Editor: Saki
Cũng không biết là đang hỏi tối hôm qua hay là chỉ hiện tại anh xoa eo cho cô.
Minh Phù bịt tai trộm chuông (*) nhắm mắt lại.
(*) Câu thành ngữ “Yểm nhi đạo linh” (Bịt tai trộm chuông), ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.
Tránh phần thân trên tr@n truồng của anh.
Trần Tự Chu cười khẽ một tiếng, bàn tay xoa eo cô đi xuống.
Vừa chạm vào chân cô, cô gái nhỏ liền nhảy lên như một con thỏ sợ hãi.
Minh Phù lộ vẻ cảnh giác: “Đừng, bỏ đi!”
Trần Tự Chu sửng sốt, sau khi hiểu được vì sao phản ứng của cô lại lớn như vậy, liền kéo cô xuống một lần nữa: “Nghĩ đi đâu vậy, anh sẽ xoa bóp chân cho em.”
Minh Phù: “…”
Như thể không nghe thấy gì, cô nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi Trần Tự Chu: “Anh mua cái đó từ khi nào vậy?”
Đêm qua lúc nhìn anh lấy từ trong ngăn kéo ra, cô đã cảm thấy không đúng lắm.
Chẳng qua lúc đó hoàn toàn không còn tâm trí nào để quan tâm đ ến những chuyện này.
“Mua sớm rồi.” Trần Tự Chu nói: “Lúc mới chuyển tới anh đã mua rồi.”
“Lòng dạ khó lường.” Cô trả lời: “Còn không tốt.”
Trần Tự Chu kéo dài giọng: “Không có cách nào khác, nhớ thương em bao nhiêu năm rồi.”
Minh Phù lẩm bẩm một câu, “Anh không sợ thất bại sao?”
Nếu cô không đồng ý ở bên anh thì sao.
“Vậy thì mạnh lên.” Trần Tự Chu kéo một chân của cô bắt chéo qua eo, đổi một chân khác tiếp tục mát xa cho cô: “Dù sao cả đời này anh cũng sẽ ở trên người em.”
Minh Phù lại mắng anh: “Lưu manh.”
Trần Tự Chu cà lơ phất phơ cười một tiếng: “Từ ngày quen biết em, anh chưa từng có một ngày đứng đắn với em.”
Minh Phù dụi khóe mắt, thuận tiện vỗ lên mặt anh một cái.
Một tiếng lách tách vang lên vừa phải, dáng vẻ Trần Tự Chu vẫn rất hưởng thụ.
Anh hỏi: “Hôm qua vì thấy lịch sử trò chuyện mà cảm động à?”
Trần Tự Chu biết Minh Phù bởi vì chuyện năm đó có bóng ma, cho nên chưa từng nhắc tới, cũng chưa từng ép buộc cô.
Nhiều nhất chỉ là hôn nhẹ cô để đỡ thèm, để cô lấy tay giúp mình.
Tối hôm qua chợt thấy cô gái nhỏ ăn mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt anh, anh liền hiểu được ám chỉ của cô.
Lý trí trong nháy mắt không còn tồn tại.
Anh quả thật không muốn vì những chuyện đó mà đòi hỏi Minh Phù cái gì.
Tuy nhiên, món quà mà cô gái nhỏ tự tay mang đến đã chính xác đánh trúng vào tim anh.Nếu không nhận, anh thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đàn ông không.
“Không phải.” Minh Phù bây giờ cũng không thẹn thùng như vậy, cô chủ động rúc vào lòng anh, thành thật nói: “Em cũng muốn anh.”
Khi thật sự thích một người đến đỉnh điểm, đương nhiên sẽ nảy sinh khát vọng với đối phương.
Tối hôm qua sau khi kết thúc, Trần Tự Chu tắm rửa cho cô xong, sợ chất liệu áo sơ mi hơi cứng, cô không thoải mái, nên mặc váy ngủ cho cô.
Nó cũng là vải lụa.
Lớp vải mỏng manh, mềm mại và mịn màng, ôm sát vào da.
Cô lại gần như vậy, Trần Tự Chu lập tức bắt đầu rục rịch.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng đối với một người đàn ông ăn chay hai mươi tám năm mới ăn mặn mà nói, lý trí là thứ yếu ớt nhất.
