“Đại nương, ta tới lấy bữa trưa của đại thiếu gia.” Kích động đi vào phòng bếp, Anh Phác hướng đầu bếp nữ đang bận rộn hô.
Đầu bếp nữ hướng nàng nhếch miệng cười, “Anh Phác a, như thế nào lại chính mình đến ? Ta đang định kêu nha hoàn đưa qua đây.”
Năng lực học tập của tiểu nha đầu này mau kinh người, mới vài ngày liền đã làm tốt được công việc của nha hoàn bên người, hơn nữa cũng rất được lòng đại thiếu gia, từ việc đại thiếu gia xuất môn có việc đặc biệt mà lại đem nàng ấy theo cũng đều nhìn ra được.
“Ta cũng là đang nhàn rỗi, nghĩ đến cũng đã lâu không gặp đại nương, liền đến phòng bếp thăm đại nương, thuận tiện lấy bữa trưa, nhất cử lưỡng tiện thôi!” Kéo ống tay áo đầu bếp nữ, Anh Phác ngọt ngào nói.
“Oa! Cái gì đã lâu không gặp, hôm kia mới nhìn thấy, hơn nữa đại nương có cái gì đẹp, còn không chính là cái dạng phì này.” Miệng tiểu nha đầu này đúng là ngọt, tuy rằng biết rõ mục đích của nàng ấy là mấy món ăn trên bàn, nhưng nghe được lời của nàng ấy, trong lòng vẫn là không khống chế được mà cảm thấy ngọt ngào.
Ai! Nàng chính là không có biện pháp đối phó với nha đầu tự cao tự đại này, xem nàng ấy mặt nho nhỏ, ánh mắt tròn tròn rất đáng yêu a!
“Đại nương dáng người làm sao phì ?” Anh Phác đánh giá từ trên xuống dưới một phen, đôi mắt nhìn thẳng trước ngực đầu bếp nữ, chậc chậc có tiếng khen: “Nên lớn cũng lớn, nên nhỏ cũng nhỏ, đẫy đà có dáng, khí chất phong vận đều có, thấy thế nào cũng đều là mỹ nhân a!”
Phát hiện tiêu điểm nàng ta chú ý, trên mặt đầu bếp nữ hiện lên một chút hồng.
“Ai nha! Ngươi tiểu nha đầu này như thế nào lại bắt đầu đùa giỡn ta.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, đầu bếp nữ vẫn là có hai vú rất ngạo nghễ người, bụng rụt thu nhỏ lại, làm cho thân hình có vẻ càng tiền đột hậu kiều.
tiền đột hậu kiều: trước nhô sau vểnh.
“Anh Phác mới không phải đang đùa giỡn người đâu, đây là đang ca ngợi người. Như hôm ta cùng đại thiếu gia ra phủ bàn chuyện làm ăn, nữ nhân trên đường chỉ có khuôn mặt không có dáng người, mà nếu có thân hình thì mặt mũi kém, một số ít khuôn mặt cùng dáng người đều không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là dong chi tục phấn, không có một so được với đại nương.”
dong chi tục phấn: tuy vẻ ngoài đẹp nhưng không có khí chất
Nghe vậy, đầu bếp nữ như trong lòng đang nở hoa.
Đối với lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân vĩnh viễn không có chút sức chống cự.
“Ha ha a, phải không?” Nhịn không được hư vinh trong lòng, đầu bếp nữ nói đến ngày xưa. “Ta trước kia vốn cũng giống như các cô gái thời đại bây giờ, khi đó cửa nhà của ta thiếu chút nữa bị nam nhân tới cầu thân phá sập, chỉ tiếc là đại nương tầm mắt rất cao, không có một ai lọt được vào trong mắt, làm uổng phí thời thanh xuân. Bất quá ta trước kia cũng thực cố chấp đi, đã qua ba mươi tuổi đầu, tiêu chuẩn cũng chưa giảm một nửa.” Nàng che miệng cười đến run rẩy cả người.
“Cái gì chỉ chưa giảm một nửa, phải nói là nước lên thì thuyền lên.”
“Chán ghét! Nào có khoa trương như vậy, ngươi tiểu nha đầu này đừng đề cao đại nương như vậy, đại nương sẽ thẹn thùng.”
“Ta mới không khoa trương đâu.” Mắt nhìn ngoài cửa sổ, nàng đem miệng bám vào bên tai đầu bếp nữ, thần bí hề hề nói: “Không biết đại nương có phát giác hay không, gần đây ta thường thấy tổng quản lén nhìn ngươi a.”
“Di? Có sao?” Đầu bếp nữ kinh ngạc.
“Ta vừa mới thấy tổng quản đứng ở phía trước cửa sổ một hồi lâu, thời gian giữa trưa, tổng quản không ăn cơm, chạy tới phòng bếp lén nhìn đại nương, thật sự là lãng mạn.”
