Edit: Máp Máp & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh làm như không thấy ánh mắt của Đinh Tuyết Vi. Cô đem đồ đạc của minh sửa soạn cho gọn, trường quân đội yêu cầu về nội vụ rất cao. Không nói đến giường chiếu mà ngay cả tủ quần áo, bàn để đồ dùng cá nhân hàng ngày cũng phải gọn gàng ngăn nắp.
Cô vừa mới cầm cái mũ sắp xếp xong thì Đinh Tuyết Vi bước đến đứng trước mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu.
“Có việc gì vậy?”
“Cậu còn nói cậu không biết anh Diễn?” Gia đình Đinh Tuyết Vi và gia đình Lệ Diễn là hàng xóm với nhau cho nên từ nhỏ người cậu ta thích nhất là Lệ Diễn.
Trước đây ở khu tập thể, cứ có cô gái nào tiếp cận Lệ Diễn cậu ta đều sẽ xem như là tình địch mà giải quyết hết người này đến người khác. Không lý nào cậu ta lại không trừ khử được cô bạn năm nhất mới vào trường này.
“Cậu không biết anh Diễn, vậy tại sao cậu lại gấp được chăn vuông như vậy?”
Mục Ảnh Sanh bị cái logic thần thánh này làm cho buồn cười, cô cười nói: “Tôi thật không hiểu cậu lấy ở đâu ra cái logic này đấy, cậu nghĩ tôi gấp được chăn là do quen với anh Diễn mà cậu nói sao? Nói thật nghe là tôi nhờ ba tôi dạy đó, chẳng liên quan tí gì đến người của cậu cả. Với lại bạn học Đinh nè, tôi nhờ cậu một việc nhé, tôi tới đây là để học chứ không phải để yêu. Không phải ai cũng giống như cậu nhé.”
Kiếp trước Lệ Diễn từng ở quân khu thành phố Nam, điều này cô biết. Còn Đinh Tuyết Vi kiếp trước có từng theo học ở đó hay không thì cô cũng không rõ. Nhưng hiện tại, cô tin chắc nhất định Đinh Tuyết Vi đến đây là vì Lệ Diễn.
Cậu ta đến đây để yêu lại nghĩ người ta cũng giống như mình sao? Đúng là buồn cười.
Lời Mục Ảnh Sanh nói đã chọc tức Đinh Tuyết Vi, mặt cậu ta ngay tức khắc đỏ bừng. Cậu ta đúng là vì Lệ Diễn nên mới đến học trường quân đội thành phố Nam, và cũng vì Lệ Diễn nên mới có ý nghĩ trở thành quân nhân chuyên nghiệp.
Tất cả những gì cậu ta muốn là được ở bên cạnh Lệ Diễn, chỉ có đến đây học cậu ta mới có nhiều cơ hội để gần anh ta hơn.
Nhưng bây giờ tâm tư của cậu ta đều bị Mục Ảnh Sanh phơi bày, cậu ta không thể chịu đựng được, theo bản năng giơ tay lên muốn chào hỏi khuôn mặt của Mục Ảnh Sanh.
Mục Ảnh Sanh sao có thể để cho người khác bắt nạt. Cô vặn nhẹ cổ tay của Đinh Tuyết Vi ra sau, chỉ một động tác cô đã khống chế được Đinh Tuyết Vi.
Khoảng thời gian trước cô lúc nào cũng bị Mục Quý Hòa bắt luyện tập, giờ may rồi. Nhìn sắc mặt Đinh Tuyết Vi chuyển sang trắng bệch, hai mắt trừng to muốn mắng cô, cô đều rất bình tĩnh nói:
“Bạn học Đinh, tôi nói lại lần nữa nhé, đây là trường học không phải là nhà cậu, mong cậu hãy hiểu cho rõ, mọi người đến đây là để học, mặc kệ gia cảnh nhà cậu như thế nào hay là cậu có người quen hậu thuẫn ra sao, đã vào đây thì mọi người đều bình đẳng như nhau. Nếu như cậu vẫn muốn gây sự, tôi cũng không ngại đi tìm giáo viên phụ trách đâu, tôi tin, giáo viên sẽ cho tôi một câu trả lời hợp lý. Và cậu chắc chắn sẽ được gọi lên nói chuyện ngay trong ngày đầu tiên khai giảng.”
Cô dùng sức không nhỏ, cô tay của Đinh Tuyết Vi bị cô vặn cho đau điếng, mặt cũng tái đi: “Mục Ảnh Sanh đúng không? Cậu hãy chờ đấy.”
“Okie.” Mục Ảnh Sanh buông tay, lùi lại bước, nhìn Đinh Tuyết Vi: “Tôi sẽ chờ, nhưng bạn học Đinh này, tôi rất hi vọng dù ở chỗ nào cậu cũng sẽ quang minh chính đại mà thắng tôi.”
Đinh Tuyết Vi không nói gì, chỉ liếc mắt lườm Mục Ảnh Sanh, quay người trở lại giường của minh, thấy Hoàng Văn Kỳ đứng đờ ở ngay phía sau minh, lại theo bản năng lườm Hoàng Văn Kỳ nói:
“Mù rồi hả, thấy cậu ta bắt nạt tôi cũng không biết nói đỡ sao?”