Nhớ đến ngày hôm qua giày vò cô gái nhỏ không nhẹ, Trần Tự Chu nhắm mắt lại, đè nén sự nóng nảy trong lòng, khàn giọng cảnh cáo cô: “Sáng sớm đừng gọi anh.”
Đương nhiên Minh Phù cũng cảm giác được.
Cô lặng lẽ rụt tay đang ôm eo anh, muốn kéo dài khoảng cách để anh bình tĩnh.
Kết quả tay vừa rời khỏi anh, Trần Tự Chu liền kéo tay đặt lại.
“Trốn cái gì.” Anh nói ra hai chữ:” Ôm đi.”
Lực tay của Trần Tự Chu khi mát xa vừa phải, khiến Minh Phù cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Trận vận động tối hôm qua tiêu hao thể lực rất lớn, không bao lâu cơn buồn ngủ dâng lên, Minh Phù bắt đầu buồn ngủ.
Một giây trước khi ý thức biến mất, cô cảm thấy có cái gì đó ấm áp chạm vào môi mình.
–
Khi tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, may mắn hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, nếu không Minh Phù thật ngượng ngùng khi xin nghỉ.
Trên giường chỉ có một mình cô.
Cô đưa tay qua bên cạnh sờ sờ.
Đã không có nhiệt độ gì, có lẽ là rời đi một thời gian rồi.
Minh Phù chậm rãi ngồi dậy trên giường, hai chân vẫn có chút bủn rủn.
Cô nhíu mày, chậm rãi cong chân lại duỗi thẳng.
Sau một hồi thích nghi, cảm thấy đã ổn hơn, Minh Phù vén chăn định bước xuống giường.
Cửa phòng ngủ vừa lúc bị đẩy ra.
Bóng dáng Trần Tự Chu xuất hiện ở cửa.
Minh Phù quay đầu nhìn anh một cái, bỏ đi ý định vào phòng tắm rửa mặt, dang hai tay về phía anh.
Ý tứ rất rõ ràng là muốn ôm.
Trần Tự Chu cười một tiếng, đi tới cúi người, trước tiên móc dép lê của cô ra, sau đó ôm cô, cánh tay vững vàng nâng m ông cô lên.
“Có tiến bộ đấy, mới qua một đêm mà làm nũng với anh cũng trôi chảy như vậy.”
Minh Phù miễn cưỡng ghé vào vai anh, cơn buồn ngủ còn chưa tiêu tán.
Cô không muốn nói chuyện.
Phòng ngủ đã được Trần Tự Chu dọn dẹp sạch sẽ, không còn nhìn thấy bất cứ chỗ nào điên cuồng tối qua.
Đi ngang qua cửa thoáng nhìn thùng rác đặt trong góc, vẻ mặt cô khựng lại.
Bộ đồ lót màu đỏ được Trần Tự Chu mua về thời gian trước đang yên tĩnh nằm bên trong.
Nếu nói là đồ lót thì còn nói nhẹ.
Ngoại trừ hai sợi dây đeo vai, cũng chỉ có một lớp voan mỏng manh, vải vóc ít đến đáng thương.
Từ khi mua về, Minh Phù chưa bao giờ mặc bộ đồ này, dù Trần Tự Chu năn nỉ thế nào cũng không lay chuyển được.
Ai ngờ lần đầu tiên mặc vào tối qua, bộ đồ đã hy sinh.
Bị Trần Tự Chu xé tan nát.
Nhiệt độ trên mặt dần nổi lên, Minh Phù xấu hổ nhéo lỗ tai Trần Tự Chu.
Đầu Trần Tự Chu bị kéo ngửa ra sau: “Hả? Sao vậy em?”
Minh Phù không muốn để ý đến anh, tay kia cũng nắm lấy lỗ tai anh, cùng nhau kéo.
Trần Tự Chu đoán có lẽ sự xấu hổ của cô còn chưa hết, tính tình tốt tùy ý để cô đùa nghịch.
Đến phòng tắm, Trần Tự Chu đưa tay kéo khăn mặt muốn đặt lên bồn rửa tay.
Vừa nhìn thấy hành động quen thuộc của Trần Tự Chu, Minh Phù dường như bị thứ gì đó chạm vào, đôi chân đang quấn quanh hông anh khẽ vùng vẫy hai lần: “Em tự tắm.”
Trần Tự Chu cũng không cưỡng cầu, anh ném dép lê xuống đất, chờ cô mang xong mới hoàn toàn buông tay.