“Ngươi đừng nói lung tung, không chừng hắn chính là đến xem tiến độ mà thôi.” Đầu bếp nữ xoay váy, ngữ khí lúng ta lúng túng.
“Mỗi ngày cũng đều làm như vậy, có cái gì đáng xem, huống chi lại không có khách nhân đến, tổng quản cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì, làm gì chạy tới phòng bếp ở xa như vậy.” Nàng dừng một chút, ngữ khí biến thành trêu ghẹo. “Ta thấy tổng quản khẳng định là không gặp được người trong lòng ăn không ngon, cho nên mới đến nhất giải tương tư.”
“A! Ngươi tiểu nha đầu này đừng nói nữa.” Hai tay ôm hai má, đầu bếp nữ ý đồ che khuất ửng đỏ nổi lên trên mặt.
“Thẹn thùng ? Tâm động ?” Anh Phác vẻ mặt bướng bỉnh.
Đầu bếp nữ cầm một chùm nhãn(cái này trong bản cv là “lung thủy tinh giáo”, ta ko rõ là cái gì lắm, ai biết nói cho ta nhé, thanks =.=) đến trên tay nàng, “Đi! Đi! Đi! Đừng đến phiền đại nương, đại nương còn phải nấu cơm đây.”
Ăn một quả nhãn, nàng nhìn một bàn thức ăn, “Đồ ăn không phải đều làm xong sao?”
“Ta…… Ta làm cho chính mình ăn không được sao?” Dầu đổ đến một nửa, vừa nghe nàng hỏi như thế, thiếu chút nữa tuột tay.
Anh Phác gật gật đầu, cười nói: “Đi! Đi! Đại nương nói đồ ăn này là làm cho chính mình ăn, không phải muốn làm cho tổng quản ăn.”
Thấy tâm tư bị nhìn thấu, đầu bếp nữ mặt lại đỏ ba phần. “Ngươi nha đầu phá hư này! Lại thưởng cho ngươi bát nước mơ ướp lạnh, có thể bỏ qua cho đại nương không?”
“Nước mơ nha, đại nương đối với ta thật tốt.” Chuyển người hôn hai má đầu bếp nữ một chút, Anh Phác vui vẻ mang chiến lợi phẩm rời đi.
Sờ hai má, đầu bếp nữ khóe miệng nhịn không được câu lên. “Tiểu nha đầu này……”
“Đúng rồi!” Anh Phác đột nhiên thăm dò tiến vào, “Bữa trưa của đại thiếu gia thỉnh đại nương phái nha hoàn đưa đi đi, kỳ thật hôm nay ta được nghỉ ngơi.” Hì hì cười, nàng lập tức chạy đi.
“Ai nha! Bị tiểu nha đầu này lừa!” Đầu bếp nữ lại là sửng sốt, không khỏi có chút ảo não.
—————————————–
Ngồi ở trên cỏ bên Kính hồ, nguyên bản Anh Phác tính đến Tây uyển tìm Thu Nhi cùng ăn cơm trưa, không nghĩ tới Thu Nhi với nàng cùng nghỉ một ngày, sáng sớm đã đi miếu.
Đã lâu không gặp Thu Nhi, rất nhớ nàng ấy nha!
Một tháng mới được nghỉ hai ngày, nàng nên học Thu Nhi ra ngoài đi dạo, nhưng sức lực đã cạn sạch.
Ăn xong quả nhãn cuối cùng, Anh Phác nằm ở trên cỏ, thở dài.
“Hôm nay thời tiết thật tốt.” Trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, là ngày tốt đi dã ngoại dùng cơm…… Ân, nàng vừa mới đã làm qua.
“Thời tiết rất ngại đến ngươi sao? Làm cái gì thở dài?” Một đôi nhuyễn giày xuất hiện ở trước mắt nàng.
Theo từ dưới áo choàng màu tím hướng lên trên xem, mặt bị phản quang nên thấy không rõ lắm, chỉ biết là một nam nhân cao lớn.
“Ngươi là ai?” Lười thay đổi tư thế, nàng cũng không quản xấu hổ hay không, hợp hay không hợp cấp bậc lễ nghĩa, liền hỏi như vậy.
“Ngươi là ai?” Ngữ khí cuồng vọng, tiếng nói cùng hình dáng cùng Đan Tế Triệt có chút tương tự, nàng đại khái đã biết hắn là ai.
Miễn cưỡng đứng dậy hành lễ, nàng hữu khí vô lực tự giới thiệu, “Nô tỳ tên gọi Anh Phác, là nha hoàn Đông uyển, mới rồi không biết là nhị thiếu gia, thái độ có chút vô lễ, thỉnh nhị thiếu gia chớ trách.” Ngay cả ngữ khí khẩn trương sợ hãi đều lười trang bị, nói năng cứng nhắc, không hề có ý xin lỗi.
