không chỉ là nàng, ngay cả hắn đều bị thương, hi vọng càng lớn thất vọng thường thường cũng càng nhiều, cho nên nàng không thể dễ dàng ưng thuận hứa hẹn với hắn.
Nhưng là nàng thích hắn, nàng rất thích hắn, trong mắt, trong lòng của nàng, đều là hắn…… Nàng thương hắn!
Biết rõ không nên theo đuổi cảm tình chính mình, nhưng chính là tâm động, yêu thương, nàng muốn quản cũng quản không được đáy lòng sinh ra tình tố đối với hắn, từng giọt từng giọt, hội tụ thành biển.
Đối với tình của hắn nàng nên làm cái gì bây giờ?
Biết rõ kết cục khó nói trước, vì sao vẫn là yêu thương ?
Có lẽ như vậy cũng tốt, dù sao nàng đối với hắn chống cự đã đến cực hạn, khát vọng trong lòng không ngừng xôn xao, muốn cùng hắn cùng một chỗ, muốn đáp lại yêu thương của hắn, muốn có được hết thảy của hắn, nàng muốn thương hắn!
Là lúc nên thừa nhận hết thảy, mặc kệ vận mệnh quyết định như thế nào, ít nhất nàng không thẹn với lương tâm.
Buông bát cùng nĩa ăn trong tay, nàng cầm lấy khăn mặt ở một bên lau miệng, “Ta ăn no.”
“Ân.” Đan Tế Triệt đứng dậy, hướng cửa thang lầu đi đến. “Đến đây đi, chúng ta lên lầu.”
Nàng ngẩng đầu chống lại hai tròng mắt của hắn, hắn tựa hồ hạ một cái quyết định, một cái quyết định rất lớn rất quan trọng, mà hắn đang hỏi nàng: Nàng cũng hạ quyết định sao?
Anh Phác mỉm cười đứng dậy, đi vào bên cạnh hắn, lần đầu tiên nàng chủ động ôm tay hắn. “Đi thôi.”
Đan Tế Triệt gắt gao cầm tay nàng, nhìn mỉm cười bên môi nàng, rồi hắn cũng cười.
“Đi thôi.” Hắn cuối cùng cũng giữ lấy nàng.