Lúc nằm không có cảm giác gì, lần này đứng lên, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên chân khiến cô cảm thấy đứng không vững và mềm nhũn.
Trần Tự Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, cười: “Sao ngay cả đứng cũng không vững thể, tối qua cũng chẳng làm nhiều lần đâu mà.”
Minh Phù dùng sức đập vào mu bàn tay của anh: “Im miệng.”
Kem đánh răng đã được nặn xong, Trần Tự Chu đổ nước trong ly đánh răng ra, rót lại ly nước ấm cho cô.
Giọng nói vừa xấu xa vừa ngáp: “Cánh tay còn sức không? Có muốn anh chải cho em không?”
Minh Phù trừng mắt nhìn anh, nhận lấy bàn chải đánh răng, nhét vào miệng bắt đầu đánh răng.
Trần Tự Chu khom lưng nghiêng đầu hôn lên mặt cô: “Xong việc ra ngoài ăn nhé.”
Minh Phù cau mày đẩy mặt anh ra.
Dáng vẻ không kiên nhẫn.
Trần Tự Chu nhướng mày, yếu ớt cảm khái một câu: “Được, lúc này thật sự là xách quần lên không nhận người rồi.”
–
Tối hôm qua lúc đắm đuối, Minh Phù không quên nhắc nhở Trần Tự Chu đừng làm dấu trên cổ cô.
Bây giờ là mùa hè, thật muốn làm ra chút gì đó, ngăn cũng ngăn không được.
Đàn ông cũng biết nghe lời.
Cổ Minh Phù trắng nõn, cái gì dư thừa cũng không có.
Chỉ có điều chỗ xương đòn đi xuống thì không nhìn rõ lắm.
Cô nhìn một cái cũng cảm thấy làn da nóng bỏng.
Minh Phù thay quần áo kín đáo ra khỏi phòng ngủ
Lotus đứng ở cửa đợi cô.
Minh Phù vẫn như cũ xoa xoa đầu nó, rồi đi về phía bàn ăn.
Sau khi nhìn thấy thức ăn trên bàn, cô có chút há hốc mồm.
Canh gà đen, xôi nếp đường nâu, canh củ từ vừng đen…
Liếc mắt nhìn qua tất cả đều là bổ thân thể.
Nhìn vào tưởng chừng như đây là thực đơn cho phụ nữ sau sinh.
“Trần Tự Chu.” Minh Phù lê dép lê vào phòng bếp gọi anh: “Những thứ anh làm đều là cái gì vậy?”
Trần Tự Chu đang bưng một chén bánh nếp ủ rượu hoa quế đi ra: “Tránh xa một chút, đừng làm nóng em.”
Minh Phù nghe lời lui sang bên cạnh hai bước, lại đuổi theo anh.
Trần Tự Chu đặt bánh nếp ủ rượu hoa quế về phía Minh Phù, mới trả lời câu hỏi của cô: “Không phải là em mệt sao, nên bổ sung cho em.”
“…”
Minh Phù chỉ cảm thấy anh khoa trương.
Nhưng lại giống như không hiểu sao lại có chút đáng yêu như vậy.
Cô cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát im miệng, kéo ghế ngồi xuống.
Là tín đồ của đồ ngọt, Minh Phù không thể cưỡng lại những món ăn ngon bày đầy bàn.
Cô múc một viên bánh nếp ủ rượu, thổi nhẹ cho bớt nóng, rồi vội vàng đưa vào miệng.
Lông mày thanh tú bị nóng lập tức nhíu lại.
“Đâu có ai tranh giành với em, gấp cái gì.” Trần Tự Chu đưa tay lên miệng cô: “Mau nhổ ra đi.”
Minh Phù lắc đầu, đẩy tay anh ra, đầu lưỡi quấn quanh viên bánh nếp ủ rượu kia đi tới đi lui trong miệng, chờ sau khi thích ứng nhai hai cái nuốt xuống.
Đôi mắt cong lên nhìn về phía Trần Tự Chu: “Ăn ngon lắm.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Trần Tự Chu liếc mắt nhìn cô một vòng, thở dài không nghiêm chỉnh: “Phải vỗ béo cho vợ anh một chút, cơ thể nhỏ bé này làm đi làm lại vài lần đều muốn rã rời, anh cũng không dám dùng sức làm em.”