Mặc cho ai cũng đều nghe được nàng là có lệ, Đan Úy Hạo gợi lên một chút cười hình cung trêu cợt, “Ngươi thật to gan, không chỉ có tuân thủ lễ giáo tùy chỗ loạn nằm, thái độ xin lỗi lại tùy tiện, một chút ý tứ hối lỗi đều không có, phải bị tội gì?”
“Vậy phạt ta không được nói nữa là được chứ gì.”
“Nha hoàn lớn mật, ngươi câm miệng cho ta! Tội của ngươi muốn phạt cũng là tự ta đến xử lý, có đến phiên ngươi nói chuyện sao?” Hắn quát.
Hắn là chủ nhân! Hẳn là đúng. Anh Phác gật gật đầu, đồng ý cách nói của hắn.
“Ban ngày ban mặt, một nữ hài tử bất nhã nằm ở trên cỏ như thế, đem nơi này xem như nhà chính mình ? Còn có, nhìn thấy chủ tử cũng không cung kính vấn an, xin lỗi cũng là thái độ có lệ, ngươi nha đầu này không coi ai ra gì thật sự rất làm càn, ta nhất định phải thật tốt phạt ngươi!”
Ân, nàng xác thực rất làm càn, bị người nào đó chiều phá hư thôi! Anh Phác lại gật gật đầu.
“Nên phạt ngươi như thế nào mới tốt đây?” Đan Úy Hạo một tay sờ cằm, “Liền phạt ngươi tháng này không cho phép nghỉ ngơi, ở lại trong phủ không cho phép ra phủ.” (ca tưởng ai cũng thích ra ngoài giống ca sao =]])
Chậc! Này tính là trừng phạt cái gì, nàng hôm nay người không phải ngoan ngoãn ở trong phủ sao?
Không cho phép ra phủ? Nghĩ đến ra ngoài thì nàng cũng không có cái loại hưng trí này, mệnh lệnh của hắn vừa vặn thuận lòng của nàng, phạt cùng không phạt một chút cũng không kém.
“Này thật sự là trừng phạt tốt, ngươi nói có phải hay không?”
Không có người nào chịu hình phạt lại cho rằng trừng phạt là tốt, nhưng nàng là ngoại lệ. Anh Phác lần thứ ba gật gật đầu.
“Uy! Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi, ngươi có nghe được hay không?”
Nghe được ! Nàng lại gật đầu.
“Uy! Ngươi câm điếc a, như thế nào không trả lời?” Đan Úy Hạo nhíu mày, nha đầu kia sao kiêu ngạo như vậy, để ý cũng không để ý đến hắn một chút.
Anh Phác không nói gì chỉa chỉa miệng.
Thì ra là thế, hắn đã hiểu.
“Ngươi đau yết hầu (cổ họng)?”
Nàng lắc đầu. Nàng chỉ là miệng, không phải yết hầu.
“Đó là đau miệng?” Hắn tiếp tục đoán.
Nàng lại lắc đầu. Quý nhân hay quên sự!
“Miệng rút gân? Đầu lưỡi xoay đến? Khoang miệng xướt da? Yết hầu có đàm? Khóe miệng nhiễm trùng?” Hắn dường như liên hoàn pháo đoán một đống nguyên nhân.
Anh Phác vẫn như cũ lắc đầu. Thực sẽ đoán, đáng tiếc không có một đáp án là đúng.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Hắn tức giận hỏi.
Liếc cái xem thường, nàng thở dài, cuối cùng mở miệng nói: “Nhị thiếu gia vừa mới kêu nô tỳ câm miệng, cho nên nô tỳ không dám nói lời nào.”
Nghe vậy, hắn sửng sốt một chút, hồi tưởng lời nói vừa mới rồi, hình như là đúng như vậy.
“Đúng nha…… di, không đúng, nếu ta bảo ngươi câm miệng, ngươi làm sao có thể mở miệng nói chuyện?” Hắn cố ý tìm xương cốt trong trứng gà, bắt hắn đoán lâu như thế, đem hắn làm ngốc tử a, hắn nuốt không xuống tức giận này.
“Ta sợ nếu ta không mở miệng, nhị thiếu gia sẽ suy sụp đến chết.”
“Ta mới sẽ không.”
“Ngươi sẽ.” Ngữ khí của nàng trảm đinh tiệt thiết(chém đinh chặt sắt: ý nói kiên quyết).
“Ta sẽ không!”
Mặc kệ ngươi! Anh Phác liếc hắn liếc mắt một cái, xoay người đi.
“Uy! Ta là chủ tử, ngươi là cái thái độ gì a!” Giữ chặt ống tay áo của nàng, Đan Úy Hạo thừa nhận nha hoàn này cao ngạo khiến cho hắn hứng thú.
Lấy thân phận ép người? Chậc!
“Vạt áo cùng trên giầy của ngươi dính máu.” Nàng đột nhiên bật ra một câu như vậy.