Hoàng Văn Kỳ vẻ mặt uất ức, hai cánh môi giật giật, chỉ ấp úng tôi.. tôi luôn miệng.
“Phế vật.” Đinh Tuyết Vi bị chọ tức, không nhịn được liền mắng Hoàng Văn Kỳ.
Hoàng Văn Kỳ xoay người trở về giường của mình, không ai thấy được trong mắt cậu ta lóe lên sự không cam tâm và bất mãn.
Mục Ảnh Sanh cũng không có hứng thú đối với việc này, cô xoay người lại thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Củng Hướng Tuyết và mấy người bạn, cô cười nhẹ đáp lại để mọi người yên tâm. Sau này sẽ như thế nào, trong lòng cô đều rõ, cô sẽ không gây chuyện nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức.
Trở về giường, cô định tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, thì không biết là ai ở dưới lầu bắt đầu thổi còi: “Mọi người tập hợp dưới sân!”
Mấy cô gái trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, Mục Ảnh Sanh phản ứng đầu tiên, cô vội vàng nhanh chóng mặc quần áo đi giày và đội mũ.
Củng Hướng Tuyết và mấy người còn lại thấy vậy cũng vội vàng thay quần áo, đi giày và đội mũ. Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ phản ứng chậm nhất, khi hai người bọn họ xuống dưới thì Mục Ảnh Sanh và mọi người đã đứng ngay ngắn.
Ở bãi cỏ trong khu đất trống dưới lầu, có hai sĩ quan trẻ mặc quân phục chỉnh tề, nhìn vào cầu vai thì một người là thiếu tá và một người là thượng úy. Ngoài người họ thì hai bên trái phải đều là học viên mặc quân phục. Tất cả mọi người đều đứng ở trên sân cỏ, thế nhưng nhìn đội ngũ học viên trông thưa thớt và không được gọn gàng lắm.
Tất cả học viên năm nhất đều đứng ngay ngắn dưới ký túc xá của họ.
Thấy Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ đến muộn, thiếu tá tiến lên trước một bước quét ánh mắt nhìn mọi người có mặt trên sân.
“Nghiêm.”
Giọng của anh ta rất trầm, sau tiếng hô tất cả mọi người đều đứng thẳng. Thế nhưng những học viên mới tới đội hình có chút thưa thớt, lộn xộn. Nhất là mấy người đứng phía sau, có thể là vừa tới, vẫn còn đang vui vẻ, nên vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng cười.
Nghe thấy tiếng cười đằng sau, sắc mặt của vị thiếu tá càng trầm lại.
“Nhìn bên phải thẳng, bước về phía trước… bước”
Giọng hô thật sự rất lớn, một tiếng hô to nay, làm tiếng cười im bặt. Mọi người chỉnh lại đội hình gọn gàng một chút.
Thế nhưng, vẫn có một số người động tác không đúng tiêu chuẩn. Vị thiếu tá kia tiến lên trước một bước.
“Tôi là Giang Nhất Ba.” Giang Nhất Ba nhìn những học viên trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Là đại đội trưởng sau này của các đồng chí.”
“Đây là Hứa Phàm, sau này sẽ là chính trị viên đại đội của các đồng chí.”
Ở trường quân đội, cứ người ở chung một phòng ký túc sẽ lập thành một tiểu đội. Nhiều tiểu đội họp lại thành một đội, có người phụ trách riêng. Giang Nhất Ba và Hứa Phàm sẽ chia ra phụ trách một đội.
Khi nói Giang Nhất Ba đảo mắt một vòng qua các học viên nữ: “Bắt đầu từ hôm nay các đồng chí đã là một quân nhân. Sau này yêu cầu các đồng chí căn cứ vào tiêu chuẩn của một người lính mà chỉnh đốn bản thân. Đầu tiên, khi nãy các đồng chí đã mất phút giây để có mặt dưới sân. Hôm nay là lần đầu tiên, tôi sẽ bỏ qua, lần sau nếu tiếng còi tập hợp vang lên mà các đồng chí không có mặt trong vòng phút thì tất cả các đồng chí sẽ bị phạt.”
Lời vừa nói ra, phía dưới liền xuất hiện những tiếng xì xào bàn tán. Sắc mặt Giang Nhất Ba càng trầm lại, anh ta tức giận quát:
“Đồng chí ở hàng thứ , đứng thứ từ ngoài vào, nếu như có ý kiến gì thì đứng dậy phát biểu ý kiến.”
Vừa nói xong, không một ai dám nói câu nào hết. Giang Nhất Ba nhìn bạn hàng thứ đó nói một cách nghiệm túc:
“Tôi nhắc lại một lần nữa. Nếu các bạn không thể ép bản thân theo đúng tiêu chuẩn của một quân nhân, thì các đồng chí có thể rời khỏi đây. Đây không phải là chỗ cho các đồng chí chơi.”
Bây giờ thì không một ai dám nói chuyện, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí áp lực. Lưng Mục Ảnh Sanh đứng thẳng tắp, ở trong bầu không khí này, cô thực sự cảm nhận được cảm giác vinh dự và tự hào.
Đây là trường quân đội, khác hoàn toàn so với trường nghệ thuật mà cô đã học. Còn cô bây giờ đã là một quân nhân.